Chương 48:

Thương Kiều ném tấu chương đứng lên, nở một nụ cười âm hiểm: "Bây giờ mới là mùa đông, mèo con sao lại trở nên hứng tình rồi, đúng là không biết an phận, chơi đùa đến suýt nữa thì mất cả mạng rồi."

Mèo con không nghe lời, nên bị bắt lại, dùng dây xích khóa nhốt lại ở chân bàn mới được.

Tiểu Tề Tử cũng tiến lên phía trước hơi ngập ngừng nói: "Xem ra chuyện xảy ra ở ngõ Đông xuân lúc đó là mẹ con Minh đại tiểu thư ..."

Thương Kiều nheo mắt lại: "Cẩn thận chiêu đãi tên buôn người đó, ta muốn biết xem người nào nhìn không vừa mắt chú mèo con do bản toạ nuôi, muốn động đến nàng ta thì cũng phải hỏi xem bản tọa có vừa lòng không đã."

Thương Kiều vừa xoa nắn chiếc nhẫn ngọc vừa phân phó.

"Người đã được dẫn vào trong Đông cung rồi, chẳng mấy chốc sẽ được thẩm vẫn xong là ai muốn hại mẫu tử Minh đại tiểu thư." Hòa công công giúp Thương Kiều khoác thêm áo choàng.

Thương Kiều cầm lấy lò mạ vàng cho ấm tay đi ra ngoài, lạnh lùng đáp: "Đi bắt mèo con lại, thả lâu quá rồi sẽ thành mèo hoang mất."

Minh Lan Nhược nào ngờ được bản thân lại biến thành "mèo" mà Thương Kiều muốn bắt.

Lúc này nàng đang ấn chặt Tiểu Hi Nhi lại vào một cái thân cây xiêu vẹo, nâng tay lênh đánh vào cái mông tròn trĩnh của cậu bé —— "Đét đét đét."

"Hu hu hu ... Tiểu Hi Nhi biết sai rồi!" Thằng bé bám vào đầu gối nàng, bị đánh đau đến gào khóc sướt mướt.“Con sao có thể không nắm tay ta, chạy lung tung không đầu không đuôi như vậy! Con có biết ta đã lo lắng và sợ hãi đến mức nào không? Nếu mất con, ta biết phải sống tiếp thế nào?” Minh Lan Nhược nghiến chặt môi, sắc mặt xanh xao.

Theo như lời kể của Tiểu Hi, bọn buôn người đã lợi dụng lúc cậu bé chạy ra ngoài, dùng khăn bịt miệng khiến cậu ngất xỉu.

May mắn thay, không lâu sau khi Tiểu Hi ra đời, Minh Lan Nhược đã dùng máu của mình, theo phương pháp A Cổ Mụ Mụ dạy từ xưa, để gieo lên người cậu bé một loại "Tử Cổ" của Vương Cổ Miêu Cương.

Loại Tử Cổ này có khả năng tránh bách độc, mặc dù thuốc mê không phải là độc, nhưng cũng chỉ làm Tiểu Hi mơ màng trong chốc lát.

Khi bọn buôn người giấu cậu bé trong xe mang đi, cậu đã tỉnh lại, nhưng cậu lại giả vờ như vẫn bị ngất, chỉ vì cảm thấy chuyện này thật thú vị.

Tiểu Hi tuy có thần lực bẩm sinh, nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ nhỏ, sau khi thoát khỏi tay bọn buôn người lại gặp ám sát, làm sao Minh Lan Nhược không khỏi kinh hãi!

Tiểu Hi nức nở nói: “Con xin lỗi, mẫu thân… Sau này Tiểu Hi sẽ không làm thế nữa…”

Lúc này, sắc mặt Minh Lan Nhược mới dịu đi đôi chút.

Tiểu Hi vẫn nức nở: “Sau này nếu con muốn làm điều xấu, nhất định sẽ báo trước với mẫu thân…”

Minh Lan Nhược mỉm cười: “Ồ hô hô…”

Đứa trẻ nghịch ngợm này vẫn bị đánh chưa đủ.

Một bên, Mộ Thanh Thư thấy Minh Lan Nhược lại định vung tay, liền vội vàng bước tới, bế Tiểu Hi ra khỏi lòng nàng——

“Được rồi, trẻ con còn nhỏ, thích chơi đùa cũng là chuyện thường, hơn nữa cậu bé cũng rất lanh lợi, đừng quá nghiêm khắc!”

Mộ Thanh Thư nhìn mà thấy mềm lòng, đứa trẻ nhỏ hệt như bánh bao mềm mại, gương mặt tròn trịa đẫm nước mắt, sao nỡ lòng đánh đứa trẻ cơ chứ?

Cậu bé dựa vào vai áo giáp của Mộ Thanh Thư, yếu ớt nhìn Minh Lan Nhược: “Mẫu thân…”

Minh Lan Nhược ngừng lại, cuối cùng cũng không đánh nữa, chỉ lườm cậu bé một cái: “Thôi được.”

Mộ Thanh Thư cười nói: “Đã như vậy, nhóc con này bình an vô sự, ta dẫn con đi ăn ngon nhé!”

Là một võ tướng, hắn rất khâm phục những cậu bé như Tiểu Hi, nhỏ tuổi mà đã biết đánh lừa bọn buôn người, trong mắt anh đó chính là dũng cảm và mưu trí.

Minh Lan Nhược chần chừ: “Hôm nay ngài dẫn đội ra khỏi thành, hẳn là có chuyện quan trọng, vì chuyện của đứa bé này, đã làm phiền ngài rồi…”

“Vương phi đừng lo, vừa rồi ta đã thông báo cho phó thống lĩnh rút quân khỏi thành, hôm nay tôi thực ra đang trong giờ nghỉ trưa, nhưng không có việc gì làm nên mới cùng anh em đến thao trường mà thôi.” Mộ Thanh Thư cười sảng khoái.

Minh Lan Nhược rất cảm kích lòng tốt của anh: “Thống lĩnh Mộ là ân nhân cứu mạng của Tiểu Hi, hôm nay tôi xin được mời ngài dùng bữa.”

“Đây chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!” Mộ Thanh Thư cười vui vẻ, đặt Tiểu Hi ngồi lên vai mình.

Ba người cùng đi đến quán ăn gần đó để dùng bữa trưa.

Hai người lớn, một nhỏ, lại rất hợp nhau, Mộ Thanh Thư rất thích Tiểu Hi.

Sau bữa trưa, anh lại dẫn cậu bé đi mua đồ và chơi ở những quầy hàng nổi tiếng gần đó.

Tiểu Hi lần đầu được chơi với một người “bạn” lớn hơn mình, cũng rất hào hứng, liên tục gọi “Thúc thúc” không ngừng.

Minh Lan Nhược đi bên cạnh, cũng không tự giác mà nở nụ cười dịu dàng.

Mộ Thanh Thư, vị kiếm thủ số một của cấm quân, hóa ra lại là người rất thích trẻ con.

Đột nhiên, một tiếng roi rít lên xé gió, Minh Lan Nhược cảm thấy thắt lưng mình bị siết chặt, sau đó cả người bị kéo lên không trung bởi một chiếc roi sắt, cây trâm bên tóc cũng rơi xuống đất.

“Ah—!” Từ khi rơi từ lầu thành xuống, đập đầu chết thảm, nàng luôn sợ cảm giác lơ lửng giữa không trung, không thể kiềm chế nổi mà hét lên sợ hãi.

Giây tiếp theo, nàng cảm nhận thấy thắt lưng mình bị siết chặt, rồi bị ném xuống lưng ngựa!

“Đông Xưởng bắt phạm, người ngoài tránh ra!” Đám lính canh xung quanh cưỡi ngựa cầm đao và cờ xông ra.

Những chiếc đao dài đen nhánh lạnh lẽo và u ám lập tức khiến đám dân chúng trên phố đều rút lui về hai bên đường.

Cạnh Mộ Thanh Thư cũng có hai tên Cẩm Y Vệ đứng đó, chăm chú quan sát từng động tác của anh.

“Ưm… Thương Kiều, ngươi điên rồi sao, thả ta xuống!” Vừa ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo phảng phất của trầm hương, Minh Lan Nhược đã biết người sau lưng mình chính là Thương Cầu.

Hắn thực sự xem nàng như phạm nhân, ném ngang người lên lưng ngựa!

Thương Kiều hạ ánh mắt dài hẹp xuống, cây roi sắt trong tay hắn đặt lên người Minh Lan Nhược đang giãy giụa phía trước.

Chiếc roi lạnh lẽo của hắn từ từ trượt từ cổ nàng xuống đến đốt sống cuối cùng, giọng nói lạnh lẽo đầy hiểm ác: “Cần thì là thân nhân, không cần thì là kẻ điên?”

Minh Lan Nhược cứng đờ, mặt úp xuống lưng ngựa, chỉ có thể nhìn thấy đôi ủng da và đôi chân thon dài đẹp đẽ bọc trong lụa Vân Cẩm của hắn.

Tất cả các giác quan của nàng trong khoảnh khắc đó đều bị phóng đại.

"Đồ khốn, ngươi…"

Roi của Thương Cầu bỗng nhiên bật ra những chiếc gai ngược, khi hắn quét qua, chiếc đai lưng của nàng cùng với phần lưng váy bị xé một đường dài.

“Muốn biết ai là kẻ hại con ngươi không?” Thương Kiều hỏi một cách uể oải.

Minh Lan Nhược thậm chí có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo của những bông tuyết rơi trên làn da thắt lưng mình.

Nàng im lặng một lúc, rồi lạnh lùng nói: “Ta tự mình sẽ điều tra!”

“Thật sao? Ngươi định điều tra bằng cách nào, nhờ Mộ Thanh Thư giúp ngươi?” Hắn đột nhiên đổi chủ đề, bàn tay lạnh lẽo thay thế cây roi, nhẹ nhàng vuốt ve từ thắt lưng trắng muốt của nàng xuống phía dưới.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc từ phần xương cụt nhạy cảm đến khắp tứ chi.

Trước mặt toàn thể mọi người, hắn điên rồi sao?

Nàng hơi trợn mắt, đột nhiên dịu giọng nói: "Thương Kiều, chúng ta đừng có tiếp tục như vậy nữa được không?"

Thương Kiều nheo mắt lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên tấm lưng mềm mại của nàng một cách thuần thục, khiến hăn ta rất hài lòng.

"Chậc, ngươi luôn biết khi nào thì nên nói lời gì, phá hỏng hết tâm trạng của ta. Bàn tay ấm áp của hắn ta lướt qua tấm lưng nàng giống như đang vuốt ve một con mèo."

Nhìn một nhà ba người Mộ Thanh Thư và nha đầu này cùng thằng nhóc con này, trong lòng hắn ta không giấu nổi sự khó chịu!

hắn thì quan tâm lo cho an nguy của nàng, phái cẩm y vệ điều tra manh mối kẻ ám sát nàng, còn nàng thì lại ở đây đi dạo phố như người một nhà với tên nam nhân khác.

Minh Lan Nhược vừa thẹn vừa tức.

Cái tên điên vô sỉ này!

Thấy tay hắn như muốn luồn vào trong váy bản thân đến nơi, Minh Lan Nhược nghiến răng gương cười: "Cá chết rách lưới, với ai cũng không phải chuyện tốt gì, ngài vẫn còn cần đến tôi để chữa bệnh, ngài định để cho cả đời này đều không cương được hay sao?"

Nàng nhẹ nhàng nhấc ngón tay hắn ra dùng sức cấu lên đùi hắn, Thương Kiều giật mình, nhìn chú "Mèo con" đang xù lông lên ở trong lòng.

Hắn ta mỉm cười một tiếng, tiện tay kéo áo choàng ra phủ lên người Minh Lan Nhược, thúc vào bụng ngựa phi đi: "Đã bắt được nghi phạm, đến Đông xưởng!"hh

Nhóm Xưởng Vệ ở Đông xưởng vừa phất cờ, một đội binh mã liền hộ tống Thương Kiều rời đi.

Từ đầu cho đến cuối, Thương Kiều không thèm liếc mắt nhìn một cái Mộ Thanh Thư đang bị Xưởng Vệ ngăn lại ở ngay cạnh.

Chỉ là khi hắn vó ngựa phi qua, đạp lên một nhành mai vàng tươi trên mặt đất giày xéo nát tươm.

"Phiền Mộ thống lĩnh đưa đứa trẻ trên lưng ngài cho chúng ta." Một thái giám đứng tuổi tiến lên phía trước nở một nụ cười giả tạo với Mộ Thanh Thư.

Mộ Thanh Thư nhận ra tên thái giám đứng tuổi này, đây là nhất đẳng cao thủ của Đông xưởng, bốn cẩm y vệ phía sau ông ta cũng không phải người dễ dàng dây vào.

Bé con trên lưng hắn ta đột nhiên lên tiếng: "Mộ thúc thúc, không sao đâu, cháu đi cùng bọn họ, lão yêu quái đó còn phải nhờ mẫu thân của cháu để chữa bệnh, bọn họ sẽ không dám làm gì đâu!"

Mộ Thanh Thư im lặng một lát, cuối cùng vẫn giao Tiểu Hi Nhi cho tên thái giám trung niên nọ.

Thái giám trung niên đó cười: "Mộ thống lĩnh là người thức thời, kẻ chống đối lại Đông xưởng đều sẽ không có kết cục tốt đẹp."

Nói xong, ông ta ôm lấy Tiểu Hi Nhi rời đi.

Chỉ trong chốc lát, con đường dài lại trở nên yên tĩnh, những bông tuyết nhỏ từ trên trời rơi xuống.

Mộ Thanh Thư thoáng nhìn xuống chiếc trâm cài tóc màu bạc rơi trên đến, ma xui quỷ khiến thế nào hắn ta cúi người xuống, nhặt lên cất vào trong túi.

Hắn ta vuốt nhẹ một cái, chiếc trâm cài này, sau này trả lại nàng sau vậy.

Ở phía bên này, Minh Lan Nhược bị đưa về Đông xưởng, trực tiếp bị đưa đến một thư phòng tao nhã sáng sủa.

Nàng ngã khuỵu xuống nệm giường mềm mại, nổi cáu lung lay cái gông còng trên cổ tay mình, lườm mắt nhìn Thương Kiều đang bước vào: "Thương đốc chủ, ngài định sẽ còng ta ở như này sao, vậy ta khám bệnh cho ngài kiểu gì?"

Hòa công công giúp Thương Kiều rót trà, lại sai người chuẩn bị bút mực, không dám ngước mắt nhìn lên vội lui xuống.

Thương Kiều thong thả ngồi xuống: "Thưởng trà, giải tỏa."

Minh Lan Nhược trừng mắt nhìn Thương Kiều, chỉ có thể miễn cưỡng qua rót trà cho hắn.

Nhưng gông xiềng trên tay hơi nặng, nàng rót trà có hơi chật vật.

Thương Kiều lại không đón lấy tách trà mà nàng đưa tới, ngược lại đưa tay ra nâng cái gông ở cổ tay này, như thuận miệng hỏi: "Cái còng tay này có đẹp không?"

Còng tay được chế tạo đặc biệt, trên dây xích vàng óng thậm chí còn có cả hoa văn dây leo, trông không khác gì một cặp vòng hoa lệ.

Minh Lan Nhược cố gắng nén lại cơn phẫn nộ, chỉ lạnh lùng đáp lại: "Vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ, nếu như thiếu tiền còn có thể đổi được không ít ngân lượng."

Đột nhiên Thương Kiều ngước đôi mắt phượng hẹp hài lên, giống như đầu bút mực tàu cong mê người, nhẹ nhàng cười nhạt: "Thứ này được chế tạo dành riêng cho ngươi, thích thì giữ lấy."

Minh Lan Nhược giật mình, cảnh giác nhìn hắn: "Có ý gì?"

Hắn không định cú còng tay nàng như này mãi đấy chứ?

Thương Kiều nhận lấy tách trà, tao nhã nhấp một ngụm: "Đầu tiên là thái tử, rồi đến Tần vương, giờ lại đến Mộ Thanh Thư ... Ngươi có còn nhớ bản tọa đã từng nói cái gì không?"