Chương 57: Đau thương cùng hi vọng

Vụ nổ cực mạnh, xung quanh đám người không khỏi nhao nhao thối lui, thật sự là bị cho khí kình trùng kích đến miệng muốn thổ huyết, một cái cường giả đỉnh tiêm tự bạo, không thể lấy uy lực bình thường ra so sánh, Đường Thần đám người, không khỏi sắc mặt nhăn lại.

Đường Thần hắn tâm tình có chút mất ổn định, nếu vừa rồi cho hắn thêm một chút nữa, hắn đã có thể bắt lấy Vũ Như, không đến mức nàng phải tự vẫn một cách tàn nhẫn như vậy.

Vụ nổ vừa rồi, một cái hố to sâu đến hơn năm mét, khiến cho xung quanh mặt đất cũng theo đó lún xuống, nhìn kĩ một chút, bên dưới vẫn còn một chút vật phát sáng, chính là chiếc nhẫn không gian của Vũ Như, chịu phải vụ nổ lớn như vậy, mà nó vẫn không chút sức mẻ.

Cầm lấy trên tay chiếc nhẫn không gian, Đường Thần hắn trong lòng càng thêm chập chờn dữ dội, cũng chỉ vì hắn không đủ mạnh mẽ, để bảo vệ mọi người, cũng vì vậy mà có đến hai người lại vì bọn hắn mà bán cả tính mạng.

"Thực lực, nhất định phải có thêm cường đại thực lực." Hắn trong đầu duy nhất chỉ có mấy chữ này, nếu như không có đủ thực lực, làm sao lại bảo vệ bạn bè, người thân, làm sao bảo vệ được nhưng người mà hắn yêu quý.

Tám cái đời trức, hắn cũng chỉ vì tìm kiếm cha mẹ, mà cảm thấy vẫn phải luôn nỗ lực, còn đời này, hắn lại cảm thấy, ngoại trừ tìm kiếm cha mẹ thật sự ra, còn có rất nhiều người cũng rất đáng trân trọng như vậy.

Trần Hoàng Yến thấy hắn ánh mắt lại không giống, cũng đi đến bên cạnh an ủi một câu: "Cũng không phải là lỗi do ngươi a, đừng tự trách bản thân như vậy." Kỳ thật, đáng trách hẳn là phải ở lỗi của đám người bọn hắn mới đúng.

Đến cả định hình vẫn chưa xong, Đường Thần hắn lại đã muốn kịp lúc bắt lấy Vũ Như, bọn hắn vậy mà vẫn còn ngơ ngác, như vậy thật xứng đáng là chiến hữu sao? Cùng vào sinh ra tử sao?

"Đáng trách hẳn phải là chúng ta mới đúng, chẳng những kém chút đem đội lao vào nguy hiểm, còn có khiến hai người hi sinh, ngươi cũng không có lỗi." Kỳ Xương một bên trong mắt tràn đầy nước mắt nói, Tiền đông cùng hắn chính là huynh đệ, cả hai không khác gì máu mủ tình thâm, nhìn thấy Tiền Đông ngã xuống, hắn bởi vậy cũng là rơi nước mắt.

Tề Hoành thì lại không nói gì, chỉ trầm ngâm ở một bên, hai tay không tự chủ nắm chặt.

Ngẩn ngơ cả nửa ngày sau đó, đám người làm cho Tiền Đông cùng Vũ Như một phần mộ hoàn chỉnh, bên trên có khắc lấy tên của bọn hắn, sau đó mới quay người rời đi, lại nhìn nhiều một chút, bọn hắn mới thật sự có thể bỏ xuống mà đi.

Những đau thương này, chỉ sợ là trong khoảng thời gian ngắn, sẽ không ai có thể vượt qua được, dù sao bọn hắn cũng chỉ mới có mười bảy, mười tám tuổi, kinh lịch vẫn không có nhiều, trải qua lần này đau thương, chắc chắn tâm cảnh bọn hắn sẽ càng thêm cứng cỏi.

Đám người bốn người cùng nhau tiép tục lên đường, trên đường không chỉ ngắt lấy thêm càng nhiều thiên tài địa bảo, mà thêm cũng là củng cố vết thương cùng tu vi, hiện tại bí cảnh chỉ còn không đến một tháng liền đóng lại, cho dù là như vậy bọn hắn cũng phải nhất định đem được đệ nhất về để tế cho những đồng đội đã mất kia.

Bí cảnh bên trong không ngừng xuất hiện càng nhiều bảo vật, ai cũng không nhường ai, muốn tranh lấy thứ hạng cao hơn, thậm chí không tiếc mà đem đối phương cưỡng đánh cướp đoạt.

Bên ngoài hơn mười dặm, Phong Tinh Hiền thì là bị không ít người bao vây, hắn vừa mới lấy được một gốc khoảng chừng tiếp cận ngàn năm linh dược, lại không ngờ, bị một cái chiến đội khác để mắt đến.

"Các ngươi đây là trắng trợn cướp bóc, không sợ sẽ bị trừng phạt sao?" Phong Tinh Hiền trải qua hơn một tháng lịch luyện tu vi cũng đã tiếp cận đến một trăm khiếu, hắn tranh thủ đến cũng không ít cơ duyên, cho nên tu vi mới như vậy nhanh chóng tăng lên.

Nhưng là hiên tại đối mặt với một cái chiến đội hoàn chỉnh bảy người, mà lại, mỗi cái thực lực cũng không yếu, cho nên hắn cũng chỉ có thể lựa chọn đào thoát.

"Ha ha, ngươi thật là không biết hay là giả ngốc, bên trong bí cảnh này chính là phong bế hoàn toàn thiên cơ, dù là ai cũng không dò xét đến, coi như gϊếŧ chết ngươi, cũng không ai điều tra ra được."

Một tên nhìn qua rất hùng hỏ, cơ bắp hiển hiện ra bên ngoài, khuôn mặt có một vết sẹo dài, nhìn qua rất dữ tợn, hắn tu vi cũng bất thình lình là chín mươi bảy khiếu, hắn cầm lên một thanh đại đồ đao, khí thế hùng hổ từng bước chầm chậm tiến lên.

Hắn mười phần tự tin vào thực lực của bản thân, coi như Phong Tinh Hiền muốn đào thoát cũng khó thoát khỏi tay của hắn, Phong Tinh Hiền cũng là chầm chậm lui lại, mặc dù hắn cũng có tự tin đánh bại tên hùng hổ nam tử này, nhưng là đối phương người đông thế mạnh, hắn nếu như một trận chiến về sau thì khó mà bảo toàn được tính mạng, cho nên vẫn là bình tĩnh xử lý.

Hùng hổ nam tử kia cước bộ càng nhanh, Phong Tinh Hiền tốc độcungx là lùi lại càng nhanh, chợt hùng hổ nam tử thi triển ra thân pháp, Đại Đồ Đao giơ lên, một bổ bổ ra, Phong Tinh Hiền đương nhiên là cũng thi triển ra thân pháp né tránh, đồng thời còn khong ngừng kéo ra khoảng cách. TruyenHD

"Bạo Tử, ngươi cũng đừng quá mức khinh địch, cẩn thận một chút." Mặc dù là nhắc nhở, nhưng nam tử cầm đầu cũng không có ý định nhúng tay vào, lấy tu vi của hắn hoàn toàn có thể nhẹ nhõm trấn áp Phong Tinh Hiền.

"Ha ha, chỉ là tên này, chỉ sợ là không đủ để ta khởi động." Hắn mười phần tự tin tuyên bố, đao mang đáng sợ bổ về phía Phong Tinh Hiền, mang theo bàng bạc hỏa diễm nỏnguwjc khí tức, tựa như muốn thiêu đốt tất cả.

Phong Tinh Hiền cảm giác được không tránh thoát được chiêu này, cho nên liền lấy ra Hắc Phiến, hai tay thôi động, linh khí tựa như trăm sông đổ về một biển, rót vào trong tay hong Tinh Hiền Hắc Phiến, trên đó khí văn phát quang, nhu hòa khí tức theo đó hiển hiện.

Quạt ra một cái, thủy khí tức lập tức được ngưng tụ thành một cái thủy kiếm, thủy kiếm trwuc chỉ mà bay thẳng về phía nóng rực đao mag kia.

"Xèo xèo."

Thủy cùng hỏa chính là tương dung tương khắc, chạm vào nhau chính là nháy mắt bốc hơi hết tất cả, Phong Tinh Hiền lại không chậm chế, lại xoay người bỏ chạy, không thể không bỏ chạy, đối mắt như vậy cường đại chiến đội, cho dù là Thất Tuyệt Nhân đứng đầu cũng chỉ có thể rút lui, lựa chọn đối kháng chính là cùng chết không khác nhau.

"Chạy đi đâu."

Chiến đội bên kia, một cái nữ tử khá xinh đẹp nói, nàng hai tay kết xuất một cái ấn quyết, đem xung quanh toát ra từng tầng từng tầng mê vụ, đem tất cả phương hướng đều đảo lộn, Phong Tinh Hiền thì tâm tình ngưng trọng, bị phong bế tất cra đường lui, vậy hắn cũng chỉ có thể ở chính diện đối kháng.

"Hoa —"

Phong Tinh Hiền đánh ra một cái quỷ dị đồ vật, nó lập tức hóa thành một cái đám khói đen, đem bên trong này bao phủ, Bạo Tử hắn nháy mắt bị che khuất tầm nhìn, tuy là có chút giật mình nhưng lại lộ ra bình tĩnh ứng đối, đem linh khí vận chuyển, tránh cho hít phải đám khói này.

"Soạt."

Phong Tinh Hiền nháy mắt chính là tiếp cận hắn, nhưng hắn tính cảnh giác cũng đúng là cao, không hổ là tu luyện đến cảnh giới này, không ai là yếu kém, hắn ra tay, đánh ra từng cái chiêu thức, muốn xua tan đám khói đen, đồng thời cũng hướng Phong Tinh Hiền đánh bừa.

"Soạt."

Một lần nữa, Phong Tinh Hiền hắn lại xuất hiện ở cạnh Bạo Tử, hắn đổi Phiến thành Kiếm, Hắc Kiếm cấp tốc ra chiêu.

"Phốc."

Chiêu này chính là hắn át chủ bài ở các thành chi chiến lần này, Bạo Tử thực lực có thể nói là rất mạnh, nhưng là đối mặt Phong Tinh Hiền chiêu thức này vẫn là không cách nào né tránh cùng có một giây để chống đỡ.

Nhưng là hắn nhực thân cũng đủ cường hoành, một kiếm như vậy mà cũng chỉ để hắn rạch ra một chút máu.

"Hừ! Lại còn có át chủ bài như vậy, xem ra là đánh giá thấp ngươi." Bạo Tử hắn trên người khí tức theo đó nâng lên tới cực hạn, ánh mắt chăm chú nhìn Phong Tinh Hiền, trên mặt hiện lên vẻ tàn nhẫn, đây là hắn lần đầu tiên bị thương nặng như vậy.

"Đao Thế Trảm Địa."

"Không ổn!"

Nhìn thấy Bạo Tử vẫn còn rất nhiều sức lực, Phong Tinh Hiền cũng ý thức được hắn tựa hồ cũng đánh giá thấp đối phương. Hắn xoay người bỏ chạy, một đao này tầm ảnh hường quá mức to lớn, cho dù có khói đen che chắn, nhưng nó sức ảnh hường vẫn không thể nghi ngờ là cực lớn.

Không dính chính diện, nhưng là phản chấn cũng đủ đem hắn ép chết.

Hắn trên tay Hắc Kiếm không ngừng công kích vào tầng mê vụ, muốn xác định được phương hướng thật sự, may mắn, Bao Tử chiêu này cần thời gian tương đối lâ mới có thể ra chiêu, mà trong lúc đó Phong Tinh Hiền hắn cũng đang không ngừng tìm kiếm lối ra.

"Bành."

Hắn một kiếm đánh ra, đem tầng mê vụ đánh nát, nhìn như khí vụ, nhưng nó chính là một tấm chắn vô hình, đánh vỡ ra một cái lỗ khoảng chừng bốn mét, Phong Tinh Hiền không chút nào chậm trễ, thân hình tức tốc lao ra, mà chiến đôi kia thì phát giác được tình hình phát sinh có chút không đúng, lập tức đuổi theo.

Phong Tinh Hiền sỡ dĩ lựa chọn lùi xa như vậy chính là có ý đồ, cho dù bị dính phải huyễn ảnh giống như vậy, coi như bị phát giác, hắn vẫn còn một khoảng thời gian xoay sở chạy thoát, đám người kia nhưng là không biết được ý đồ của hắn, cho nên lúc hắn toát ra được, mới trở nên bị động như vậy.

"Không thể để cho hắn chạy thoát."

Môt người trong chiến đội hét lên, Bạo Tử hắn tích tụ chiêu thức cũng đủ lâu, một đao bổ ra, đem mặt đất chấn động đến kịch liệt, tựa như mặt đất thét gào, táchra từng cái rãnh cực sâu.

Phong Tinh Hiền mặc dù là đã trước đó trốn thoát ra được, nhưng là hắn tính toán sai, chiêu thức này quá mức mạnh mẽ, tầm ảnh hưởng cũng theo đó lan rộng, chấn đến hắn cước bộ chậm lại mấy nhịp.

Đám người chính là tốc độ như bay chạy đến, lấy nam tử dẫn đầu, muón đem Phong Tinh Hiền bao vây lại, như vậy mới có thể khiến hắn không cách nào lần nữa trốn thoát, Phong Tinh Hiền lại không lộ ra hoảng hốt, ổn định thân hình, đem hắc kiếm đánh ra hai đạo kiếm khí, tạo thành chữ thập, chốc lát đem mặt đất nứt ra càng thêm nhiều.

Hắn làm vậy cũng là có ý đồ, muốn đem mặt đất tạo thành phá hư cực nặng, để cho đám người kia không cách nào đuổi theo hắn, như vậy hắn mới có hi vọng sống sót, quả nhiên đối mặt với một cái vết nứt to lớn này, đám người đều là ngừng lại, ánh mắt nhìn phương hướng Phong Tinh Hiền vừa đào tẩu