Chương 34

Minh Lan Nhược hiểu rõ trong lòng, nếu nàng đưa ra yêu cầu thực chất nào, vị Hoàng đế khắc nghiệt bạc bẽo này chắc chắn sẽ cảm thấy nàng không biết điều.

Thương Kiều cũng tò mò nhìn nàng, như muốn biết nàng sẽ đưa ra yêu cầu gì.

Minh Lan Nhược nhìn Hoàng đế, đột nhiên nói - “Hoàng thượng, thần nữ có chuyện quan trọng muốn báo cáo với ngài, chỉ muốn báo cáo riêng với ngài.”

Hoàng đế nghi ngờ nhìn Thương Kiều, do dự một chút: “Chuyện này... ngươi không muốn cậu ngươi biết?”

Thương Kiều không có biểu cảm gì, chăm chú nhìn Minh Lan Nhược.

Hoàng đế nhíu mày nhìn Minh Lan Nhược, ra hiệu cho nàng tiến lên: “Ngươi tiến lên nói đi, nói nhỏ thôi, trẫm có nói cho ái khanh biết hay không, tự trẫm quyết định.”

Minh Lan Nhược cũng không có gì ngần ngại, tiến lên kính cẩn ghé vào tai ông ta, bí mật nói nhỏ: “Hoàng thượng, thần nữ tình cờ phát hiện...”

Minh Lan Nhược hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt lạnh lùng của Thương Kiều đang nhìn sang.

Nàng với vẻ mặt lo lắng, khẽ nói: “Bệ hạ, hắn không muốn ngài lo lắng, nên không nói với ngài. Hắn bị chứng tiểu dầm và thận hư rất nghiêm trọng, thái y cũng không chữa được. Thần nữ biết một chút về y học dân gian, vài ngày trước đã giúp hắn chẩn đoán, mới biết bệnh tình, vì vậy muốn chuyển vào phủ để chăm sóc cho hắn.”

Trong không khí xuất hiện một khoảnh khắc im lặng kỳ lạ, ngay cả hai tiểu thái giám đang hầu bút mực và trà nước bên cạnh cũng ngây ra như phỗng.

Biểu cảm của Minh Đế cũng rất đặc sắc: “Cái này… cái này không phải bệnh nan y chứ?”

Tuy ông là hoàng đế, ít nhiều cũng biết thái giám sau khi bị hoạn không giống người thường, ít nhiều có chút bệnh này, nhưng đó không phải bệnh nan y.

Thương Kiều sầm mặt, ánh mắt lóe lên sự nguy hiểm, nàng thực sự nghĩ hắn sẽ không nghe thấy những lời thì thầm này sao?

Vì hắn từ chối cho nàng vào phủ, nha đầu này lại dở trò với hắn?

Hắn lạnh lùng nói: “Minh Lan Nhược!!”

Minh Lan Nhược như thể không hề nhận ra bầu không khí kỳ lạ và sát khí của Thương Kiều, tiếp tục bịa đặt một cách nghiêm túc——

“Thận là nguồn gốc của tinh khí, mà Thiên Tuế Gia không đủ thận khí, có lẽ thận âm bị hư rỗng, nếu thận âm hư, biểu hiện ra bằng chứng bị nhiệt, có thể có bệnh đau lưng, mồ hôi trộm, nóng bức, chóng mặt ù tai, mất ngủ mộng mị, hình thể gầy yếu, uể oải xuất tinh sớm… Ồ, hắn không có chức năng này nên biểu hiện là tiểu dầm…”

Có nghĩa là, người khác thì xuất tinh sớm, còn Thiên Tuế Gia thì tiểu dầm.

Câu này cùng lúc hiện lên trong đầu mọi người.

“Minh, Lan, Nhược!” Thương Kiều cười lạnh, gương mặt xinh đẹp còn hơn cả nữ nhân cười như ác quỷ đòi mạng, sát khí bốc lên xung quanh.

Minh Lan Nhược đau đớn nhìn hắn: “Ngài là trưởng bối thân thiết nhất của Lan Nhược, ta biết ngài tàn nhưng không phế, nhưng là người thân, sao có thể nhìn cậu mình bị tiểu dầm chứ, ngài mắc bệnh nan y không cho ta vào phủ chữa trị, mang bệnh cũng phải lên triều xử lý công vụ thay bệ hạ, bảo Lan Nhược làm sao không đau lòng cho được!”

Ừm, lời này nàng nói mà chính nàng cũng tin luôn rồi!

“Thương ái khanh, nàng cũng có lòng hiếu thảo với ngươi thôi, trẫm không ngờ Thương ái khanh lại mắc bệnh nan y như vậy, lập tức tuyên thái y!”

Mặc dù Minh Đế biết Minh Lan Nhược vừa nói Thương Kiều không còn sống được lâu là nói vớ vẩn, nhưng rõ ràng bị Minh Lan Nhược “bộc lộ chân tình” làm cho cảm động, thở dài một tiếng.

“Thần, không, có, bệnh!” Thương Kiều xanh mét cả mặt, nghiên kẽ răng nói ra từng chữ.

“Thương ái khanh không thể giấu bệnh không chữa!” Hoàng đế cau mày.

Các tiểu thái giám trong phòng đều nhìn tổng quản của mình bằng ánh mắt đồng cảm.

Sau khi tịnh thân, ai làm thái giám mà không bị tiểu dầm?!

Thì ra nhìn Thiên Tuế Gia uy phong lẫm liệt là thế nhưng cũng giống như bọn họ, thậm chí còn nghiêm trọng hơn, thật thảm!

Thương Kiều nhắm mắt lại, một cơn tức giận nghẹn trong ngực.

Kể từ khi được phong hiệu Cửu Thiên Tuế, đã lâu rồi hắn không có cảm giác muốn bóp chết ai mà lại bất lực như vậy.

Minh Lan Nhược nhìn Minh Đế, vẻ mặt nghiêm túc: “Bệ hạ, Thiên Tuế Gia dễ xấu hổ, xin ngài đừng tiết lộ chuyện này, Lan Nhược có thể chăm sóc tốt cho ngài ấy.”

Minh Đế vuốt râu, cũng nghiêm túc suy nghĩ: “Ngươi nói có lý, nếu bệnh của Thương ái khanh bị người khác biết, chắc chắn sẽ gây bất lợi cho Thương ái khanh.”

Các thái giám xung quanh lập tức lanh lẹ đồng loạt quỳ xuống thề: “Bệ hạ, nô tài sẽ giữ kín như bưng, nếu có lộ ra tin tức, chắc chắn chết không yên thân!”

Đùa à, chuyện của tổng quản nhà mình, bọn họ đâu dám nói ra ngoài?

Thái giám vốn dĩ là nhóm người bị triều thần coi thường! Họ thề sẽ bảo vệ tổng quản của mình!

Minh Đế và Minh Lan Nhược liếc nhau, ăn ý gật đầu.

Trong phòng lúc này thành lập một liên minh bí mật——Liên minh bảo vệ chứng tiểu dầm của Cửu Thiên Tuế.

Thương Kiều: “……”

Không biết bây giờ gϊếŧ chết nha đầu này còn kịp không?

Minh Đế dứt khoát hạ chỉ: “Điệu vương phi nghe lệnh, phủ của Thương ái khanh ở phía sau Đông Xưởng, ngươi sớm chuyển vào chăm sóc bệnh tình của Thương ái khanh cho tốt!”

Minh Lan Nhược quỳ xuống: “Thần nữ tiếp chỉ!”

Ừm, đây có lẽ là lần Hoàng đế tin tưởng nàng nhất.

Minh Lan Nhược lập tức nói: “Bệ hạ, vết thương của thần nữ mới vừa khá hơn chút, yếu đuối không thể tự chăm sóc mình, trước hết xin nghỉ ngơi hai ngày ở chỗ Thái hậu có được không?”

Bị thương mà cũng phải chăm sóc người thân.

Bây giờ Minh Đế nhìn Minh Lan Nhược, cảm thấy thuận mắt hơn chút rồi, dứt khoát gật đầu: “Ngươi là đứa trẻ có lòng hiếu thảo, đồng ý!”

Minh Lan Nhược hành lễ xong, lập tức xách váy, quay người vội vã chạy đi.

Gây chuyện xong phải chạy trước, tránh bị Thương Kiều gϊếŧ chết khi đang tức giận!

Chờ vài ngày nữa hắn bớt giận rồi tính tiếp.