Chương 9: Tiện nhân, há mồm ra uống cho lão nương!

Đại bạo quân nhíu mày, liếc nhìn tiểu nha đầu, liền nói với Phúc công công: “Đưa nàng về đi.”

“Vâng.”

Lời vừa dứt, đại bạo quân lại nghe thấy tiếng lòng của tiểu nha đầu.

[Cái Nhu phi này chẳng phải chính là kẻ ba năm trước đã vu oan cho mẫu thân ta mưu hại đứa con trong bụng nàng ta, nhưng thực tế là nàng ta tự uống quá nhiều thuốc dưỡng thai mà sảy thai sao!?]

Tự uống quá nhiều thuốc dưỡng thai mà sảy thai?

Bàn tay đại bạo quân đang đỡ lấy eo Nhu phi bỗng khựng lại.

Nhu phi liếc nhìn tiểu nha đầu sắp được Phúc công công đưa ra ngoài, khóe miệng nàng thoáng qua một nụ cười lạnh lẽo khó thấy, nhưng vẫn giữ dáng vẻ yếu đuối mà nam nhân yêu thích, nói với hắn:

“Bệ hạ, ba năm đã trôi qua, thần thϊếp từ trước đến nay không phải là người dễ nhớ thù. Hơn nữa, chuyện sảy thai năm đó cũng không thể trách Nghi phi tỷ tỷ, là do thần thϊếp không chăm sóc tốt cho đứa bé trong bụng, khiến nó chưa kịp ra đời đã yểu mệnh rồi.”

Vừa nói, Nhu phi còn cố tình rơi vài giọt nước mắt.

Vãn Vãn ngoan ngoãn đi theo sau Phúc công công, nhưng trong lòng không khỏi buồn bã mà thầm nghĩ:

[Eo ôi, mùi bạch liên lớn quá, Nhu phi này còn không đẹp bằng mẫu thân ta, eo không thon bằng mẫu thân, ngực cũng không to bằng mẫu thân, thậm chí tâm địa còn độc ác hơn cả mẫu thân, thật không hiểu đại bạo quân thích nàng ta ở điểm nào!]

[Ngài coi nàng ta như báu vật, nhưng sau này nàng ta sẽ thừa lúc ngài ốm, đầu độc ngài chết, ngài sẽ bị treo đầu lên cổng thành, còn nàng ta thì dựa vào lòng người đàn ông khác, cắm sừng lên đầu ngài!]

[Haizz, mẫu thân đáng thương của ta, vô duyên vô cớ bị tiểu bạch liên này hãm hại, phải chịu cảnh ở lãnh cung ba năm. Giờ vừa mới ra khỏi, tiểu bạch liên này còn tính toán trước mặt đại bạo quân để hại mẫu thân ta nữa.]

Đại bạo quân nhìn Nhu phi yếu đuối trước mắt: ???

Vãn Vãn vừa thở dài trong lòng, vừa bước ra khỏi tẩm điện. Nàng thật sự thương cảm cho mẫu thân đáng thương của mình.

A! Nàng nhất định phải nhanh chóng tích góp thật nhiều, thật nhiều bạc, để dẫn mẫu thân trốn khỏi cung!

Lúc này, trong tẩm điện của đại bạo quân, sau khi Phúc công công dẫn Vãn Vãn rời đi, tẩm điện rộng lớn chỉ còn lại hai người, đại bạo quân và Nhu phi. Nhu phi nhìn theo bóng dáng tiểu nha đầu khuất khỏi tầm mắt, trong lòng lạnh lùng hừ một tiếng: "Tiện chủng nhỏ bé không biết lượng sức!”

"Hoàng thượng, đây là bát canh sâm mà thần thϊếp đã tự tay nấu, xin người nếm thử." Nhu phi lấy bát canh sâm từ trong hộp thức ăn ra, ân cần đưa đến bên miệng đại bạo quân.

Đại bạo quân nhìn chằm chằm vào gương mặt yếu đuối của Nhu phi, không hiểu sao trong đầu hắn bỗng hiện lên hình ảnh Nhu phi với khuôn mặt méo mó, dữ tợn, ép hắn uống thuốc độc. Khi thấy hắn không chịu uống, cô ta liền tát mạnh vào mặt hắn, hung ác mắng nhiếc hắn:

“Tiện nhân, há mồm ra uống cho lão nương! Còn tưởng mình là hoàng đế chắc!”

Đại bạo quân giật mình, cả người run lên một cái, vội vàng hất đổ bát canh sâm trong tay Nhu phi.

“Bốp—”

Bát canh sâm rơi xuống đất, lập tức vỡ thành từng mảnh.

“Bệ... Bệ hạ?”

Nhu phi cũng bị hành động này của hắn làm cho hoảng sợ, đôi mắt ngấn lệ nhìn người đàn ông trước mặt.

Ý thức được mình đã thất thố, đại bạo quân thu lại biểu cảm, vẻ mặt bình tĩnh như thường, nói: “Trẫm vừa rồi xử lý tấu chương quá mệt mỏi, tay run một chút, ái phi không bị dọa sợ chứ?”

Nhu phi nhìn thấy trên bàn có không ít tấu chương, liền hiểu chuyện mà dịu dàng nói: “Bệ hạ dù là quân vương một nước, nhưng cũng là phu quân của thần thϊếp, bệ hạ cũng nên biết yêu quý thân thể của mình, nếu quá lao lực thần thϊếp sẽ đau lòng.”

“Để thần thϊếp về sắc lại một bát canh sâm khác, rồi sẽ cho người đưa tới.”

“Được.” Đại bạo quân vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn theo bóng dáng nữ nhân rời đi.

Chính vì vẻ mặt hắn quá đỗi bình thản nên Nhu phi không nhận ra điều gì khác lạ. Khi vừa bước ra khỏi tẩm điện, cô ta liền bảo với cung nữ bên cạnh: “Lát nữa về cung, bản cung muốn tắm rửa.”