Chương 3

Để ý thấy Giang Thành Tuyết đang nhìn mình, Mạnh Ngư Ngư vội vàng cười cười với hắn, đôi mắt đen nhánh của đối phương quả nhiên phản chiếu ra một khuôn mặt tươi cười như mặt trời nhỏ.

"Bạn học Giang, sau này chúng ta ngồi cùng bàn nha.”

Lúc này phía trước phòng học có một cục giấy bay tới, trùng hợp đập vào đầu Mạnh Ngư Ngư.

"Ai ném? Tới đây cho tôi!”

Trong tay tiểu thiếu gia cầm tờ giấy, trầm mặt quát lớn mấy học sinh nam cố ý ném rác đập Giang Thành Tuyết.

Ngược lại giống như một con mèo rụng râu, giương móng vuốt nhỏ lên, lộ ra chút dã tính.

Giang Thành Tuyết thản nhiên suy nghĩ.

Mấy học sinh nam đó cũng thật xui xẻo, ngày thường đều ném như vậy nhưng không ai nói gì, hôm nay ném đi theo thói quen, còn cá cược với bạn học là đập vào đầu Giang Thành Tuyết, hay là chén nước, kết quả đập trúng Mạnh thiếu gia, người mà bọn họ không thể trêu vào.

"Thật sự xin lỗi, Mạnh thiếu gia, tôi không thấy cậu.”

“Không thấy tôi cũng không được ném, từ nay về sau Giang Thành Tuyết thuộc sự quản lý của tôi, để cho tôi nhìn thấy các cậu bắt nạt cậu ấy một lần nữa thì đừng trách tôi trở mặt, còn có..."

Mạnh Ngư Ngư nghiêm mặt, rất là dọa người, cậu cầm lấy cục giấy, ném vào trong ngực cậu học sinh nam.

"Tự ném rác cho tốt vào, sau đó xin lỗi bạn học Giang.”

"Vâng, dạ.”

Cậu học sinh nam vội vàng xin lỗi Giang Thành Tuyết.

“Xin lỗi bạn học Giang, sau này tôi không dám nữa, tôi chỉ là tiện tay..."

Giang Thành Tuyết bình tĩnh nghe xong, bài thi trên tay cũng đã viết xong, đúng đáp án, trước sau như một hoàn toàn đúng.

Điều này thật nhàm chán.

"Bạn học Giang, tôi thật sự thành tâm thành ý sửa sai, cốc nước của cậu vừa rồi là... Tôi vứt đi, dùng của tôi trước đi, là cốc mới.”

Mạnh Ngư Ngư đưa lên một cái cốc giữ nhiệt màu đen mới tinh, quả thật là hoàn toàn mới, còn là thương hiệu nổi tiếng của Nhật Bản, bên trong chứa nước có nhiệt độ vừa phải.

Chuyện liên quan đến sinh mệnh của mình, Mạnh Ngư Ngư quả thực rất thấp thỏm, sắp nước mắt lưng tròng nhìn hắn, vẻ mặt thành khẩn, không giống giả vờ, một đôi mắt màu hổ phách thật giống thủy tinh đắt tiền trong tủ kính, đã từng có thể nhìn không kịp, hiện tại lại giống như ở nơi chỉ cần hắn duỗi tay ra là có thể chạm vào.

Giang Thành Tuyết uống một ngụm nước, không nói nữa.

Mạnh Ngư Ngư lại thoải mái hơn rất nhiều.

Quả nhiên vẫn rất hữu dụng!

Cho dù sau này nhân vật phản diện gϊếŧ cha, gϊếŧ mẹ kế, gϊếŧ cậu, nhưng hiện tại cũng vẫn còn có thể cứu chuộc!

Thế giới đầu tiên mà thôi, sẽ không khó khăn như vậy đâu!

Cậu đi xem hệ thống.

-10%

🙂

"Ai..."

Mạnh Ngư Ngư lập tức nằm sấp trên bàn, vẫn không từ bỏ ý định quay đầu, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm như sắp thấu một cái lỗ trên sườn mặt tinh xảo của Giang Thành Tuyết, nhìn thật lâu, kết quả người khác căn bản không để ý tới cậu.

Hầy, rốt cuộc đây là sao hả đại lão!

Không cầu xin hắn lập tức bớt giận, tốt xấu gì cũng đừng rơi xuống nữa!

Thật sự là càng nghĩ càng đau lòng.

Trong lúc đau lòng Mạnh Ngư Ngư ngủ thϊếp đi, trong mơ cái gì cũng có.

Cho nên cậu đang ngủ không nhìn thấy Giang Thành Tuyết thừa dịp cậu ngủ, nghiêng mặt dò xét cậu trong chốc lát.

Thiếu niên u ám không biết nghĩ đến cái gì, khóe môi hơi nâng lên một độ cong, rất nông rất nhạt, giống như phù dung sớm nở tối tàn, ngắn ngủi mà mỹ lệ.

Hắn lấy điện thoại di động ra, mở phần mềm màu đen trên máy tính để bàn, sau khi nhập mật khẩu mở ra trang bìa, giao diện người dùng vô cùng đơn giản lại có thể xâm nhập điện thoại di động cá nhân của tất cả học sinh lớp mười hai (ba).

Trong phần mềm có bốn mươi hai người, ảnh đại diện của mỗi người đều là màu đen chết tiệt, giống như danh sách tử vong sắp bước vào phiên xét xử.

Giang Thành Tuyết bấm vào avatar Mạnh Ngư Ngư, đổi biệt danh của Mạnh Ngư Ngư thành [???], suy nghĩ một chút lại sửa lại.

Dù sao hắn cũng tin vào khoa học, khoa học là phương tiện để hắn trả thù.

Trước khi thoát khỏi phần mềm, hắn thuận tay làm chuyện cuối cùng.

Thay đổi hình đại diện của Mạnh Ngư Ngư từ màu đen sang màu trắng.