Chương 2: Chuột con ta đây, sắp chết rồi

Bạo quân Tiêu Huyền Dận: ? Ai vừa nói vậy?

Ngồi trên long ỷ, bạo quân lớn đột nhiên nghe thấy một giọng nói, liền ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống đám người bên dưới, nhưng không thấy ai lên tiếng. Trái lại, hắn nghe thấy Lệ phi bên cạnh lại uốn éo thân mình và kinh hô: “Bệ hạ! Ngài nhìn xem, hai giọt máu không hòa vào nhau, đứa trẻ này quả nhiên là nghiệt chủng của Nghi phi với gian phu!”

Nghe Lệ phi nói vậy, bạo quân quay lại nhìn vào bát nước với hai giọt máu không hòa quyện, ánh mắt rơi xuống Nghi phi đang quỳ trên đất. Khi nhìn thấy cục thịt nhỏ trắng trẻo ngồi bên cạnh nàng, ánh mắt hắn lập tức thêm vài phần sát ý.

“Không! Thần thϊếp thực sự không có vụиɠ ŧяộʍ. Vãn Vãn thật sự là con gái của bệ hạ, thần thϊếp giấu giếm mọi người để sinh ra Vãn Vãn là có lý do...”

Nghi phi đang quỳ trên đất liều mạng biện hộ, nhưng bạo quân ngồi trên cao hoàn toàn không bị lay chuyển. Hắn lạnh lùng nhìn xuống nàng, như thể đã tuyên án tử hình cho Nghi phi.

“Người đâu!”

Bạo quân nâng tay xoa trán, đang định ra lệnh cho thị vệ kéo Nghi phi và nghiệt chủng xuống chém đầu thì đột nhiên bên tai lại vang lên tiếng nói quen thuộc.

[Hu hu hu hu, xong rồi xong rồi, sắp bị chém đầu…]

[Lúc đó đã đến rồi! Chuột con ta đây, hôm nay cái đầu của ta sẽ phải xa rời thân thể mà ra đi!]

[Ta hận cái mê tín phong kiến ngu ngốc này, cái trò nhỏ máu nhận thân vốn là chuyện vớ vẩn!]

[Biết trước hôm nay phải chết, sáng nay ta nên ăn thêm hai cái bánh bao nữa, không, ăn ba cái luôn!]

[Nghe nói chém đầu chỉ là chuyện trong nháy mắt, một cái chớp mắt là qua, chắc sẽ không đau đâu nhỉ]

[Cái quỷ gì mà không đau, đầu với thân thể bị chia lìa mà không đau mới lạ, có ai bị chém đầu còn có cơ hội nói với người khác rằng chém đầu không đau cơ chứ!]

[Không được, ta phải cố gắng vùng vẫy lần cuối, biết đâu bạo quân nhìn thấy ta dễ thương như thế lại không nỡ gϊếŧ ta nữa thì sao]

Nghĩ vậy, Vãn Vãn liền lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, nhưng không ngờ vừa ngẩng đầu nhỏ lên liền đối diện với ánh mắt lạnh lùng của bạo quân ở cách đó không xa. Nàng sợ đến mức mặt mày tái nhợt, vội vàng cúi đầu xuống, suýt nữa đã khóc òa lên vì sợ hãi.

[Ôi mẹ ơi! Ánh mắt của ác quỷ cũng không đáng sợ bằng ánh mắt của bạo quân này, sao lại có người đáng sợ như thế!]

[Thôi thì kệ đi, chết thì chết, dù sao tính theo thời gian, ba năm sau bạo quân này cùng cả gia đình hắn cũng sẽ bị nam chính tiêu diệt, rồi đầu cả gia đình bọn họ sẽ bị treo lên cổng thành]

Đồng tử trong mắt bạo quân bỗng co mạnh lại, đầu cả gia đình bị treo lên cổng thành? bạo quân chăm chú nhìn vào tiểu hài tử đang cúi đầu dưới kia. Là nàng nói sao? Không đúng, nếu nàng nói thì sao những người khác lại không có phản ứng gì? Lúc này, bạo quân đột nhiên nhận ra một điều, dường như hắn có thể nghe được tiếng lòng của nàng.

“Bệ hạ?” Lệ phi đứng bên cạnh thấy nam nhân không phản ứng gì, lại nói: “Bệ hạ, Nghi phi ở trong lãnh cung vẫn không an phận, còn dám cắm sừng bệ hạ. Nàng không chỉ đáng chết, mà cả gia tộc Giang thị của nàng cũng đáng bị tru di cửu tộc…”

Chữ “tộc” cuối cùng của Lệ phi còn chưa kịp thốt ra, thì đã thấy ánh mắt lạnh lẽo của bạo quân đột nhiên nhìn thẳng vào nàng. Dù gần đây nàng được bệ hạ sủng ái hết mực, nhưng khi đối diện với ánh mắt của bệ hạ lúc này, nàng không thể ngăn được nỗi run sợ trong lòng.

“Bệ... bệ hạ...”

Bạo quân đưa ánh mắt rơi xuống tiểu hài tử cách đó không xa, giọng điệu lạnh lùng vô cảm: “Lại đây.”