Chương 7: Sự nghi ngờ của Đại bạo quân

"Qua đây."

Nghe thấy đại bạo quân gọi nàng lại gần, Vãn Vãn liền nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp mặt vài ngày trước, đại bạo quân cũng gọi nàng lại gần, và sau đó hắn đã làm gì?

Đúng rồi, hắn đã siết cổ nàng, suýt nữa tiễn nàng đi gặp tổ tông.

Có lẽ nhìn ra sự lo ngại của tiểu nha đầu, đại bạo quân lên tiếng trấn an: "Lại đây, lần này Trẫm không siết cổ ngươi."

Dù trong lòng Vãn Vãn vẫn còn sợ chuyện bị bóp cổ, nhưng đây dù sao cũng là địa bàn của đại bạo quân, nếu hắn muốn gϊếŧ nàng, nàng chắc chắn không thể trốn thoát. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của đại bạo quân bây giờ, dường như không có ý định bóp chết nàng.

Nghĩ vậy, Vãn Vãn cũng thả lỏng chút cảnh giác, bước từng bước nhỏ tiến về phía đại bạo quân.

Dù từ khi sinh ra, nàng luôn ở trong lãnh cung, nhưng không thể phủ nhận rằng mẫu thân nàng đã chăm sóc nàng rất tốt.

Dù không có quần áo mới để mặc, nhưng vì mẫu thân biết trồng rau và nấu ăn, nên ba năm ở lãnh cung, Vãn Vãn vẫn được nuôi nấng khỏe mạnh, trắng trẻo mũm mĩm.

Đại bạo quân nhìn tiểu nha đầu có đôi mắt rất giống mình, thật khó mà tưởng tượng làm sao hắn và Nghi phi có thể sinh ra một tiểu yêu quái như vậy.

Chẳng lẽ tiểu yêu quái này đã chiếm thân thể của con gái hắn?

Nhưng tại sao hắn không thấy trên người nàng có chút tà khí nào?

Ánh mắt đại bạo quân trầm xuống, hắn lấy từ ngăn bí mật một miếng ngọc bội, đưa cho tiểu nha đầu trước mặt.

Vãn Vãn nhìn miếng ngọc bội đại bạo quân đưa cho nàng, đôi mắt to tròn đầy nghi hoặc: "Đây là cho ta sao?"

Đại bạo quân gật đầu: "Khi con cái chào đời, cha mẹ đều cầu mong cho con cái bình an, đều phải tặng một số vật phẩm. Đây là miếng ngọc bội Trẫm luôn mang bên mình, hôm nay ban tặng cho Vãn Vãn ngươi."

Miếng ngọc bội này đúng là hắn luôn mang theo bên mình, nhưng nó không phải là ngọc bội bình thường, mà đã được cao tăng ở chùa Phổ Ninh yểm phép, mọi tà khí đều không thể đến gần nó.

Đại bạo quân nhìn tiểu nha đầu từ từ đưa tay ra nhận ngọc bội, nhưng khi nàng sắp chạm vào miếng ngọc, bỗng dưng nàng ngừng lại. Đại bạo quân nhíu mày, trong lòng nghi hoặc liệu tiểu nha đầu trước mặt có thực sự bị tà ma quỷ quái nhập vào không, thì hắn lại nghe thấy tiếng lòng của tiểu nha đầu.

[Sao đại bạo quân đột nhiên đối xử tốt với ta thế này? Mấy hôm trước còn siết cổ ta, hôm nay đã tặng đồ cho ta rồi, không lẽ có âm mưu gì?]

[Nhưng miếng ngọc này trông cũng quý giá, kiếp trước ta là cô nhi, chẳng có ai tặng cho ta mấy thứ này.]

Cô nhi ở kiếp trước?

Nghe thấy lời này, ánh mắt đại bạo quân lóe lên, hắn ngước mắt đối diện với ánh nhìn dò xét của tiểu nha đầu.

"Ồ, có một đứa trẻ như vậy..."

[Bạo quân phụ thân dường như cũng không phải là quá tệ. Đã có lòng thành như vậy, thì ta cũng miễn cưỡng nhận lấy nhé.]

Chỉ trong chớp mắt, miếng ngọc bội trong tay hắn đã bị một tiểu nha đầu nào đó lấy đi.

"Tạ ơn phụ thân." Nàng nở nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt nhỏ nhắn, rõ ràng rất trân quý miếng ngọc bội mà hắn đã tặng.

Giờ đây, đại bạo quân đã hiểu rõ. Nếu nàng có thể cầm lấy ngọc bội, thì thực sự không bị tà khí nào xâm nhập.

Tiểu nha đầu trước mặt đúng là cốt nhục của hắn, nhưng việc nàng còn giữ ký ức của kiếp trước cũng là sự thật.

Thôi vậy, mặc kệ ra sao, đôi mắt đỏ của nàng đã chứng minh nàng thật sự là cốt nhục của hắn.

Có ký ức tiền kiếp thì đã sao, là con của Tiêu Huyền Dận hắn, cũng nên có những chỗ vượt trội hơn người thường.

Vãn Vãn nhìn thấy khóe miệng đại bạo quân bỗng cong lên một nụ cười. Dù đại bạo quân rất tuấn tú, nhưng vì hắn mang tiếng là bạo quân, nên khi hắn cười, luôn khiến người khác cảm thấy rùng mình.

[Đại bạo quân này sao tự dưng lại cười kỳ lạ thế?]

[Nhớ trong truyện có nói, bạo quân mà cười là sẽ có người chết!]

[Hắn không phải hối hận vì đã tặng ngọc bội cho ta, nên bây giờ muốn gϊếŧ ta đấy chứ!]

Nghĩ đến đây, Vãn Vãn bỗng cảm thấy miếng ngọc bội trong tay mình nặng như nghìn cân.

[Mẹ ơi, thì ra cầm ngọc bội lại có cái giá phải trả là mạng sống của ta!]