Chương 50

Làm Dung Hoàn nhẹ nhàng thở ra chính là, quốc khánh cha Nguyên Duẫn không trở về.

Mà trường học cũng chỉ cho nghỉ hai ngày, thời gian khác đều cưỡng chế học bù. Dung Hoàn cũng vừa vặn không muốn cùng ba Cảnh mẹ Cảnh đi ra ngoài chơi, liền thuận theo tự nhiên mà tiếp tục ở trường học.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, tới giữa tháng mười.

Dung Hoàn vì làm buổi sáng cho Nguyên Duẫn, cũng quyết định không ăn ở nhà ăn, mà là đóng gói phần hai người, cùng đem đến trường học. Mẹ Cảnh tự nhiên săn sóc vô cùng, đau lòng cho con trai nhà mình mới lớp 11 đã học tập áp lực như vậy, hận không thể mỗi buổi sáng làm cho hắn luôn mười cái trứng gà!

Nguyên Duẫn vẫn không thích nói chuyện, nhưng khi đối mặt với Dung Hoàn, so mới khi vừa khai giảng đã tốt lên rất nhiều, cũng không hề bén nhọn lạnh nhạt mà cự tuyệt Dung Hoàn.

Hai người ở trong trường cơ hồ là như hình với bóng.

Buổi sáng chạy bộ, cả lớp sẽ theo đội mà chạy, khi đội ngũ dần về sau càng rời rạc, Dung Hoàn liền lén tụt lại phía sau, thẳng đến khi xuống cuối cùng chạy bên cạnh Nguyên Duẫn.

Thể lực Cảnh Nhất Xí không được, mặc dù tâm lý Dung Hoàn không có cảm giác mệt, hai chân cũng đã trầm trọng giống như mang chì. Nếu như Nguyên Duẫn ở bên người hắn, sẽ yên lặng nâng khuỷu tay hắn, túm hắn chạy đến điểm cuối.

Có người mang theo bước chân run tiếp tục chạy, cảm giác kia hoàn toàn bất đồng.

Thỉnh thoảng lại đón gió, sau lưng còn có một bàn tay nâng chính mình, làm cho hắn biết, mặc dù nửa đường có thể nằm trên mặt đất, cũng sẽ có người khiêng hắn về điểm cuối. Còn có thể thở hổn hển trò chuyện, tùy tiện một chút cũng vui vẻ, đương nhiên số lần Nguyên Duẫn hé răng rất ít, nhưng có người bên cạnh như vậy, một vòng sân điền kinh cũng cảm thấy ngắn.

Chạy vài vòng không có cảm giác gì .

Chạy xong vòng, mỗi ngày sẽ có hai bạn học trực nhật lớp học, quét tước hành lang cùng đổ rác. Năm ngoái, sỉ số lớp học là số lẻ, Nguyên Duẫn luôn một mình lẻ loi làm chuyện này.

Nhưng hiện tại có Dung Hoàn làm cùng hắn.

Chỉ là Dung Hoàn chạy xong, cả người nhấc không nổi, tay cũng không còn là của bản thân, chỉ có thể mềm như bông mà đỡ cầu thang đi theo Nguyên Duẫn xuống lầu, vòng đến đống rác phía sau khu dạy học, nhìn hắn đổ xong rác, sau đó lại như trùng theo đuôi, hai tay cắm ở trong túi, đi theo hắn trở lại phòng học.

Cơ hồ là cái gì cũng không cần làm.

Khi vừa mới bắt đầu, bạn học tam ban đều nhìn giáo thảo cùng giáo bá thành bạn tốt như xem động vật mới ở vườn bách thú, nhìn như vậy non nửa tháng, bạn học tong lớp cũng đã tập mãi thành quen. Bất quá, hai người chỉ chơi đến mức anh em tốt mà thôi, bá nhất lớp cũng là người, cũng cần bạn bè, chính là hai người đứng chung một chỗ quá bắt mắt mà thôi.

Dung Hoàn phát hiện Nguyên Duẫn làm cái gì cũng rất có khả năng, không nói đến học tập xuất sắc, cho dù là quét rác cũng là cảnh đẹp ý vui.

Chạy xong ánh sáng mặt trời cũng mới vừa dâng lên, thiếu niên mặc áo sơ mi màu trắng nghiêm túc đem rác rưởi phân loại bỏ vào thùng rác, vô cùng tuấn tú, làn da rất trắng, cánh tay đã kết sẹo đường cong lưu loát xinh đẹp, màu vàng ấm từ sau lưng hắn xuyên qua, xuyên thấu qua một tầng hơi mỏng mơ hồ có thể nhìn thấy da thịt xương bả vai hắn.

Khoảng thời gian như vậy rất tốt đẹp, Dung Hoàn cơ hồ là mang theo hưởng thụ, đi chậm ở thời gian như vậy.

Không chỉ như vậy, Nguyên Duẫn là người có vóc dáng cao nhất lớp học, có đôi khi giáo viên toán học viết đề mục trên bảng đen, nếu các bạn học muốn lau bảng đen đều phải lấy ghế dẫm lên, nhưng Nguyên Duẫn nhón chân cũng không cần, liền có thể lưu loát mà lau khô mặt bảng.

Nhưng dù vậy, người trong lớp tự nhiên cũng không dám sai sử Nguyên Duẫn đi lau bảng đen, dù là đã biết hắn là một người tốt, nhưng ánh mắt kia của hắn nhìn ai cũng tràn đầy lạnh nhạt cái chết, vẫn không thể làm người khác dễ dàng hòa vào.

Nguyên Duẫn chỉ biết giúp Dung Hoàn lau một cái bảng đen.

Toàn ban chỉ có Dung Hoàn không cần lau bảng đen cùng trực nhật vệ sinh.

Nhưng cũng có cái Nguyên Duẫn không biết, tỷ như gỡ rối tai nghe, lột trứng gà.

Dung Hoàn phát hiện mỗi lần hắn lột trứng gà, đều sẽ lột gồ ghề lồi lõm, giống như bề mặt của mặt trăng. Một lần hai lần như vậy, sau đó Dung Hoàn đơn giản mà đoạt lấy, bóc ra cho hắn.

“Được rồi, ăn đi, sữa bò uống toàn bộ.” Dung Hoàn cười lột trứng gà, đem ống hút cắm vào hộp sữa bò, đẩy hết đến trước mặt Nguyên Duẫn .

Nguyên Duẫn tuy vẫn không quen, nhưng cũng không hề cự tuyệt, hắn ăn luôn trứng gà, đem hộp sữa bò niết ở lòng bàn tay, khảy ông hút một cái, cái miệng nhỏ mới uống lên mấy ngụm.

Dung Hoàn yên tâm, chuyên tâm ăn của mình.

Cách ăn cơm của hắn với Cảnh Nhất Xí có chút bất đồng, Cảnh Nhất Xí tùy tiện, một tay cầm bánh bao cuộn, một tay chơi game, nhưng Dung Hoàn ăn cơm rất nghiêm túc, hai tay cầm một tầng giấy dầu bao lấy bên ngoài, trước tiên gặm xong một vòng bên ngoài, lại ăn luôn một vòng mềm mại bên trong thích nhất. Từng chút từng chút một, ăn xong một chút lại quay nữa vòng, tựa như một con sóc nghiêm túc ăn cái gì.

Ăn như vậy toàn toàn là hưởng thụ. Ở Cảnh gia đương nhiên hắn phải giống Cảnh Nhất Xí, nhưng ở trường học không cần làm nhiều như vậy.

Ăn đến một nửa, Dung Hoàn cảm giác Nguyên Duẫn còn nhìn chằm chằm chính mình, liền nghiêng đầu.

Nguyên Duẫn đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đối diện với hắn, ngẩn ra một chút, tức khắc bỗng nhiên chuyển mắt đen nhánh, che giấu tâm tình mà cúi đầu đọc sách.

Dung Hoàn nào có thể bỏ qua cơ hội chọc hắn, liền giương mi: “Anh Duẫn, nhìn cao hứng đến vậy sao? Muốn ăn thứ trong tay em?”

Nguyên Duẫn nhìn chằm chằm sách, nhíu mi lại, lắc lắc đầu.

“Ăn một chút thử xem? Không nếm thì làm sao biết khó ăn hay không?” Dung Hoàn sẽ không dễ dàng buông tha hắn, nói xong liền thò lại gần, đem một bên mặt bánh bao chưa cắn qua đưa đến bên miệng Nguyên Duẫn, đương nhiên là hắn nói giỡn, hắn biết Nguyên Duẫn không thích ăn dầu chiên, Nguyên Duẫn luôn ăn rất thanh đạm, ăn dính dầu sẽ khó chịu.

Chỉ là đùa giỡn một chút .

Nhưng không nghĩ tới Nguyên Duẫn nhìn hắn trong chốc lát, bỗng nhiên “Ừm” một tiếng, cúi đầu cắn một miếng nho nhỏ, nuốt xuống.

Qua một lát, hắn có điểm ghét bỏ mà chau mày, nhàn nhạt bình luận: “Khó ăn.”

Dung Hoàn nhìn bánh bao chiên trên tay mình bị cắn một miếng sợ đến ngây người……

Tuy rằng Nguyên Duẫn ở trước mặt hắn đã rút đi lạnh nhạt bén nhọn, nhưng ngày thường nói chuyện cũng vẫn rất ít, vô cùng ít —— đến cả ngày cũng chỉ có một mình Dung Hoàn nói chuyện, Nguyên Duẫn sẽ mặt vô biểu tình mà nhìn hắn, hoặc là phát ra một âm tiết “Ừ” đơn giản, như phát ra trong cổ họng. Trừ phi là ngày đó bị bọn Quản Ngọc Bình chặn, khi không cần phải nói, Nguyên Duẫn trên cơ bản là không nói. Buổi sáng chạy bộ cũng đều là Dung Hoàn kéo hắn nói chuyện trên trời dưới biển, hắn đều chỉ nghe.

Hiện tại còn bắt đầu nói với hắn ăn ngon hay không!

Tiến bộ vô cùng lớn!

Tâm tình Dung Hoàn lúc này không thua gì trẻ con chỉ biết bò ê a học chữ bắt đầu lung lay đứng lên! —— tuy rằng so sánh có hơi quá, nhưng nội tâm hắn lúc này đích xác là vui vẻ đến kích động!

“Nói thêm mấy câu nữa đi, Anh Duẫn?!” con ngươi Dung Hoàn tất cả đều là ý cười, siêng năng mà thò lại gần, hỏi: “Muốn ăn một chút nữa không?”

Nguyên Duẫn không để ý tới hắn, đè lại cái trán hắn thò qua, gắt gao nhìn chằm chằm sách vở, kiệt lực che giấu biểu tình trên mặt mình.

Qua một lát sau, lại cầm sữa bò trên bàn uống mấy ngụm.

Nửa ngày không lật qua trang.

Dung Hoàn cũng lười tiếp tục ăn sáng, cười hì hì, tay chống đầu nhìn chằm chằm Nguyên Duẫn, thẳng đến khi Nguyên Duẫn có chút tức giận, bên tai hơi hơi đỏ lên, vươn tay, đem đầu hắn vặn về phía bảng đen.

Ăn xong, túi nilon trên bàn đều là vỏ trứng gà cùng ly sữa đậu nành gì đó.

Nguyên Duẫn sẽ cùng đi xuống ném.

Lúc này buổi sáng không có người, bạn học đều đến nhà ăn ăn sáng, cũng chỉ có số ít bạn học giống Dung Hoàn là mang bữa sáng. Cho nên đây là lúc Dung Hoàn thả lỏng nhất.

Ăn xong bữa sáng, nằm trên bàn chơi trò chơi, mở cửa sổ ra cho gió thổi một lát.

Sau khi trường học biết chân tướng chuyện Vương Tử Hiên, suy xét xóa xử phạt trong hồ sơ học kỳ 1 của Nguyên Duẫn. Dung Hoàn là từ bên lão Lâm biết được chuyện này, vẫn luôn rất chú ý, nhưng đáng tiếc, cuối cùng xử phạt trong hồ sơ vẫn không có biện pháp xóa bỏ.

Kỳ thật trong lòng Dung Hoàn rất cấp bách, nhưng cũng không dám nói với Nguyên Duẫn.

Bản thân Nguyên Duẫn khẳng định là chẳng hề để ý.

Nhưng Dung Hoàn để ý, hắn định tìm lão ba của mình cũng chính là ba Cảnh, nhưng lại không biết ba Cảnh có thể giúp vội cái này hay không. Ba Cảnh trăm công ngàn việc, giúp con trai của mình khẳng định là sẽ giúp, nhưng giúp một người ngoài? Vậy mọi chuyện đã quá dễ dàng rồi!

Chỉ sợ là đến lúc đó biết chuyện của trường học, còn sẽ cấm hắn chơi với Nguyên Duẫn.

Cũng may sao chủ nhiệm lớp lão Lâm lại không đành lòng, nhờ quan hệ tìm được người bên phía trường học, nói một loạt về phần xử phạt trong hồ sơ của Nguyên Duẫn, đem sự tình ngọn nguồn rành mạch mà thuyết minh.

Kể từ đó, Nguyên Duẫn ở cao trung cuối cùng cũng không có vết nhơ.

Nói ngắn lại, hết thảy đều đang phát triển về hướng tốt.

Hệ thống: “Giá trị chữa khỏi nhân vật 30, Độ chữa khỏi trước mắt là 30.”

……

Chỉ là kì thi Dung Hoàn cùng lão Lâm đánh cược để lấy chổ ngồi sắp diễn ra, tuy rằng Dung Hoàn có hệ thống, nhưng cũng không dám khinh địch, vạn nhất thật sự không thi được vào top một trăm, vậy hắn với Nguyên Duẫn chẳng phải là sống sờ sờ mà bị chia rẽ? Bởi vậy ở kỳ thi giữa kì phía trước, hết thảy hoạt động chơi bóng rổ Dung Hoàn đều cự tuyệt, sau khi trở về cũng một lòng mà ôn tập .

Bên phía cha Nguyên Duẫn, Dung Hoàn vẫn luôn để hệ thống giúp mình chằm chằm —— cũng may vẫn luôn không có động tĩnh gì, trong tình huống bình thường, cha Nguyên Duẫn sẽ không dễ dàng về nhà. Nguyên Duẫn ngày thường đều ở nhà một mình, ngược lại như vậy càng an toàn.

Tuy rằng Dung Hoàn ngoài miệng không nói, nhưng mỗi ngày đến trường học, việc đầu tiên chính là xem trên người Nguyên Duẫn có vết thương hay không. Cha Nguyên Duẫn có thể để hệ thống hỗ trợ nhìn chằm chằm, nhưng Nguyên Duẫn muốn đánh nhau với người khác, hắn lại không thể biết được.

Nhưng cũng may, từ lần cánh tay bị thương đến bây giờ, Nguyên Duẫn cũng chưa bị thương thêm, cũng không đánh nhau.

Trước một ngày kỳ thi giữa kì, tam ban quả thực rất cuồng vui, càng đến gần kì thi, càng giống như nhận hình phạt treo cổ, phóng túng một chút cuối cùng. Các giáo viên ra bài thi, để học sinh tự học, trong phòng học liền loạn!

Nguyên Duẫn thật ra không chịu ảnh hưởng gì, hắn có thể tại trạng thái lo âu của người khác bảo trì trấn định cùng an tĩnh, từ đầu đến cuối nghiêm túc ôn tập. Nhưng Dung Hoàn lại không được, vốn dĩ là lần thứ hai học cao trung, hơn nữa trong lòng có chuyện đè nặng, càng đến gần kì thi càng không dậy nổi.

Làm được một ít bài tập, có hai nam sinh tới tìm Dung Hoàn chơi cờ năm quân. Ở cao trung, cờ năm quân đơn giản là vẽ ở trên vở, hai người tôi một vòng tròn cậu một vòng rỗng. Dung Hoàn còn cảm thấy quái mới lạ, lúc ấy hắn học cao trung còn không có loại trò chơi này. Vì thế rất nhanh đã say sưa ngon lành đi cùng nam sinh kia.

Nam sinh đem Dung Hoàn nhập hội, kết quả liền thua vài bàn vì Dung Hoàn! Tức khắc cảm thấy mất hứng, ồn ào: “Không được không được, giáo thảo, cậu đi tìm người khác chơi đi.”

Dung Hoàn chưa đã thèm mà giữ chặt hắn: “Đừng! Vừa mới bắt đầu mà!”

Nam sinh kia sống chết không chịu chơi tiếp.

Dung Hoàn đang hưng phấn, lại mất hứng, không vui, quay đầu lại nhìn Nguyên Duẫn một cái, thấy sườn mặt Nguyên Duẫn an tĩnh hờ hững, nhìn chằm chằm đề mục không chút cẩu thả, bỗng nhiên rất không ngoan mà muốn quấy rầy hắn. Học cao trung sao có thể không chơi trò chơi, đã là đệ nhất toàn ban còn làm bài làm bài, đến lúc đó đầu óc sẽ học đến choáng váng!

Hắn chọc Nguyên Duẫn một chút, hỏi: “Anh Duẫn, cờ năm quân, chơi không?”

Nguyên Duẫn mặt vô biểu tình mà tiếp tục làm đề, không để ý tới hắn.

“Đi mà!” Dung Hoàn ở trên bàn nằm sấp xuống, ý đồ đem sách của hắn túm đi, sách này làm bao lâu, sao lâu như thế còn chưa làm xong?

Nguyên Duẫn ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, đem sách chuyển qua tường, cách hắn thật xa, tiếp tục viết.

“……”

Cả năm đứng nhất quả nhiên không phải một sớm luyện thành, khi người khác ầm ĩ hắn đều nghiêm túc học tập.Trong lòng Dung Hoàn chậc chậc chậc, nhưng cũng không có tiếp tục quấy rầy Nguyên Duẫn, rốt cuộc hắn cùng Nguyên Duẫn đều biết, nếu muốn thoát khỏi gia đình hiện tại, cũng chỉ có con đường thi đại học này. Nguyên Duẫn hiện tại vẫn là thiếu niên, nhưng đầu óc so với hắn tỉnh táo hơn nhiều!

Dung Hoàn không tìm thấy người, vừa vặn đại biểu môn toán bên kia cũng thắng rất nhiều người, không có đối thủ, là nữ sinh, ánh mắt hai người chạm nhau, tức khắc hưng phấn. Cô xa xa mà nói với Dung Hoàn : “Cậu tới bên này hay là tôi đến bên cậu? Cậu đổi chỗ với bạn cùng bàn của tôi không?”

“Tôi đến chỗ cậu!” Dung Hoàn cầm lấy vở bút liền đi đến bên kia.

Mới vừa đứng lên sau cổ đã bị giữ chặt —— Dung Hoàn hoảng sợ, bị Nguyên Duẫn túm trở về.

Nguyên Duẫn mặt vô biểu tình mà đem vở đặt lên trên bàn, một tay xoát xoát vẽ bàn cờ, nâng mắt nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt lạnh băng, đơn giản thô bạo nói: “Đến!”