Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cứu Rỗi Bá Đạo Ma Đầu

Chương 59

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hệ thống: “Mức độ chữa khỏi của mục tiêu là 60.”

Từ mức độ nào đó, quỹ đạo cuộc sống của Nguyên Duẫn đã thay đổi. Ấn tượng của bạn học tam ban đối với Nguyên Duẫn dần dần cải thiện, qua đại hội thể thao, tam ban càng hoàn toàn tiếp nhận Nguyên Duẫn, còn có mấy người kêu “Anh Duẫn” “Anh Duẫn”, hận không thể thay lão đại trực nhật vệ sinh!

Dung Hoàn cao hứng thay Nguyên Duẫn, lại có một chút vị chua nho nhỏ. Nhưng Nguyên Duẫn đều thờ ơ với người khác, làm hắn lại vui vẻ.

Trận thi đấu này nghiễm nhiên là không khí của tam ban chiếm thế thượng phong, nhưng vạn chúng đều đến vì mục ném tạ của Dung Hoàn, cơ hồ là toàn trường đều đuổi tới sân thể dục xem giáo thảo ném tạ, đặc biệt là các nữ sinh!

Nhưng mà đáy lòng Dung Hoàn vô cùng chột dạ.

Đầu tiên hắn không phải vận động viên, chẳng qua là kẻ hèn diễn phim thần tượng, còn Cảnh Nhất Xí là cái gối thêu hoa, tư thế chơi bóng rổ đẹp, nhưng kỳ thật chưa vào rổ được mấy lần, càng miễn bàn đến kỹ xảo cùng lực ném tạ.

Vì thế trong dự kiến, ném tạ cũng không xuất sắc, dùng hết sức lực, cũng chỉ đứng thứ 5.

Nhưng các nữ sinh trên khán đài lại không thất vọng, ngược lại tiếng thét chói tai cùng âm thanh ủng hộ vẫn ngày một lên cao, phải biết rằng, giáo thảo, 1m82, tuấn mi tinh mục, tùy tiện đứng một chỗ cũng là một phong cảnh đẹp, dựa theo lời các cô nói, chính là giáo thảo tùy tiện nằm trên mặt cỏ ba tiếng, các cô cũng có thể đứng nhìn!

Người trong tam ban tự nhiên càng thêm kiêu ngạo vì Dung Hoàn, mặc dù Dung Hoàn không lấy được hạng nhất, bọn họ cũng liều mạng kêu cố lên, người không biết còn tưởng rằng Dung Hoàn cầm quán quân.

Ngược lại làm cho mấy nam sinh thi cùng Dung Hoàn cảm thấy cạn lời, đây là thi ném tạ, không phải thi tuyển trai đẹp! Sao ánh mắt mọi người đều phải rơi xuống người giáo thảo —— bọn họ quả thực quá vướng chân được chưa?!

Dung Hoàn lắc lắc, mặt đỏ tai hồng mà từ trên sân thi đấu đi xuống, đẩy người tam ban ra, trở về bên cạnh Nguyên Duẫn.

Nguyên Duẫn kéo hắn đến góc bóng cây, đưa nước khoáng, thuận tiện xoa xoa cho hắn. Làn da Dung Hoàn rất trắng, khác với thân thể cơ bắp thuộc về thiếu niên như Nguyên Duẫn, trên người hắn cơ hồ không có thịt, đều rất mềm, bàn tay cầm tạ hơi hơi đỏ lên, như bị niết qua.

Dung Hoàn oán giận nói: “Có chút đau, vừa rồi quả tạ thiếu chút nữa rời tay, may mắn là em kịp thời nắm chặt.”

Nguyên Duẫn nhíu mày: “Nơi nào?”

Dung Hoàn giật giật khớp xương ngón trỏ, nói: “Nơi này.”

Nguyên Duẫn cũng không nói chuyện, nắm tay hắn, bóp nhẹ ngón trỏ hắn từ trên xuống dưới. Lực đạo hắn không nhẹ không nặng, tay còn rất lạnh, rất nhanh cảm giác nóng rát trên ngón tay Dung Hoàn đã biến mất.

Dung Hoàn nhìn hắn niết, thoải mái mà uống miếng nước.

Cừu Nhã Như ở trên khán đài nhìn bọn họ hai cái, không biết từ khi nào đã đi tới, đột nhiên nói với Dung Hoàn: “Sao tôi cứ cảm giác cậu như bạn gái của cậu ấy.”

Dung Hoàn mới vừa uống miếng nước còn chưa kịp nuốt xuống, bỗng nhiên nghe được lời này, thiếu chút nữa sặc chết.

Nguyên Duẫn không nói chuyện, nhìn Dung Hoàn, con ngươi nhiều thêm ý cười, ngay sau đó vỗ nhẹ lưng cho hắn.

“Có ý gì?” Dung Hoàn nhìn Cừu Nhã Như, điên cuồng khụ khụ nói: “Con mắt nào của cậu cảm thấy tôi là nữ —— sao tôi không phải là bạn trai, Nguyên Duẫn là bạn gái?”

Cừu Nhã Như: “……” Trọng điểm là cái này sao?! Sao cứ cảm thấy có chỗ nào kì lạ.

Cừu Nhã Như cũng không nói lên được, cảm thấy học kỳ 1 hai người cũng thân mật, nhưng học kỳ này, giống như lại nhiều thêm một quan hệ tham gia vào bầu không khí, có thể nói là tình anh em tốt, nhưng cảm giác so với tình anh em càng tiến thêm một bước, làm cho cô cũng không biết nên biểu đạt ra sao.

“Được rồi, về lớp học thôi.” Nguyên Duẫn bỗng nhiên kéo Dung Hoàn về lớp học.

Một ngày cuối cùng bạn học tam ban cùng nhau chụp một bức ảnh, ở sân điền kinh hô to khẩu hiệu của tam ban, lão Lâm cũng tự mình cười tủm tỉm mà phát thưởng cho mấy bạn học đạt được giải nhất. Dung Hoàn đứng ở trong đội ngũ nam sinh, nhìn Nguyên Duẫn đeo huy chương trở về, còn có điểm hâm mộ. Nguyên Duẫn đứng ở phía sau bên phải hắn, qua một lát, thừa dịp người khác không chú ý, đem huy chương trộm nhét vào lòng bàn tay hắn.

Dung Hoàn kinh ngạc quay đầu lại nhìn Nguyên Duẫn, Nguyên Duẫn mặt vô biểu tình, một bộ rất khốc, nhưng bên tai lại hơi hồng.

Dung Hoàn đem huy chương nhét vào trong túi đồng phục, nắm, nhịn không được dẫm lên cỏ xanh dưới chân, lặng lẽ cười rộ lên.

Đại hội thể thao cứ như vậy kết thúc trong tiếng hoan hô cùng nhảy nhót nhiệt huyết sôi trào, bởi vì biểu hiện của tam ban vô cùng tốt, thứ tự so với năm trước tăng lên tám bậc, lão Lâm còn cố ý tự bỏ tiền túi, mời toàn lớp ăn bữa cơm, cũng coi như là lần vui vẻ cuối cùng trong năm!

Ai cũng biết, kế tiếp sẽ bước vào giai đoạn ôn tập thứ ba, quá trình học tập đều phải nắm chặt.

Sau khi thi giữa kì, không khí trong phòng học nói không khẩn trương là nói dối, đường nào cũng sắp hết cấp 3, chương trình học hiện tại cũng đã đến cuối. Hơn nữa hiệu trưởng lại nhắc nhở mấy lần, đề cập đến tình trạng thi đại học năm nay không dễ, khả năng là sẽ lại đề cao lần nữa, làm cho nhân tâm các bạn học đều hoảng sợ.

Tháng bảy nghỉ hè thoắt cái đã qua, trực tiếp tiến vào phân đoạn học bù.

Tất cả mọi người đều căng thẳng, duy nhất chỉ có Dung Hoàn còn vui vẻ thoải mái, tiết tự học buổi tối tránh giáo viên tuần tra cắm tai nghe nghe nhạc. Mà Nguyên Duẫn cũng rõ ràng tiến vào trạng thái, mỗi ngày so với trước kia đều đến sớm hơn một tiếng, ngồi xuống liền bắt đầu làm đề, trừ bỏ Dung Hoàn bên cạnh còn thả lỏng ra, thời gian khác đều bẻ một phút thành hai phút mà dùng.

Ở trong trạng thái căng thẳng như vậy, hắn rõ ràng đã gầy đi rất nhiều, hai má gầy, mặt mày có vẻ càng hung hiểm hơn, nhưng cũng đổi lấy là người cao điểm nhất.

Nguyên Duẫn rất rõ ràng, hắn hai bàn tay trắng, cho nên cần nỗ lực hơn so với những người khác, cuối cùng mới có thể nỗ lực trở thành chính hắn, cũng trở thành lợi thế vĩnh viễn bảo vệ Dung Hoàn. Mỗi buổi tối hắn cùng Dung Hoàn nói ngủ ngon, xác nhận Dung Hoàn ngủ rồi, còn sẽ bật đèn, lại tiếp tục mở đèn đến rạng sáng, mới vội vàng rửa mặt lên giường ngủ. Một lần lại một lần mà làm những bài đề đó, trên vai hắn gánh vác chỉ là tương lai hắn, ngẫu nhiên hắn cũng sẽ cảm thấy tiền đồ mờ mịt, nhưng hiện tại, trên vai hắn chịu trách nhiệm tương lai của hai người, càng nặng, nhưng hắn lại cảm thấy trong lòng bình thản vui sướиɠ, làm cái gì cũng có sức lực.

Dung Hoàn khẳng định là không thể giúp được hắn, cũng chỉ có thể mỗi ngày mang sữa bò, nhìn hắn ăn uống xong, mới thoáng yên tâm. Cùng với mẹ Cảnh mỗi tuần đều sẽ nấu canh, hắn đều sẽ dùng bình giữ nhiệt đem tới trường, để Nguyên Duẫn uống một chén, ít nhiều cũng sẽ bồi bổ dinh dưỡng. Các bạn học khác cũng vô cùng quen thuộc, có đôi khi không đợi hắn lấy canh cho Nguyên Duẫn, đã hi hi ha ha mà lấy canh hắn mang đến đổ vào bát Nguyên Duẫn.

Dung Hoàn hào phóng như vậy, nhìn canh không được Nguyên Duẫn uống hết, ngược lại đều bị bạn học uống hết.

Tháng tám học bù, lão Lâm cố ý gọi Nguyên Duẫn vào văn phòng một chuyến, cho hắn tham gia cuộc thi toán học Bắc Kinh.

Không thể không nói, lão Lâm vẫn cố ý giúp đỡ Nguyên Duẫn, cuộc thi toán học này, một khi cầm giải thưởng quốc gia, đến lúc thi đại học còn có thể cộng thêm điểm! Bất quá lão Lâm cũng rất công chính, tam ban cũng chỉ có Nguyên Duẫn có thành tích toán học tốt nhất, cuộc thi này đương nhiên là cho hắn, tuy rằng bạn học trong lớp có điểm hâm mộ, nhưng vẫn không có lời gì để nói.

Chẳng qua cứ như vậy, Nguyên Duẫn phải đi cùng đội giáo viên, đi nửa tháng.

Dung Hoàn nhớ hắn, Nguyên Duẫn cũng thế, những ngày ở chung trong trường còn cảm thấy không đủ thời gian, còn phải tách ra nửa tháng. Nhưng khi ngày đó chân chính đến, Dung Hoàn vẫn rất cao hứng mà đưa Nguyên Duẫn lên xe.

Nguyên Duẫn mang không nhiều đồ lắm, cũng chỉ có hai bộ quần áo mùa hè để thay, cùng với di động và hai bức ảnh. Bởi vì vóc dáng cao, ngồi ở cuối cùng, chờ xe khởi động, còn quay đầu lại nhìn.

Dung Hoàn đi cùng lão Lâm, nhìn chiếc xe xa dần, lão Lâm liền lập tức túm Dung Hoàn trở về, đứa nhỏ này còn ăn vạ không đi, có biết mỗi giây ở cấp 3 đều rất trân quý không!

Vì thế khi Nguyên Duẫn quay đầu lại, đã không nhìn thấy người trong lòng.

Thẳng đến khi không còn nhìn thấy trường học, Nguyên Duẫn mới quay đầu, vội vàng ấn tăng âm thanh di động, Dung Hoàn thở hồng hộc chạy về phòng học gửi âm thanh.

“Anh Duẫn, lên đường bình an, sớm trở về.”

Nguyên Duẫn lúc này mới cong cong đôi mắt.

Mười lăm ngày nói dài cũng không dài, nhưng Dung Hoàn vẫn rất nhớ, cả ngày nằm trên bàn, chán chết, lại bắt đầu tìm người chơi cờ năm quân. Nhưng lúc này đã sắp kết thúc cấp 3, bạn học trong lớp đều sẵn sàng trận địa đón quân địch, không khí tương đối trầm trọng, tất cả đều hận không thể viết lên bốn chữ trên trán “Chăm chỉ nỗ lực”. Cũng biết hai bài kiểm tra cuối cùng thi đại học rất khó, mấy nam sinh cũng không còn tâm tình tiếp tục đọc truyện tranh chơi bóng rổ.

Bên kia thi cấm điện thoại, Dung Hoàn ước chừng vài ngày không có cách nào nói chuyện với Nguyên Duẫn .

Hai ngày cuối cùng qua đi, khi Nguyên Duẫn lấy lại di động, trước hết là gọi điện thoại cho Dung Hoàn. Dung Hoàn cũng không rảnh lo còn đang trong giờ học, vội vàng đem đầu cúi xuống gầm bàn, hỏi: “Thế nào thế nào, thi thế nào?”

Bên kia Nguyên Duẫn hơi trầm thấp nói: “Tạm được.”

“Thân thể còn tốt chứ?” Dung Hoàn lại nhỏ giọng hỏi.

“Em đang ở đâu?” Nguyên Duẫn nghe thấy tiếng Dung Hoàn ép rất thấp, lúc này mới phản ứng lại bên hắn còn đang học, từ lúc sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên Nguyên Duẫn làm việc không cẩn thận như thế, trong lòng vô cùng lo lắng, ngồi trên xe hận không thể lập tức bay qua, nhưng lại không thể quấy rầy Dung Hoàn học tập, liền kiệt lực kiềm chế cảm xúc nôn nóng trong lòng , nói: “Em học đi, anh lập tức quay lại.”

“Hả?” Dung Hoàn còn muốn nói hai câu, bên kia đã cúp điện thoại.

“……”

Không phải bên ngoài có chó chứ. Dung Hoàn chua mà nghĩ, sao lại cúp điện thoại nhanh như vậy? Nhưng qua một lát, như là nhịn không được, bên kia đã gửi WeChat.

Nguyên Duẫn đang gõ chữ rất lâu, như có rất nhiều lời muốn nói, rồi lại xóa hết, cuối cùng mới đánh qua bốn chữ: “Tôi rất nhớ em.”

Bốn chữ vô cùng đơn giản, lập tức làm tim Dung Hoàn đập thình thịch.

Khóe miệng hắn giơ lên ý cười, nhét điện thoại di động trở lại trong túi.

Sau khi thi, trường học cho học sinh tham dự thi đua nghỉ một ngày, cho bọn họ ở nhà nghỉ ngơi một ngày, miễn cho quá sức. Nhưng ngày hôm sau Nguyên Duẫn mới vừa xuống xe, liền tới trường.

Tuy rằng bạn học tam ban biết hắn trở về, nhưng hiện tại mọi người đều khó bảo toàn chính mình, cũng không biết tiếp theo thành tích thi sẽ như thế nào, cho nên cũng không có tổ chức tiệc hoan nghênh gì đó, một loạt đều tiến đến phía sau, cười chào hỏi một cái, lại lảo đảo lắc lư trở về. Thật vất vả mới chờ những người này tản ra, rồi mới vào phòng học.

Dưới bàn học, Nguyên Duẫn vẫn luôn nắm chặt tay Dung Hoàn, gắt gao nắm chặt.

Dung Hoàn chỉ cảm thấy Nguyên Duẫn lại gầy đi rất nhiều, gương mặt cũng không có thịt, vóc dáng 1m85, tuổi còn dài, đi tàu xe mệt nhọc, hắn không khỏi đau lòng. Hắn nằm trên bàn, dùng sách giáo khoa toán che mặt, nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nay anh không ăn cơm sao?”

Nguyên Duẫn bật cười, xưa nay hắn đi học đều vô cùng nghiêm túc, lúc này cũng cầm quyển sách che mặt, thấp giọng nói: “Ăn, em thì sao, mấy ngày nay có nhận được thư tình không?”

“Ây.” Dung Hoàn đẩy hắn một phen ——

Giáo viên toán học trên bục giảng nhịn không được gõ mạnh thước, nói: “Hai vị nam sinh bàn thứ hai đếm ngược, không được chụm đầu ghé tai, vị dựa cửa sổ kia, đứng lên trả lời câu hỏi.”

Dung Hoàn hoảng sợ, nhỏ giọng giải thích nói:" Vì vợ của giáo viên toán học trẻ tuổi trước đó sinh, nên đổi giáo viên dạy thay, là vị nghiêm khắc nhất toàn trường.”

Nguyên Duẫn chậm rì rì đứng lên, tuy bén nhọn cùng lạnh nhạt giữa mặt mày đã rút đi rất nhiều, nhưng vóc dáng cao, bỗng nhiên đứng lên, vẫn có chút làm cho người ta sợ hãi. Tùy tùy tiện tiện trả lời mấy câu hỏi, đáp án đều chính xác. Giáo viên toán học hơn 50 tuổi cũng nhận ra, phỏng chừng hắn chính là người có thành tích tốt nhất trong lớp, vì thế chỉ giáo huấn hắn vài câu, liền để hắn ngồi xuống.

Nguyên Duẫn ngồi xuống, Dung Hoàn cười vui sướиɠ khi có người gặp họa.

Nguyên Duẫn lại lần nữa bắt được tay hắn, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, từ cặp sách móc ra một túi mứt, đưa cho Dung Hoàn.

Dung Hoàn cười hỏi: “Cho em?”

Nguyên Duẫn gật gật đầu, mắt nhìn hắn toàn là ôn nhu.

Thời tiết rất nóng, Hằng cao rốt cuộc cũng bắt đầu mở điều hòa, chỉ tiếc là bọn họ chỉ còn học ở chỗ này một năm, hơn nữa đã tháng 10, rất nhanh đã không thể hưởng thụ. Nhưng sau khi Nguyên Duẫn từ Bắc Kinh trở về, có lẽ là quá mệt, hoặc là bị mưa xối, hôm sau đã bị cảm.

Thân thể hắn luôn luôn rất tốt, vừa mới bị cảm cũng không để ở trong lòng, chỉ uống vài viên thuốc trị cảm, cho rằng ngủ một giấc sẽ tốt lên.

Kết quả hai ba ngày kế tiếp, vẫn ho khan không ngừng, xem ra là thức đêm lúc trước đọng lại đột nhiên bạo phát, bắt đầu sốt cao.

Dung Hoàn mỗi tuần mang canh một lần cũng biến thành mỗi ngày đều mang, nhiều ít cũng phải để Nguyên Duẫn uống, nhưng Nguyên Duẫn cũng không muốn ăn cái gì.

Hôm nay Dung Hoàn tới trường học rất sớm, cảm thấy bệnh cảm không những không giảm, mà còn kéo theo bệnh lặt vặt mà biến thành bệnh nặng, chờ lát nữa Nguyên Duẫn tới, thì đến phòng y tế tiêm. Nhưng hắn ăn sáng xong, Nguyên Duẫn vẫn không tới.

Không có chuyện gì chứ?Lòng Dung Hoàn cực kì bất an, liền đi đến văn phòng tìm lão Lâm hỏi, lão Lâm cả ngày đều ở trong văn phòng đợi, còn không biết Nguyên Duẫn chưa tới! Tức khắc khó thở: “Chắc là sinh bệnh, không tới cũng không xin phép giáo viên chủ nhiệm lớp sao?! Sức lực gửi tin nhắn cũng không có?”

Dung Hoàn nôn nóng, nghĩ lẽ nào thật sự sốt đến mơ hồ, mí mắt cũng không thể nâng lên, nào có thể bò lên gửi tin nhắn chứ. Hắn cũng không giải thích nhiều với lão Lâm, chỉ nói: “Thầy, nếu không em đi xem thử? Em biết địa chỉ nhà cậu ấy, chỉ một buổi sáng, em đi nhanh về nhanh.”

Lão Lâm nói: “Vẫn là thầy đi, em có biết một buổi sáng có thể mất rất nhiều chương trình không ?”

Nhưng vừa dứt lời, đã có người kêu lão Lâm đi họp, lúc này đã là cấp 3, thi một lần, mở họp một lần, nhóm chủ nhiệm lớp cũng cực kì bận rộn, lão Lâm tức khắc nghẹn lời, nhìn chằm chằm Dung Hoàn một lát, chỉ có thể vẫy vẫy tay: “Cảnh Nhất Xí, em đi đi, nếu có chuyện gì thì gọi cho thầy, nếu em ấy không có ở nhà, vậy chắc chắn là lại đi đánh nhau ——”

Dung Hoàn đánh gãy hắn nói: “Không phải đánh nhau, thầy, cậu ấy nói về sau sẽ không đánh nhau.”

Nguyên Duẫn đã đồng ý với hắn, thì sẽ làm được.

Dung Hoàn chỉ là sợ, cha Nguyên Duẫn lại làm ra chuyện xấu gì. Hệ thống nhắc nhở nói, cha hắn hai ngày này sẽ trở về, bởi vì trường học gọi điện thoại cho ông ta, nói chuyện Nguyên Duẫn thi toán học vào trận chung kết quốc gia. Nhưng trên đường xe hư giữa chừng, cụ thể là khi nào về đến nhà, hệ thống lại không có biện pháp xác định.

Nếu là ngày thường trở về, Nguyên Duẫn vẫn có thể bảo vệ bản thân, Dung Hoàn cũng không đến mức lo lắng như vậy.

Nhưng hiện tại Nguyên Duẫn sinh bệnh, nếu cha hắn muốn đánh hắn, vậy hắn thật sự không hề có sức chống cự. Cho nên phải chạy thật nhanh, mang Nguyên Duẫn đến bệnh viện, tránh khỏi cha hắn.

Huống chi còn có một việc khác, Dung Hoàn vẫn luôn muốn tìm cơ hội xắp xếp một chút ở nhà Nguyên Duẫn.

Dung Hoàn trở lại phòng học, hai phút vội vàng thu thập mọi thứ, liền ra cổng trường gọi xe, một đường chạy như điên đến nhà Nguyên Duẫn. Tuy Nguyên Duẫn không cho hắn đến nhà, nhưng địa chỉ nhà vẫn nói với hắn, hơn nữa hệ thống cũng có thể thông qua tư liệu trường học tra ra.

Càng tới gần nhà Nguyên Duẫn, tim Dung Hoàn càng nhảy đến lợi hại ——

Là một đống nhà ngang tương đối cũ xưa, kiến trúc trong tiểu khu phi thường dày đặc, quần áo phơi nắng trên lan can như muốn vươn ra lối đi nhỏ. Dung Hoàn vội vàng đi thang bộ xông lên lầu 5, xác nhận đâu là nhà Nguyên Duẫn liền bắt đầu gõ cửa điên cuồng.

Bên trong không có âm thanh.

Dung Hoàn bắt đầu gọi điện cho Nguyên Duẫn, bên trong truyền đến tiếng chuông vang, Dung Hoàn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra là vẫn còn ở nhà.

Không biết qua bao lâu, truyền đến tiếng lê bước chân, miễn cưỡng đi qua cạnh cửa, cửa gian nan mà bị mở ra. Vừa mở ra, Dung Hoàn theo bản năng mà bước vào, Nguyên Duẫn lập tức gục ở trên người hắn, Dung Hoàn không chống đỡ được, hai người cùng ngã trên mặt đất.

Dung Hoàn duỗi tay sờ, nóng đến mức thiếu chút nữa rụt về tay, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Nguyên Duẫn bệnh nặng như vậy, không biết nóng tới độ nào rồi, môi trắng bệch không có chút máu, mặt nóng đến mức thậm chí có thể đốt da, cả người đều nóng. Nguyên Duẫn miễn cưỡng mở to mắt, nhìn thấy là hắn, rốt cuộc cũng tỉnh táo một chút, miễn cưỡng từ trên người hắn bò dậy: “…… Không phải đã nói, không cho em tới sao?”

Dung Hoàn gian nan mà đem hắn nâng dậy, đóng cửa lại, cảm thấy cánh tay sắp bị đè gãy: “Nhà anh không phải nhà người khác, em không tới thì anh chuẩn bị nóng chết đi.”

Nguyên Duẫn sốt cao đến tan rã ý thức lúc này mới tập trung một chút —— trong nhà không có ai. Con ngươi nôn nóng cùng căng chặt mới thoáng lơi lỏng.

Hơi thở nóng bỏng phun ở trên cổ Dung Hoàn, Dung Hoàn không rảnh lo chuyện khác, đỡ tường, chậm rãi đỡ hắn về phòng.

“Ngày hôm qua tới trường không nóng đến vậy, sao qua một đêm lại thành như này?” Dung Hoàn thở hổn hển, để hắn nằm lại trên giường, đắp chăn lên cho hắn. Lúc này Dung Hoàn cũng không có tâm trạng đánh giá phòng Nguyên Duẫn, chỉ thô sơ giản lược liếc một cái, căn phòng giống với phòng nam sinh khác đều phải sạch sẽ ngăn nắp, chỉ là trên tủ đầu giường tán loạn một đống viên thuốc, có vẻ loạn.

Cánh tay Nguyên Duẫn che ở trên trán, con ngươi ngập nước di chuyển không ngừng nhìn Dung Hoàn, có lẽ là bởi vì sinh bệnh, so với ngày thường càng nhiều thêm vài phần yếu ớt không muốn rời xa.

Hắn nắm tay Dung Hoàn, vẫn không yên tâm, khàn khàn nói: “Em ở đây một lúc thì đi, đừng ở đây quá lâu.”

“Được được được.” Dung Hoàn trấn an nói: “ Để em lấy khăn lạnh hạ nhiệt cho anh đã, sau đó anh uống một chút nước ấm, lát nữa chúng ta đi bệnh viện.”

Nói xong liền đứng dậy đến phòng vệ sinh tìm khăn lông, nhúng nước lạnh, lấy về dán lên trên trán Nguyên Duẫn. Qua một lúc, Nguyên Duẫn lại hơi hôn mê, tuy rằng muốn tiếp tục nắm lấy tay hắn, nhưng ngón tay nhúc nhích, nửa điểm sức lực cũng không có.

Dung Hoàn cũng hoảng, sợ hắn nóng thành cái gì, vì thế lại vội vàng dùng một miếng khăn lông, đem áo hắn kéo lên, lau thân hắn, giảm nhiệt. Sau đó rót nước, đỡ hắn dậy uống thuốc.

“Anh chờ một chút, em gọi xe, chúng ta đi tiêm.” Dung Hoàn sờ sờ cái trán hắn nói.

Nguyên Duẫn híp mắt, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy thân ảnh Dung Hoàn, yết hầu nghẹn đến nói không ra lời.

Dung Hoàn xoay người đi ra khỏi phòng hắn, gọi một chiếc xe, ngay sau đó lại đi vào phòng cha Nguyên ở đối diện. Lòng hắn thật sự nhảy đến lợi hại, khẩn trương đến mức trán đều là mồ hôi, trên bàn cạnh cửa sổ có USB, hẳn là không thường dùng, rất tùy ý mà bị ném ở góc bàn.

Hệ thống nói: “Đem USB kết nối vào máy tính, tôi có thể đem những chứng cứ cùng tư liệu truyền vào.”

Thật ra làm hết thảy chuyện này rất nhanh. Làm giả giấy trốn thuế, hơn nữa nếu số lượng tham ô đủ nhiều, hình phạt sẽ là ba năm trở lên hoặc dưới bảy năm, trừng phạt này đối với người kia mà nói, vẫn là nhẹ, nhưng Dung Hoàn chỉ muốn ông ta sớm ngày rời xa cuộc sống của Nguyên Duẫn, cho dù là dùng phương thức này, khiến ông ta nhận được báo ứng mà ông ta nên có. Công ty mag ông ta đang làm việc, hệ thống đã dần dần động tay chân, chỉ là quá trình này yêu cầu một chút thời gian, nếu không sẽ khiến người kia phát giác.

Sau đó là chứng cứ, trực tiếp làm chứng cứ ông ta có liên lụy đến lợi ích của công ty, để ở trong nhà ông ta. Đợi đến khi bị kiểm chứng, sẽ chặt đứt con đường sống của ông ta.

Hệ thống đem chứng cứ bỏ vào văn kiện bí ẩn trong USB, ông ta cũng sẽ không phát hiện, chỉ có khi USB một lần nữa kết nối máy tính, hệ thống mới có thể một lần nữa khiến những tư liệu đó nhảy ra, nhưng lúc ấy, là nhảy ra ở trước mắt kiểm soát địa phương.

Đây là cách làm hành động bí mật nhất, để ông ta ở tù, mà hắn cùng Nguyên Duẫn đều sẽ không bị liên lụy.

Hai phút sau, lòng Dung Hoàn vẫn luôn treo thanh đao rốt cuộc cũng bị chính hắn gỡ xuống.

Hệ thống an ủi nói: “Không có gì phải rối rắm, loại người này vốn dĩ phải bị trừng phạt.”

Dung Hoàn gật gật đầu.

Hắn trở lại phòng Nguyên Duẫn, nâng Nguyên Duẫn dậy: “Hẳn là xe tới rồi, đi thôi.”

Cả người Nguyên Duẫn nóng đến mức sắp thiêu cháy, miễn cưỡng mặc áo khoác, nghiêng ngả lảo đảo mà ở dưới nâng đỡ của Dung Hoàn đi vài bước.

Lúc này, bỗng nhiên bên ngoài phòng khách truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa.

“Lạch cạch .”

Trong nháy mắt, đồng tử Nguyên Duẫn mãnh liệt co rút, lông tơ cả người giống như dựng thẳng lên, trong nháy mắt đã về trạng thái Dung Hoàn rất quen thuộc, bén nhọn lãnh lệ năm trước, mười phần lệ khí —— Dung Hoàn cũng tức khắc cứng đờ, thầm nghĩ, sẽ không trùng hợp như vậy chứ.

Nhưng không đợi hắn làm gì, Nguyên Duẫn bỗng nhiên đẩy hắn lên trên giường, không biết khôi phục sức lực từ đâu, dùng chăn chùm kín hắn, tự mình đi ra ngoài, đóng cửa, triệt triệt để để khóa hắn ở bên trong.
« Chương TrướcChương Tiếp »