Chương 14

Hòa công công nói: “Đúng vậy, mấy ngày trước trời lạnh nhiễm phong hàn, hôm nay vừa trở về nội viện.”

Thương Kiều đứng dậy ra lệnh: “Bảo ngự y mang thuốc đến cho nàng ta dưỡng bệnh.”

Hòa công công khoác áo lông hồ trắng cho hắn, cười nói: “Vân vệ trưởng nghe lời ngài nhất, ngài đến thăm, bệnh của nàng ấy sẽ mau khỏi thôi.”

Biểu cảm của Thương Kiều nhạt nhẽo, không nói gì, để Hòa công công dẫn mình đến nội viện.

Trong khi Thương Kiều đi thăm người trong nội viện của Đông Xưởng, thì Minh Lan Nhược cũng đã trở về nội viện của Điệu vương phủ.

Vừa vào cửa, một cái bóng nhỏ lao tới ôm chặt lấy chân nàng: “Mẫu thân về rồi, ôm một cái!”

Đứa bé giống như con mèo nhỏ ngửa đầu, đôi mắt long lanh ôm lấy chân nàng làm nũng, ai mà chịu nổi!

Minh Lan Nhược mềm lòng, vội vàng bế con mèo nhỏ của mình lên hôn một cái: “Nhớ nương rồi phải không, nhìn xem nương mang gì ngon cho con đây!”

Nói rồi, nàng lấy từ trong ngực ra một xiên kẹo hồ lô.

“Ôi, lâu rồi không được ăn kẹo hồ lô!” Tiểu Hy mắt sáng lên, nhận lấy xiên kẹo cẩn thận liếʍ một miếng.

Vị ngọt của kẹo hồ lô khiến Tiểu Hy cười tươi rạng rỡ, không quên nhét một miếng vào miệng Minh Lan Nhược: “Nương cũng ăn lén nhé, đừng để ai phát hiện ra!”

Minh Lan Nhược ngậm viên kẹo hồ lô, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu bé: “Từ giờ trở đi, nương sẽ để con muốn ăn gì thì ăn nấy mà không phải lén lút nữa!”

Con của nàng không nên trốn tránh khi chỉ muốn ăn chút đồ ngọt!

Tiểu Hy hiểu chuyện, chuyển chủ đề: “Mẫu thân, việc thắp hương cho cha có suôn sẻ không?”

Minh Lan Nhược im lặng một lúc, vuốt ve khuôn mặt cậu bé, cười rạng rỡ: “Cha con cỏ trên mộ đã cao ba trượng rồi, có lẽ đang sống yên bình trong quan tài.”

Cửu Thiên Tuế đại thái giám "đang sống yên bình"của Ty Lễ Giám, lúc này bỗng hắt xì một cái, không vui nhíu mày.

Không hiểu sao hắn cứ cảm thấy có người đang nguyền rủa mình.

Thời gian như thoi đưa, hai ngày nữa lại qua đi.

Trưa hôm đó, tuyết nhỏ ngừng rơi.

Minh Lan Nhược vừa chuẩn bị dùng bữa trưa, cửa mở ra, vυ" Trương dẫn theo nha hoàn Đình Đình và Lão Trung đi vào.

Minh Lan Nhược nhìn thấy Đình Đình bưng bộ y phục và Lão Trung mang những món ăn phong phú, không khỏi ngạc nhiên: “Đây là…”

Vυ" Trương cười tươi, ra hiệu cho nha hoàn đặt đồ lên bàn.

Bà ta mở ra một bộ váy đỏ rực rỡ với hoa văn ánh kim: “Hôm nay là sinh nhật của Hoàng hậu nương nương, đây là những món thưởng từ trong cung, ngài mau thay đi.”

Minh Lan Nhược nhìn bộ váy tinh xảo, nhớ ra hôm nay là ngày sinh nhật của Hoàng hậu, trong cung tổ chức lễ hội ba ngày.

Theo lệ thường, có phần thưởng ban xuống.

Nhưng bao năm nay, những phần thưởng này chưa bao giờ đến tay nàng.

Vυ" Trương hôm nay hào phóng như vậy, chỉ có thể nói rõ một chuyện - hôm nay sẽ ép nàng làm kỹ nữ, cần phải trang điểm cho nàng thật đẹp.

Minh Lan Nhược nhất thời nắm chặt váy của mình.

Nhưng đến giờ Thương Kiều vẫn không có tin tức gì, hắn thực sự không quan tâm nữa sao?

Nàng cúi đầu vuốt ve ống tay áo chứa đầy các bình thuốc độc, lạnh lùng nghĩ, hắn không quan tâm cũng không sao, nàng tự tay sẽ tiễn những kẻ này xuống địa ngục.

Chỉ là việc thu dọn hậu quả sẽ tốn sức đấy!

Vυ" Trương thấy Minh Lan Nhược không nói gì, ánh mắt hẹp dài không vui ác độc nhìn chăm chăm, nhưng miệng vẫn cười: “Sao vậy, tiểu thư không muốn mặc y phục được Hoàng hậu nương nương ban thưởng sao?”

Minh Lan Nhược đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Lan Nhược không dám, sẽ thay ngay đây.”

Chẳng mấy chốc nàng đã thay xong y phục bước ra.

Một bóng dáng mảnh mai bước ra, khuôn mặt xinh đẹp của Minh Lan Nhược được trang điểm nhẹ nhàng, đôi môi đỏ mềm mại, đôi mắt sáng ngời nhưng trong suốt.

Giống như một bông hồng phủ sương tuyết, hương thơm lạnh lẽo nhưng nồng nàn quyến rũ.

Đình Đình và Lão Trung ngẩn ngơ nhìn.

Ánh mắt nhỏ hẹp của vυ" Trương lóe lên vẻ ghen ghét, miệng vẫn cười: “Tiểu thư thật là đẹp.”

Nói rồi, bà ta nâng một ly rượu, ép vào tay Minh Lan Nhược: “Đây là rượu mừng sinh nhật Hoàng hậu nương nương, tiểu thư uống để tạ ơn đi.”

Minh Lan Nhược mỉm cười, không từ chối chút nào, cầm lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Coi như ly rượu này tiễn họ xuống hoàng tuyền.

Rượu cay vừa xuống họng, nàng nhắm mắt lại, lập tức ngã gục xuống.

Lão Trung vui mừng khôn xiết, không chờ được nữa bế Minh Lan Nhược lên vai.

Lão Trung ôm Minh Lan Nhược, cả người tê tái sướиɠ run.

Cảnh tượng Lão Trung chảy nước miếng nhìn Minh Lan Nhược lọt hết vào mắt của Trương ma ma.

Bà ta sầm mặt, chỉ tay vào mũi lão ta mà mắng: "Còn không mau đem người đưa tới tiền viện! Tú bà Xuân Hương Các cùng khách quý đã chờ sẵn rồi!"

Lão Trung giật mình tỉnh lại, lập tức gật đầu như giã tỏi: "Được, được, ha ha!"

Đợi đến khi những người đàn ông khác hưởng thụ xong, lão sẽ tới hưởng thụ thân thể Minh Lan Nhược, không vội, không vội!

Sao Trương ma ma lại không nhìn ra biểu cảm da^ʍ tà của Lão Trung nghĩ gì cơ chứ.

Bà ta tức muốn chết, nghiến răng nghiến lợi nghĩ thầm—

Sau này bà ta nhất định bắt con tiện nhân Minh Lan Nhược tiếp khách có bệnh hoa liễu, đợi đến khi thân thể thối rữa, xem con điếm này còn dùng thứ gì để quyến rũ người khác!

Tiểu nha đầu Đình Đình nhìn thấy tất cả mọi chuyện, nhưng không có cách nào khác, chỉ có thể cúi đầu run rẩy rơi lệ.