Chương 51:

Chương 51: Thằng Điên

Người này sao có thể dùng giọng điệu điềm đạm như thế này nói ra mấy lời không biết xấu hổ đến vậy?

Lại còn thay đổi tâm trạng đến thất thường? Bị điên!

"Có muốn ăn thứ gì khác không?" Hắn đột nhiên hỏi, cứ như bởi vì hoàn thành xong bức tranh nọ nên tâm trạng cực kì tốt,

Minh Lan Nhược còn chưa kịp cự tuyệt, đã nhìn thấy Tiểu Tê Từ bưng một tô mì của nóng hổi với hai con cua đã hấp chín đi vào.

Minh Lan Nhược nhìn vào tô mì đựng đầy gạch cua vàng ươm, thơm nức mùi mì của béo ngậy, không khỏi ngỡ ngàng.

Từ nhỏ nàng đã rất thích ăn mì cua, phụ thân thương yêu nàng nhất, trước kia mỗi độ thu về khi hạ triều, ông đều tự mình chọn những con cua ngon nhất, kêu người đến làm gạch cua, nấu mì cua cho nàng ăn.

Kể từ khi đoạn tuyệt quan hệ với phụ thân, bởi vì nhìn cảnh nhớ người, nàng chưa từng ăn lại món này một lần nào nữa.

Nhưng mà Thương Kiêu vậy mà vẫn nhớ. " Nàng thích ăn nhất là món gì,

Trời lạnh như vậy, cua rất khó tìm, tại sao không chịu ở bên nàng mà lại để tâm đối tốt với nàng như vậy?

Minh Lan Nhược chỉ cảm thấy trong lòng vừa chua xót vừa mềm lòng: "Tại sao ngài ..."

"Ăn đi." Thương Kiều nhẹ nhàng cắt ngang nàng, đưa đũa sang cho nàng.

Tiếp đó hắn lấy một đôi găng tay bạc cùng với một bộ kìm nhỏ bóc cua thông dụng người Chiết Giang thường dùng, muôi thìa, chậm rãi bóc cua,

Minh Lan Nhược nhấp nhẹ đôi môi mềm mại, Người này quả là không đổi được bản tính bá đạo.

Nàng cũng không muốn hành hạ cái dạ dày của mình, dứt khoát cầm đũa lên ăn mì, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?

Ăn vào béo ngậy đậm mùi hương, gạch cua đậm đà, cộng thêm nước súp nóng hổi, như thể cả người nàng đều sống dậy đây ấm áp.

Chỉ trong chốc lát, đĩa bạc trước mặt Thương Kiều đã đầy ắp thịt cua trắng ngon miệng.

Hắn gắp thịt cua bỏ vào bát nàng, nhẹ nhàng nói: "Lát nữa uống trà gừng, món này tính hàn, đừng ham ăn quá, cẩn thận lạnh bụng."

Nói xong, hắn lại lấy khăn tay cẩn thận lau gạch cua dính ở khóe môi nàng: "Đã mấy tuổi rồi, sao còn y như hồi nhỏ vậy, ăn có tí đồ thôi mà dính đầy mặt."

Đũa Minh Lan Nhược ngừng gắp lại, nhỏ giọng đáp "Ừ" một tiếng, trong lòng tràn đầy sự dịu dàng mơ hồ.

Nàng thực sự không hiểu nổi hắn, tại sao giây trước có thể ép nàng đến mức không còn đường lui, giây sau lại dịu dàng như đã yêu nàng từ lâu, rất lâu rồi vậy.

Con người này sao lại có thể biến đổi và kỳ lạ như vậy ...

Bầu không khí trong phòng ấm áp bình yên giống như một ngày thường của cặp phu thê, nàng có hơi suy nghĩ mơ hồ.

"Ta ... Ăn no rồi, Tiểu Hi vẫn còn đang chờ ta, ta quay về trước đây." Minh Lan Nhược ăn xong tô mì, dùng khăn lau khóe môi, khẽ nói.

Người này có phải là đầu óc bị tâm thần phân liệt rồi hay không?

Nói xong, nàng cúi chào, không chờ Thương Kiêu đáp lời liền vội quay người mở cửa rời đi,

Nhìn thấy bóng lưng gần như chạy trối chết của Minh Lan Nhược, lần này Thương Kiêu không ngăn nàng lại nữa, chỉ khẽ cười một tiếng.

Bé mèo con của hắn xem ra cũng không có to gan giống như cách nàng thể hiện,

Chỉ là, Minh Lan Nhược vốn không hề hay biết lúc mình rời khỏi, Tiểu Hi Hi đã vào trong Đông xưởng.

Thương Kiều đứng dậy quay lại trước cái bàn, ngắm bức tranh vẽ mỹ nhân đã hoàn thiện chỉ còn thiếu mỗi chân mày cặp mắt, chợt vươn ngón tay đeo chiến nhẫn chạm bằng ngọc trắng ra nhẹ nhàng vuốt ve qua từng tấc của người trong tranh.

Đắm chìm không biết đang suy nghĩ điều gì, khóe mắt hẹp dài của hắn dân nhuốm đầy vẻ yêu mị, thần sắc mê li.

Nhưng ngay sau đó, hắn đột nhiên xoay đầu ngón tay một cái, một cây bút bay thẳng lên trần nhà.

"Am!"

Trần nhà trong máy mắt thủng một cái lỗ, một "thứ đồ tròn trịa thét chói tai kêu lên từ trên rơi xuống.

"Aaa--!"

Thương Kiều khẽ di chuyển người, vụt tới, tay liền xách lên thứ đồ tròn trịa đó.

"A a, lão yêu quái, ức hϊếp mẫu thân của ta, ta sẽ đánh chết ngươi!" Cục thịt nhỏ nọ hung hăng cố gắng đạp vào người hắn.

Tiếc thay chân lại ngắn, đạp không tới.

"Cái thứ gì, cũng dám hành thích bản tọa?" Hắn liếc nhìn đứa bé trong tay.

Tiểu Hi Nhi tức tối hét vào mặt hắn: "Không được phép ức hϊếp mẫu thân ta!"

Vừa rồi cậu bé nhìn thấy mặt mũi mẫu thân đỏ ửng lên rời đi, liền biết chắc chắn là cái tên này đã ức hϊếp mẫu thân cậu rồi.

Vốn dĩ cậu bé muốn học theo mấy kẻ hiệp khách nỏ, bỏ lên nóc nhà nhảy xuống, đánh hẳn, ai ngờ lão yêu quái này thế mà lại phát hiện ra cậu mất!

Thương Kiều chau mày lại, nhận ra Tiểu Hi là ai,

Hôm nay tâm trạng của hắn tốt, chỉ thản nhiên gọi người tới: "Dạo này hộ vệ của Đông xưởng sao lại lơ là như vậy, con mèo con nào cũng có thể trèo lên mái nhà của bạn tọa, đưa nó quay trở về phòng."

Người ngoài cửa nhanh chóng kéo theo người chạy vào: "Thuộc hạ thất trách."

Cũng chỉ trong một cái chớp mắt, ai ngờ được đứa trẻ này nói là đi nhà xí, vậy mà lại như một con mèo nhỏ bò lên hẳn tận đỉnh thư phòng chủ tử.

Hòa công công vội vã đến đón Tiểu Hi Nhi.

Nhưng lần này ông ta rút kinh nghiệm, tránh ra khỏi phạm vi công kích của Tiểu Hi Nhi chân ngắn, học cách của Thiên Tuế Gia xách lấy cổ áo của Tiểu Hi Nhi.

Nhưng ngờ đâu lúc đổi tay xách chỉ trong nháy mắt, cái chân ngắn của Tiểu Hi Nhi đột nhiên đạp mạnh, đá vào tay của Hòa công công.

Chỉ trong phút chốc đó dưới lực phản ứng cả người cậu giãy giụa, sau đó –