Chương 45

"Cho tôi?”Lần này Dung Hoàn thật sự vui vẻ, mở cờ trong bụng, cúi người xuống ghé vào bàn, đem đầu thò lại gần nhìn Nguyên Duẫn: “Cho tôi cho tôi?”

Nguyên Duẫn rũ mi xuống, môi mím thẳng thành một đường thẳng tắp, không thèm để ý đến hắn.

Bên kia Cừu Nhã Như còn đang duỗi bài thi đưa qua, Dung Hoàn liên tục xua tay, trong lòng có chút khoe khoang, cười hì hì nói: “Có rồi có rồi, đệ nhất toàn ban đưa bài thi cho tôi mượn, không cần của cậu!”

Cừu Nhã Như: “……” Mịa.

Dung Hoàn cầm nguyên bộ bài thi của đệ nhất toàn ban ngồi xuống, lật từ đằng trước ra đằng sau, nào còn có tâm tư đối đáp án, kỳ thật chỉ là muốn trêu chọc Nguyên Duẫn một chút mà thôi. Chỉ là hắn phát hiện chữ viết của Nguyên Duẫn —— giống như đúc với Kim Chiêu đời trước, Dung Hoàn không khỏi có chút ngơ ngẩn, chữ viết lộ ra sự sắc bén, như xuyên thấu trang giấy, sờ lên phảng phất như có thể cắt người.

Nhưng hắn rất nhanh đã hồi phục lại tinh thần, chéo tất cả đáp án chính xác, chờ lát nữa giáo viên giảng bài sẽ dễ hiểu hơn. Một đời này của hắn cũng phải tốt nghiệp cao trung, thuận lợi thi đậu đại học, nếu chỉ dựa vào hệ thống, vậy thật sự là không học vấn không nghề nghiệp.

Giáo viên bắt đầu giảng bài thi, Dung Hoàn vội vã mà chép xong một tờ cuối cùng, sau đó trả lại cho Nguyên Duẫn. Nguyên Duẫn cũng không thúc giục hắn, nhận lấy, cái gì cũng không nói, cứ theo lẽ thường mà làm chuyện của mình.

Nhưng kế tiếp, một bên giáo viên giảng bài, Dung Hoàn một bên thường thường đem đầu thò lại gần xem bài thi của hắn, tuy rằng cả người hắn cứng đờ, cũng nhấp môi tránh ra, thoáng tới gần tường, để Dung Hoàn xem đủ. Hắn luôn như một cây thương căng chặt, kháng cự sự tiếp xúc của người khác, nhưng lúc này đối với sự tiếp xúc của Dung Hoàn, lại thoáng có thể chịu đựng một ít.

Những người khác trong lớp học thường xuyên quay đầu lại, kinh hãi trong mắt không cần nói cũng biết ——

Đây chính là Diêm Vương sống của tam ban, ngày thường lạnh nhạt đến cực điểm, ai dám trêu chọc hắn, đừng nói là trêu chọc, chỉ tính khi phát bài tập đều tôi đẩy cho cậu cậu đẩy cho tôi, mới tìm cái chết đưa qua cho hắn.

Nhưng giáo thảo lúc này mới tới chưa được bao lâu, đã bắt đầu thân với hắn?

Còn bắt đầu làm anh em tốt cùng xem một tờ bài thi?

Dung Hoàn thật ra không quan tâm đến ánh mắt của các bạn học, dù sao ở trong trường học hắn với Nguyên Duẫn cũng không có hành động gì quá mức thân mật, bạn học cùng các giáo viên coi như cảm thấy kinh ngạc, cũng chỉ sẽ cho rằng đây là tình hữu nghị thuần khiết mà thôi. Lại đến tiết hai, giáo viên tiếng Anh đi vào, để mọi người lấy tai nghe cùng máy nghe ra, là muốn cho họ nghe lại bài nghe tiếng Anh một lần nữa.

Dung Hoàn vươn tay đến cặp sách, đang muốn lấy tai nghe của mình —— Cái gì Cảnh Mông cũng chuẩn bị cho hắn hai bộ, sợ hắn không đủ dùng, bởi vậy trong cặp sách có hai cái tai nghe, một bộ tai nghe có dây, một bộ tai nghe không dây.

Nhưng hắn bỗng nhiên nhìn thấy góc bên phải bàn của Nguyên Duẫn có cái tai nghe màu trắng.

Trong lòng hắn lập tức có chủ ý, lập tức đem tay từ cặp sách rụt trở về, nói với Nguyên Duẫn: “Tôi quên mang theo tai nghe, có thể cho tôi mượn tai nghe của cậu không?”

Nguyên Duẫn liếc mắt nhìn hắn, đem tai nghe màu trắng ném lên bàn hắn. Tai nghe kia rất sạch sẽ, giống như của những nam sinh khác, quấn thành một đoàn, hơi hơi mài mòn.

Tai nghe đã bắt đầu truyền âm, Dung Hoàn tháo tai nghe , chỉ cắm một bên, một bên khác đưa cho Nguyên Duẫn: “Cậu không nghe sao?”

Nguyên Duẫn không để ý tới, lật đề lý giải đề, cũng trực tiếp lười nghe.

Dung Hoàn lại được một tấc lại muốn tiến một thước, nắm tai nghe bên trái, hơi hơi chống thân thể, duỗi tay, cười đem tai nghe kia nhét vào tai trái Nguyên Duẫn —— Nguyên Duẫn ngồi dựa tường, hắn ngồi dựa vào lối đi nhỏ, như vậy tai nghe không đủ dài, khoảng cách của hai người cũng không quá gần.

Trong nháy mắt hơi ấm ngón tay chạm vào vành tai lạnh lẽo của Nguyên Duẫn, cả người Nguyên Duẫn căng chặt giống như con nhím, đột nhiên nhìn qua Dung Hoàn, cơ hồ cho Dung Hoàn một loại cảm giác giây tiếp theo hắn sẽ bóp chặt yết hầu của mình.

Nếu là những người khác đã sớm lui bước, nhưng Dung Hoàn lấy lại bình tĩnh, tiếp tục đem tai nghe nhét vào lỗ tai Nguyên Duẫn.

Khi Nguyên Duẫn cứng đờ khϊếp sợ nhìn chăm chú, chậm rãi, nghiêm túc mà, thân mật, hai người kỳ cục mà đeo cùng tai nghe.

Âm thanh Tiếng Anh từng câu chữ rõ ràng, quạt điện nhanh chóng chuyển động, dừng ở lỗ tai Nguyên Duẫn, lại ồn ào vô cùng.

—— chưa từng có người tới gần hắn như vậy.

Cùng với cảm giác ấm áp, âm thanh tai nghe ở trên vành tai hắn như có điện, lông mi Nguyên Duẫn gần như không thể phát hiện mà run lên.

“Sao thế? Không muốn nghe ?” Dung Hoàn vô tội mà nhìn hắn.

Nguyên Duẫn yên lặng nhìn chằm chằm Dung Hoàn, đáy mắt dần dần hiện ra thứ gì đó đen tối, hắn nhìn chằm chằm Dung Hoàn ước chừng ba giây đồng hồ, mới cứng đờ mà quay đầu lại.

Mà lòng bàn tay Dung Hoàn nắm chặt, lúc này mới thả ra, khóe miệng rốt cuộc cũng nhếch lên.

Chỉ chớp mắt lại qua đi hai tiết, ông ngoại Cảnh rốt cuộc cũng rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt ICU, chuyển vào phòng bệnh bình thường.

Khói mù của cả nhà cũng dần dần tản ra.

Mà Dung Hoàn cảm giác, quan hệ giữa hắn với Nguyên Duẫn rốt cuộc cũng có tiến triển. Không biết Nguyên Duẫn sợ hắn khóc lần nữa, hay là như thế nào, khi ở trước mắt hắn, tựa hồ là kiệt lực đè nén bén nhọn lạnh nhạt xuống. Khi Dung Hoàn tới gần hắn, mặc dù cả người hắn căng thẳng, lại cũng không hề kháng cự như trước.

Ngẫu nhiên giữa hai người còn có thể có một chút đối thoại ngắn gọn, tuy rằng đại đa số Nguyên Duẫn đều không phát ra tiếng, cho dù phát ra tiếng, cũng lấy âm tiết đơn giản thô bạo tới kết thúc đối thoại. Hắn chuẩn bị nước ấm Nguyên Duẫn, Nguyên Duẫn cũng dần dần vặn nắp bình ra uống một hai ngụm. Đến nỗi trái cây bữa sáng linh tinh, có lẽ là cảm thấy quá quý, Nguyên Duẫn vẫn không nhúc nhích, vì thế Dung Hoàn cũng không hề tiếp tục mang ——

Nói ngắn lại, dừng ở trong mắt những người khác trong lớp học, đó là chuyện chưa từng thấy.

Thậm chí lão Lâm nhìn vào trong mắt, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng. Ông là giáo viên duy nhất trừ hiệu trưởng ra, biết tình huống gia đình Nguyên Duẫn. Học kỳ 1 Nguyên Duẫn cùng Vương Tử Hiên nháo ra chuyện lớn, vẫn là ông dốc hết sức giúp Nguyên Duẫn. Cũng không phải là ông bài xích, không quan tâm đến học sinh thích đánh nhau, chỉ là ông, là một thầy giáo bình thường, cũng không có nhiều sức lực đi quản chuyện nhà người khác.

Năm trước ngày đầu tiên Nguyên Duẫn tới đưa học phí, mặt trên học phí còn có vết máu.

Lão Lâm cũng không biết đã xảy ra cái gì, thẳng đến ——

Nửa học kỳ sau, trại tạm giam gọi điện thoại cho ông, để ông đem học sinh trong lớp mang ra ngoài, nói là học sinh kia cùng chính cha đẻ của mình đánh nhau, không ai nộp tiền bảo lãnh.

Khi ông đuổi tới trại tạm giam, nhìn thiếu niên ngồi xổm trên mặt đất, đầu bị dánh thành một vệt cực dài, nhỏ máu, đỏ thắm, nâng con ngươi nhìn qua ông, tất cả đều là sương mù, có loại áp lực điên cuồng đến tận xương tủy cùng lạnh nhạt.

Mà trạng thái của hắn hiện tại, trạng thái khi ở bên cạnh Cảnh Nhất Xí, có thể nói là lão Lâm chưa từng gặp qua, trạng thái tốt nhất của hắn...

Lão Lâm ở trong văn phòng ngậm thuốc lá, híp mắt nhìn đề thi giữa kì đã chuẩn bị trong tay, trong khoảng thời gian ngắn thế mà có chút lưỡng lự.

Nếu đứa nhỏ Cảnh Nhất Xí kia không lọt vào top 100, ông có thật sự muốn chuyển người khỏi vị trí kia hay không.

Rất nhanh đã đến tết Quốc Khánh, buổi tối Dung Hoàn ở trong phòng khách xem TV ăn trái cây, mẹ Cảnh cùng ba Cảnh nhắc tới quốc khánh đi chỗ nào chơi.

Mẹ Cảnh nói là lúc này không nóng không lạnh, muốn ra nước ngoài thả lỏng.

Ba Cảnh cũng tương đối tùy ý, chẳng qua là chuyện trong công ty ông bận rộn, khả năng là không có nhiều thời gian cho lắm, liền nói với mẹ Cảnh không bằng đi chỗ nào hai ngày trong nước.

Dung Hoàn vừa ăn trái cây, nghe bọn họ nói chuyện, thất thần nghĩ, quốc khánh nghỉ suốt năm sáu ngày……

Người cha kia của Nguyên Duẫn phải về rồi sao?

Nếu phải về, Nguyên Duẫn lại phải bị thương. Hắn nghĩ biện pháp, hắn không thể đi du lịch cùng ba Cảnh và mẹ Cảnh .

Hắn không an tâm .

Nghĩ đến đây, Dung Hoàn nhịn không được nói: “Ba, mẹ, quốc khánh trường học con có khả năng là phải học bù, dù gì cũng đã lên cao trung, đến lúc đó ra ngoài chơi cùng hai người, khả năng sẽ có chút ——” trước tiên phải đánh vào tâm lý ba mẹ Cảnh.

Ai biết lời nói còn chưa nói xong, ba Cảnh liền cau mày: “Hai vợ chồng chúng ta đi ra ngoài chơi, có liên quan gì đến con? Con còn muốn như trùng theo đuôi đi ra ngoài? Bài tập Quốc khánh không đủ đè chết con sao?”

Dung Hoàn: “……”

Mẹ Cảnh đẩy ba Cảnh một cái: “Hung bảo bảo làm gì?”

Ba Cảnh nói: “Còn ở đây xem TV? Còn không mau lên lầu làm bài tập? Thành tích đã kém như vậy còn muốn đếm ngược cả năm?”

Dung Hoàn: “……”

Dung Hoàn xám xịt mà lên lầu.

Từ khi khai giảng tới nay, trừ bỏ ở nhà ăn náo loạn một trận, Vương Tử Hiên cùng đám người Quản Ngọc Bình cũng không có động tĩnh gì. Vương Tử Hiên tựa hồ để lại chút di chứng, tuy rằng đã ra viện, nhưng băng vải trên đầu vẫn chưa từng cởi bỏ, giống như cuộn giấy vệ sinh, chật vật đến cực điểm.

Ban đầu hắn là học sinh mũi nhọn của khoa văn học, ở trong lớp còn rất được hoan nghênh, nhưng từ khi bị Nguyên Duẫn đánh một trận, mọi người thấy hắn cơ hồ đều đi đường vòng ——

Đương nhiên là không muốn liên quan gì đến hắn, có thể bớt đi một chuyện thì tốt một chuyện, nếu không mà bị tên Diêm Vương sống tam ban kia đánh một trận, chết cũng không biết là chết như thế nào!

Vương Tử Hiên tự nhiên trong lòng hận đến ngứa răng, lại cũng tạm thời không dám tiếp tục ở trước mặt Nguyên Duẫn động tay chân gì.

Nhưng thật ra đám người Quản Ngọc Bình kia, thấy giáo thảo Cảnh Nhất Xí cả ngày đi cùng Nguyên Duẫn, bình thường là ăn cơm, nhất định cũng sẽ đi theo sau Nguyên Duẫn, bình thường chạy bộ, nhất định sẽ chạy gần Nguyên Duẫn, bình thường đi quầy bán quà vặt, trong tay luôn là hai bình nước khoáng, mà tiểu tử Nguyên Duẫn kia cư nhiên cũng không có bực bội mà đẩy hắn ra ——ánh mắt đám người Quản Ngọc Bình đã dần dần xảy ra biến hóa.

Dung Hoàn ngày thường đều được trợ lý của ba Cảnh đưa đón, nhưng hôm nay bằng hữu lớp bên cạnh Cảnh Nhất Xí lại gọi hắn đi chơi bóng rổ, đánh một trận bóng rổ đến tận hai tiếng, Dung Hoàn không muốn để trợ lý đợi lâu, liền để hắn về trước. Trợ lý lại ở trong xe đợi trong chốc lát, sợ mình cứ thúc giục, Cảnh Nhất Xí chơi sẽ không thoải mái, lại nghĩ dù sao Cảnh Nhất Xí cũng có thể gọi xe trở về, liền quay đầu đi về.

Đợi Dung Hoàn đánh bóng rổ xong, tạm biệt mấy bằng hữu kia, trở lại phòng học lấy cặp sách, mặt trời cũng sắp xuống núi rồi.

Trước cửa trường học là đường một chiều, không tiện gọi xe, cửa sau mới gọi xe được, chỉ là phải đi qua cái phố ăn vặt kia thôi, vì thế hắn xách theo cặp sách đi phía cửa sau.

Cửa sau nơi nơi đều là mùi que nướng, cuộc sống ồn ào.

Dung Hoàn nhăn mũi, vừa muốn đi qua, hệ thống bỗng nhiên ở bên tai hắn nhắc nhở, hắn bỗng nhiên cảnh giác lên, liền thấy mấy người Quản Ngọc Bình kia ngồi xổm bên cạnh cửa sắt trường học, trong miệng ngậm không biết là tàn thuốc hay là thứ gì, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm hắn.

“Đây không phải là giáo thảo ngày đó ở trước mặt chủ nhiệm giáo dục hố chúng ta một trận sao? Thế nào, hôm nay không có nữ sinh ở chung quanh mày tiền hô hậu ủng*?”

*trước hô sau ủng. Ngày trước, vua chúa hoặc các quan to đi ra, có đông quân lính đi hầu. Đằng trước có lính hô dẹp đường, đằng sau có lính ủng hộ

“Chúng mày chặn ở đây làm gì? Nơi này nhiều người như vậy, muốn động thủ?” Dung Hoàn lui về phía sau một bước, nhíu mày nói, thật sự thì hắn cũng không phải sợ mấy người này, tốt xấu gì hắn cũng từng diễn qua phim võ thuật, cùng với bộ võ thuật so chiêu của đạo diễn, có chút khoa chân múa tay, hắn không tin năm sáu thằng nhóc đánh cũng không lại. Chỉ là lấy tính cách nhát gan của Cảnh Nhất Xí, nhìn thấy mấy người này khẳng định là đã trốn rồi, xông lên ngược lại lại không phù hợp với tính cách.

“Nơi này nhiều người như vậy?” Quản Ngọc Bình dáng vẻ lưu manh mà đi tới, đối mặt với Dung Hoàn cười nhạo: “Vậy chọn một nơi ít người một chút không phải là được rồi sao?”

Nói xong, hai người phía sau đẩy Dung Hoàn, vóc dáng tên nhóc Cảnh Nhất Xí này ngược lại cũng tính là cao, nhưng cũng chỉ là rơm rạ, thân kiều thể nhuyễn(người đẹp sức yếu), Dung Hoàn không phòng bị, tức khắc đã bị bọn họ đẩy ngã trái ngã phải, lập tức đã ngã vào một cái hẻm bên cạnh.

Cửa sau phố ăn vặt ầm ĩ vô cùng, nhưng nơi này lại yên tĩnh đến đáng sợ.

“Chết tử tế lại không muốn, sao phải chọc vào bọn tao?” ánh mắt Quản Ngọc Bình hung ác nhìn qua.

Dung Hoàn đã lên nắm đấm, nhưng vẫn không muốn gây chuyện, nếu không hắn có thể ở tại chỗ ấn di động một cái, trợ lý của ba Cảnh chỉ sợ là đã lập tức tới rồi. Sắc mặt hắn cũng lạnh xuống, hỏi: “Bọn mày muốn tiền? Hôm nay tao không mang nhiều tiền .”

Quản Ngọc Bình đã sớm nghe nói giáo thảo rất giàu, hiện tại thấy hắn cư nhiên bắt đầu chủ động bỏ tiền, quả nhiên là giàu, tức khắc cười nhạo: “Nếu thả mày về, có thể cho bọn tao bao nhiêu tiền?”

Dung Hoàn tự hỏi tiền tiêu vặt ngày thường của Cảnh Nhất Xí nói: “Năm vạn.”

(Mình không hiểu lắm về tiền trung ạ😥)

“Mỗi lần hợp tác với tên Vương Tử Hiên kia hắn đều có thể trộm trong nhà trộm ra ba vạn khối, nhà mày có tiền như vậy, chỉ có thể đưa năm vạn?” Quản Ngọc Bình vừa nghe liền cảm thấy Dung Hoàn cố ý chơi hắn, lập tức hung ác mà đi tới, chỉ vào mũi Dung Hoàn: “Chuyện phí bảo hộ hôm khác lại nói! Tóm lại hôm nay tao muốn dạy mày biết cái gì nên nói cái gì không nên nói bậy!”

Dung Hoàn nhíu mày lui về phía sau một bước, tay áo đã vén lên, Quản Ngọc Bình bỗng nhiên ra tay, nắm tay còn tương đối sắc bén, hắn đang muốn cong eo tránh thoát, nhưng sau cổ bỗng nhiên bị một cánh tay thon dài túm chặt ——

Dung Hoàn còn chưa phản ứng đó là ai, trong lòng nhảy lên, nghĩ thầm, đệch, Quản Ngọc Bình mang theo nhiều người tới như vậy?

Nhưng cái tay kia dứt khoát lưu loát mà túm hắn, kéo. Hắn bị kéo lui về phía sau một bước, trước mắt bỗng nhiên đã bị một thân ảnh ngăn trở.

Thân ảnh kia còn rất quen thuộc, một vai vác cặp sách, một bàn tay cắm túi quần, đứng ở đấy như hạc nhìn bầy gà.

Nguyên Duẫn nhíu mày quay đầu lại nhìn Dung Hoàn một cái.

“Tao đệt, sao mày lại ở chỗ này?” Quản Ngọc Bình thấy Nguyên Duẫn như thấy Diêm Vương sống, nghĩ đều là hôm nay không may mắn, đẩy Dung Hoàn cũng bị Nguyên Duẫn gặp được.Tiểu đệ phía sau hắn đã gặp qua thân thủ Nguyên Duẫn rất nhiều lần, bước chân tức khắc đều rụt về sau, nhìn về phía Quản Ngọc Bình lộ vẻ khó xử.

Dung Hoàn cũng hoàn toàn không nghĩ tới cái này, Nguyên Duẫn còn ở đây. Tuy rằng khi hắn ra sân trường chơi bóng rổ Nguyên Duẫn còn ở trong phòng học, nhưng khi hắn đánh xong bóng rổ về phòng học, không phải Nguyên Duẫn đã không còn ở đó sao? Dung Hoàn cho rằng hắn đã sớm đi rồi!

Nguyên Duẫn lúc này mới quay đầu lại nhìn bọn Quản Ngọc Bình, ánh mắt âm u, mang theo lạnh băng cùng sương mù. So với lần ở nhà ăn, lần này còn nhiều thêm vài phần tối tăm, thậm chí tay áo cũng lười vén lên.

Quản Ngọc Bình bị thái độ này của hắn tức phát cười, vừa tức vừa sợ mà nói: “Mày đừng cho là tao làm khó mày, lúc trước đánh rất công bằng, một chọi một, nhưng hiện tại là bảy người, mày có thể một chọi bảy? Có bản lĩnh thử xem?”

Bảy đánh một —— cho dù thêm hắn đi nữa, cũng là bảy đánh hai, còn không nói đạo lý? Mặc dù Dung Hoàn lúc này đã từ bỏ cái giả thiết nhát gan của Cảnh Nhất Xí, cũng không muốn để Nguyên Duẫn đánh nhau, nơi này là cửa sau trường học, cách chỗ ở của bảo an không xa, một khi đánh nhau gây ra tiếng động lớn sẽ khiến người trong trường học tới thì làm sao?

Nhưng ngay sau đó hắn liền nghe thấy được âm thanh của Nguyên Duẫn ——

Ngồi cùng bàn với Nguyên Duẫn lâu như vậy, đây cũng là lần đầu tiên nghe Nguyên Duẫn nói lớn như vậy, thanh âm nghẹn cứng, không có gì khác với đời trước, chỉ là nhiều thêm vài phần khí tràng của thiếu niên, nhưng lạnh lẽo lại không khác chút nào.

“Trường học đã thu hồi xử phạt với tôi.” Nguyên Duẫn nhìn đám người Quản Ngọc Bình, biểu tình lạnh đến khϊếp người, “Nói cách khác, tôi còn có thể đánh một lần nữa.”

Quản Ngọc Bình còn chưa hiểu được hắn là có ý tứ gì, thẳng đến khi hắn không kiên nhẫn mà thêm một câu ——

“Đưa loại bọn mày vào bệnh viện .”