Chương 5: Tích góp bạc, trốn khỏi cung bảo toàn tính mạng

[Trời ạ, đại bạo quân này lại còn biết thử máu nhận thân là chuyện hoang đường!]

Đại bạo quân nghe được tiếng lòng của Vãn Vãn, lạnh lùng hừ một tiếng, Trẫm biết còn nhiều hơn thế.

Nhưng tại sao ba chữ "đại bạo quân" nghe lại khó chịu như vậy.

Vãn Vãn đã sống sót.

Không chỉ sống sót, đại bạo quân còn phong nàng làm Đông Minh Cửu công chúa, ban tên Tiêu Vân Vãn, cho nàng cùng mẫu thân dọn ra khỏi lãnh cung, quay về Phù Dung cung nơi mẫu thân nàng từng ở trước kia, còn có không ít cung nữ và thái giám phục vụ.

Nàng cũng thấy điều này thật kỳ lạ, rõ ràng trong nguyên tác đại bạo quân không hề chớp mắt đã chém đầu cả nàng và mẫu thân. Vãn Vãn xoa xoa cái cổ nhỏ vừa bị đại bạo quân bóp đau, chẳng lẽ chỉ vì đại bạo quân bóp một cái mà xác nhận được nàng có cùng huyết thống với hắn?

Hoặc có lẽ nàng trông rất giống đại bạo quân?

Nghĩ tới đó, Vãn Vãn ném luôn cái đùi gà ăn dở trong tay xuống, nhảy khỏi ghế. Nghi phi nhìn thấy nàng, dịu dàng hỏi: “Bảo bối, con sao thế?”

“Mẫu thân, Vãn Vãn muốn soi gương.”

Giọng nói mềm mại của tiểu nha đầu lọt vào tai, đôi đũa trong tay Nghi phi liền rơi xuống bàn. Nàng ngạc nhiên nhìn tiểu nha đầu vừa gọi mình là mẫu thân: “Con... con nói gì?”

“Mẫu thân, Vãn Vãn muốn soi gương.” Vãn Vãn lại lặp lại lần nữa.

Nước mắt Nghi phi lập tức trào ra, nàng đưa tay che miệng, nghẹn ngào quay sang nhìn Hoa Hạ, cung nữ bên cạnh, khóc nức nở: “Hoa... Hoa Hạ, ngươi nghe thấy không? Vãn Vãn vừa nói chuyện, nàng... nàng gọi ta là mẫu thân!”

Hoa Hạ lau nước mắt trào ra, gật đầu: “Nương nương, nô tỳ nghe thấy rồi, Cửu công chúa vừa nói, nàng gọi người là mẫu thân.”

Nghi phi kích động ôm chặt tiểu nha đầu vào lòng, nghẹn ngào nói: “Ba năm rồi, Vãn Vãn của ta cuối cùng cũng biết gọi mẫu thân rồi.”

Vãn Vãn nằm trong lòng Nghi phi, nghe thấy giọng nói đầy kích động của mẫu thân, thật ra nàng cũng rất bất đắc dĩ. Nàng cũng rất muốn nói chuyện, nhưng ban đầu nàng là một linh hồn xuyên vào cơ thể của một đứa trẻ sơ sinh.

Mẫu thân nàng đã bị đày vào lãnh cung thê thảm lắm rồi, nếu còn biết mình sinh ra một đứa trẻ sơ sinh đã biết nói, chắc chắn sẽ ngất xỉu tại chỗ.

Vì thế, để giả vờ làm một đứa trẻ bình thường, nàng chỉ có thể hàng ngày nói những từ bập bẹ vô nghĩa. Nhưng không ngờ đến hôm nay, nàng mới phát hiện ra mình không phải là đầu thai, mà là xuyên vào một cuốn sách!

Thật đúng là chuyện chết tiệt!

Vãn Vãn thở dài một hơi, soi gương nhìn mình. Khuôn mặt này giống hệt khuôn mặt của nàng ở kiếp trước, nhìn kỹ lại thì quả nhiên đôi mắt của nàng thật sự có vài phần giống đại bạo quân. Nhưng nàng vẫn dễ thương hơn đại bạo quân nhiều.

Vãn Vãn nhìn vào gương, càng nhìn càng thấy mình thật sự rất đáng yêu, nhưng chỉ cần nghĩ đến ba năm sau, cả gia đình sẽ bị treo đầu trên cổng thành, nàng lại không thể nào vui nổi.

Nàng đã ủ dột mấy ngày liền, cho đến khi đang ngồi thẫn thờ trên giường, bất chợt nhìn thấy vòng ngọc và trâm vàng trên bàn trang điểm, nàng lập tức nảy ra một ý tưởng.

Đại bạo quân mấy ngày trước đã ban cho nàng và mẫu thân rất nhiều châu báu, có những món đồ quý giá này, chẳng lẽ nàng không thể cùng mẫu thân trốn khỏi cung, sống một cuộc đời an nhàn sao?

Vãn Vãn nghĩ thông suốt rồi, tâm trạng u ám bỗng chốc biến mất. Tích góp bạc, trốn khỏi cung, bảo toàn tính mạng!

Nhưng khi vừa mới nghĩ thông suốt chưa được ba ngày, nàng đã nghe tin dữ, phụ hoàng bạo quân của nàng muốn gặp nàng.

Nàng lập tức như một củ cải khô, không còn chút sức sống nào.

Cũng giống như nàng, Nghi phi cũng đầy lo lắng.

Từ khi hoàng thượng cho phép hai mẹ con nàng dọn về Phù Dung cung, nàng đã lo sợ suốt mấy ngày liền, sợ rằng hoàng thượng sẽ phát hiện ra Vãn Vãn có Hồng Đồng.

*đôi mắt đỏ

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng cảm thấy hoàng thượng không biết, nếu không với tính cách của hoàng thượng, một khi biết Vãn Vãn có Hồng Đồng…Được xem là sao chổi, phái người gϊếŧ nàng.

Có lẽ ngày hôm đó, hoàng thượng tin rằng Vãn Vãn là con gái của ngài, chính vì nhìn thấy đôi mày mắt của Vãn Vãn có chút giống ngài.