Chương 29

“Quay người lại, để ta xem vết thương cho nàng.” Thương Kiều chậm rãi vừa cuốn tay áo vừa nói.

Minh Lan Nhược cúi đầu cụp mắt, lạnh nhạt nói: “Không cần, ta biết y thuật, Thái y cũng đã chữa trị rất tốt rồi.”

Lời vừa dứt, thân hình nàng cứng đờ, không tin nổi nhìn hắn: “Ngài đã điểm huyệt ta?!”

Thương Kiều vén áo, tao nhã ngồi xuống bên giường, thuận thế ôm lấy Minh Lan Nhược không thể động đậy vào trong lòng.

Hắn thản nhiên nói: “Phải thì sao, vương phi muốn gϊếŧ ta, hay bẻ gãy tay ta?”

“Thương Kiều, ngươi khốn nạn, buông ta ra, ta không cần ngươi xem!” Minh Lan Nhược tức giận, cố gắng vùng vẫy.

Tên khốn này học theo lời nàng nói, rõ ràng người bị uất ức là nàng mà!

Thương Kiều nhếch đôi mắt phượng dài, mỉm cười: “Sao, nàng rất tức giận ư, vừa rồi ta cũng rất tức giận.”

Nói rồi, hắn không khách khí trực tiếp cởϊ áσ ngoài của nàng.

Không hiểu sao ngón tay Thương Kiều lại lạnh buốt, chạm vào làn da ấm nóng mịn màng của nàng khiến Minh Lan Nhược không kìm được mà run lên.

“Sao vậy, tay ta rất lạnh ư?” Hắn như cố ý, ngón tay lần lượt mơn trớn lớp băng gạc của nàng, rồi lướt qua làn da trắng nõn.

Gương mặt xinh đẹp của Minh Lan Nhược xanh đỏ lẫn lộn, xoang mũi ngập tràn mùi hương nồng nàn từ trên người hắn.

Nàng nhạy cảm, không tự chủ được mà run nhẹ.

Ngón tay hắn không chỉ mang lại cảm giác lạnh buốt... mà còn là những xúc cảm lạ lẫm và nhịp tim rộn ràng.

Minh Lan Nhược cắn đôi môi đỏ mọng, vừa xấu hổ vừa giận dữ nhìn hắn: “Ngươi... ngươi vô liêm sỉ...!”

Sao hắn cứ dùng thủ đoạn đê tiện này để khống chế nàng vậy!

Hắn nhìn bóng dáng mảnh mai trước mặt, chợt nhớ ra rằng bây giờ nàng cũng mới đôi mươi thôi. Chỉ là những năm gần đây nàng sống kiên cường trong vương phủ, giờ lại đấu đá mưu trí với hắn và người trong cung, khiến hắn quên mất rằng nàng cũng từng là một thiếu nữ ngây thơ.

Đôi mắt u ám lạnh lùng của hắn lóe lên một ánh nhìn phức tạp, hắn nâng tay nắm lấy cằm nàng: "Mở miệng."

Khuôn mặt nàng mơ hồ, hàm răng ngọc cắn nát đôi môi mềm mại, từng giọt máu rỉ ra. Minh Lan Nhược nhắm mắt lại, bướng bỉnh không nhìn hắn, cũng không đáp lại hắn. Hiện giờ tâm trạng nàng hỗn loạn, không muốn để ý đến người đàn ông này!

Thương Kiều nheo mắt, bỗng cúi đầu, chóp mũi cao ngất chạm vào trán nàng, thì thầm: "Ngươi muốn ta dùng cách khác để ngươi mở miệng sao?"

Đôi môi mỏng đỏ thẫm của hắn dần hạ xuống, gần như chạm vào môi nàng, bàn tay to lớn cũng siết chặt lấy vòng eo mềm mại. Minh Lan Nhược thở gấp hoảng loạn, muốn kéo áo che đậy thân thể, muốn đẩy hắn ra nhưng không cử động được, đành phải thoả hiệp hé môi.

Nhưng nàng vẫn bướng bỉnh nhắm mắt không chịu nhìn hắn một cái. Chỉ là nàng không biết, nếu mở mắt ra lúc này, nàng sẽ thấy đôi mắt hắn vốn luôn lạnh lùng sâu thẳm đang nhìn chăm chú nàng với ánh mắt gần như bệnh hoạn.

Thương Kiều thấy nàng tỏ vẻ "ta bất chấp tất cả, tùy ngươi làm gì thì làm," khẽ thở dài, tránh đi chỗ nàng bị thương, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng. Sau đó, bàn tay dài mảnh của hắn áp lên vết thương, khám xét xoa nhẹ: "Cứng đầu như thế ư, cắn nát môi rồi làm sao gặp người khác được? Chẳng phải ngươi rất cần thể diện sao?"

Minh Lan Nhược lặng lẽ nói: "Đâu có, ta không cần thể diện, đi khắp nơi dụ dỗ đàn ông, ngay cả thái giám cũng không tha!"

Thương Kiều: "...".

Một lát sau, hắn thản nhiên đổi chủ đề: "Mộ Thanh Thư là kiếm thủ số một của cấm quân, ngươi có thể thoát khỏi tay hắn ta chỉ là do may mắn, sau này đừng làm những việc nguy hiểm như vậy nữa."

Minh Lan Nhược không biểu cảm mà đáp: "Không làm những việc nguy hiểm như vậy sao có thể bám víu vào Thái hậu?"

Thương Kiều biết nàng cố tình bị thương, nàng cũng không lạ.

Thương Kiều nhướn đôi mày tinh tế: "Tại sao không để người thông báo cho ta, ngươi nghĩ rằng ta không bảo vệ được ngươi, phải chọn cách này để bám víu vào Thái hậu?"

Minh Lan Nhược cười lạnh lùng: "Thiên Tuế Gia là người tài giỏi nhất thiên hạ, nhưng ngài phải muốn bảo vệ ta chứ không phải đứng nhìn ta chịu khổ cơ. Làm sao vậy? Ở trong cung ngài có tai mắt khắp nơi, chẳng lẽ không biết ta sẽ bị người khác làm khó ư?"

Từ lúc hoàng hậu làm khó nàng mà không ai giúp đỡ, nàng đã biết không thể chỉ dựa vào Thương Kiều.

Ánh mắt Thương Kiều càng thêm sâu lắng, đúng vậy, từ lúc hắn để nàng vào cung, đã luôn có người báo cáo mọi hành động của nàng cho hắn. Hắn nắm rõ mọi động tĩnh của nàng. Nhưng như nàng nói, hắn cố tình không can thiệp. Bởi vì...

Hắn ngừng lại, ánh mắt lướt qua từng chỗ trên người nàng. Cô gái trước mặt mảnh mai yếu ớt, chiếc áσ ɭóŧ nhỏ bao phủ thân hình mềm mại, tỏa ra mùi thuốc thoang thoảng.

Ánh mắt Thương Kiều trở nên thâm trầm quái lạ, hắn bất ngờ thay đổi tư thế, ôm nàng như bế một đứa trẻ, để nàng dựa vào lòng hắn.

"Ngươi nên cầu xin ta như trước kia." Hắn cúi đầu, nhắm mắt ngửi hương thơm từ tóc nàng, thì thầm.

Những lời kỳ lạ của hắn khiến Minh Lan Nhược có một suy nghĩ quái đản - dường như hắn đứng nhìn nàng bị người khác làm khó chỉ để nàng phải cầu xin hắn.

"Ngài muốn ta... cầu xin ngài?" Nàng lạnh nhạt hỏi dò.

Người đàn ông phía sau ngừng lại, bất ngờ đưa tay vuốt từng sợi tóc rối của nàng, giọng nói ôn hòa đến kỳ dị: "Hiểu chuyện một chút, đến cầu xin ta, đừng tìm người khác, được không?"

Minh Lan Nhược lúc này cảm thấy hoang mang rùng mình, đây là lần đầu tiên hắn dịu dàng hỏi ý kiến nàng. Nhưng nàng chỉ cảm thấy hắn vuốt ve mình như đang vuốt ve một con búp bê yêu quý.

Không phải nàng không biết người đàn ông này là một kẻ điên loạn. Những hành động và cái chết của hắn ở kiếp trước đã đủ điên rồ.

Nhưng...

Đó là vì kiếp trước hắn sống quá khổ sở, thậm chí biết rõ nàng lợi dụng hắn, nhưng vẫn giúp đỡ Tần vương tranh đoạt ngôi vị. Hắn sống cô độc trong bóng tối không ai biết, gánh vác rất nhiều bí mật.

Nàng không hiểu, kiếp này hắn đã có tri kỷ bên cạnh, tại sao hắn vẫn không bình thường?