Chương 10: Tổng tài văn (10)

Chapter 10: Tổng tài văn (10)

Vì thế Lê Thanh liền đã trở lại căn phòng trọ tồi tàn của nàng ở xóm nghèo kia.

Vừa bắc nước nấu mì, Lãnh Ngạo Thiên đã tới rồi.

Nhìn thấy Lãnh Ngạo Thiên bộ dạng phong trần mệt mỏi, Lê Thanh dùng ánh mắt lạnh nhạt mà nhìn đến hắn.

“Lệ Lệ, em không sao chứ……” Nhìn đến Lê Thanh biểu tình bình tĩnh như vậy, Lãnh Ngạo Thiên cảm giác càng thêm lo lắng, “Đều là lỗi của anh…… Anh đã không bảo vệ được cho em.”

“Hừ.” Lê Thanh lạnh lùng nói: “Nếu không vì ngươi, hài tử của ta cũng sẽ không cứ như vậy rời ta đi.” Đúng vậy…… Nàng hiện tại sắm vai chính là người mẹ mất đi đứa nhỏ, sau đó tựa như đã biến thân [1], từ vị nữ chủ tiểu bạch hoa biến thành cao lãnh chi hoa.

*[1] biến thân. Nguyên tác: tinh phân (精分). Đột nhiên thay đổi (tâm tính, ngoại hình, sở thích…) ; Vì sao đưa “em” tới; Man from the stars; Người ngoài hành tinh; Siêu nhân biến hình.

“Thật xin lỗi……” Lãnh Ngạo Thiên gắt gao cầm lấy tay Lê Thanh, “Sau này anh nhất định sẽ bảo vệ tốt cho em, em theo anh trở về đi.”

Lê Thanh theo bản năng đem mì ở trước mặt để qua một bên, sau đó nhẹ nhàng thở ra, thiếu chút nữa mì đã bị tên Lãnh Ngạo Thiên này làm đổ.

Cho dù mục đích của Lê Thanh là muốn cùng Lãnh Ngạo Thiên trở về, nhưng nàng hiện tại cũng không thể cứ như vậy trực tiếp trở về, vì thế giằng co [2] ước chừng nửa giờ, nàng mới chịu đáp ứng thỉnh cầu của Lãnh Ngạo Thiên.

*[2] giằng co. Nguyên tác: tranh chấp (争执).

Về tới trong nhà, Lê Thanh mới phát hiện Hạ Bình không có ở đây, theo bản năng hỏi: “Mẹ ngươi đâu?”

“Nàng đi Mỹ theo giúp cha rồi.” Lãnh Ngạo Thiên nói: “Hiện tại không còn người có thể ngăn cản chúng ta cùng một chỗ !”

Lê Thanh: “……”

“Ta đã sớm điều tra rõ ràng, này hết thảy đều là nữ nhân Nhâm gia kia đang làm trò quỷ.” Lãnh Ngạo Thiên nói: “Chờ ta giải quyết xong Nhâm gia, mối trở ngại cuối cùng của chúng ta cũng không còn nữa.”

“Ngươi cố lên đi……”

******

Bởi vì Lê Thanh đối « nữ chủ quang hoàn » thập phần tín nhiệm, cho nên, liền trực tiếp quang minh chính đại hỏi Lãnh Ngạo Thiên mật mã ngân hàng, ngoài miệng nói là muốn thay hắn quản lý tiền, kỳ thật lời này là hy vọng lừa tềnh [3] được hắn.

*[3] lừa tềnh. Nguyên tác: sáo xuất (套出)

« Nữ chủ quang hoàn » đã hoàn toàn không cô phụ tín nhiệm của Lê Thanh, Lãnh Ngạo Thiên dùng một bộ tình thánh nói: “Lệ Lệ, tất cả mật mã của anh đều là ngày sinh nhật của em.”

Lê Thanh nhãn tình sáng lên, nhưng nàng đột nhiên nhớ tới…… Nàng không biết ngày sinh nhật của Lê Lệ Lệ a! ! Hơn nữa trong nguyên tác cũng hoàn toàn không có nhắc tới !

“Cái kia, ngày sinh nhật của ta là số mấy……”

“Lệ Lệ, em liền như vậy không tín nhiệm anh sao ? Anh nói mật mã là sinh nhật của em thì chính là sinh nhật của em, anh tuyệt đối không có lừa em, sinh nhật của em anh vẫn ghi tạc trong lòng.”

“Như vậy a……” Lê Thanh trong lòng đã sớm sốt ruột đến chết, tên Lãnh Ngạo Thiên này nói bừa một đống loạn thất bát tao, nhưng vẫn không đề cập tới sinh nhật của nàng là ngày mấy.

Rốt cuộc trừ bỏ Lãnh Ngạo Thiên, còn có ai sẽ biết sinh nhật của nàng đây ?

Lê Thanh đột nhiên nghĩ tới, hình như nàng trước đây vẫn phải ở nhờ nhà biểu muội, vì thế nàng liền trực tiếp nói ra, “Ngạo Thiên, ngươi cũng biết nhà ta nguyên bản ở nơi nào mà, ta hiện tại nghĩ muốn trở về nhìn xem.”

Lãnh Ngạo Thiên hoàn toàn không đem thái độ của Lê Thanh mà lấy làm khó chịu, hắn nghĩ đối phương vì sanh non, sau khó chịu quá độ cho nên, tâm tính đại biến, một lòng muốn lấy lòng nàng, “Anh đương nhiên biết, em là muốn đem mấy người không biết xấu hổ đó đuổi ra sao ?”

Lê Thanh lắc lắc đầu, “Không, ta không có ý đó, ta chỉ là muốn nhìn xem……”

Lãnh Ngạo Thiên trong lòng không khỏi suy nghĩ, tuy rằng thái độ Lệ Lệ đối hắn ác liệt như thế, nhưng quả nhiên nội tâm vẫn thiện lương giống như trước đây.

Vì thế mười phút sau, Lãnh Ngạo Thiên liền mang theo Lê Thanh đi đến ngôi nhà trước đây của nàng.

“Ngươi ở tại chỗ này, để cho một mình ta đi vào thì được rồi.” Lê Thanh quyết đoán cự tuyệt yêu cầu hai người cùng đi của Lãnh Ngạo Thiên, một mình vào nhà.

Gõ gõ cửa, người ra mở cửa chính là một thiếu nữ nhìn qua mười lăm mười sáu tuổi, đây là biểu muội của Lê Thanh- Lý Lâm Lâm. Kỳ thật Lý Lâm Lâm coi như cũng có tố chất của một mỹ nhân, nhưng bởi vì nàng đang ở trong thời kỳ nổi loạn [4], cho nên, đem cả người ăn mặc theo vãng phi chủ lưu [5], y phục trên người cũng thập phần quỷ súc, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

*[4] nổi loạn. Nguyên tác: bạn nghịch kì (叛逆期)

*[5] vãng phi chủ lưu (往非主流). Ăn mặc theo xu hướng, trào lưu thời trang.

“Biểu tỷ? Ngươi tới làm gì?” Lý Lâm Lâm vẻ mặt thập phần khinh thường, “Ta nói cho ngươi, nơi này đã sớm không phải nhà của ngươi.”

“Câm miệng.” Lê Thanh mới không có cái loại tâm tình cùng cực phẩm thân thích đấu võ mồm, trực tiếp đem người đẩy ra, liền hướng trên lầu chạy tới.

Lý Lâm Lâm hoàn toàn không nghĩ tới Lê Thanh lại đột nhiên từ tiểu bạch hoa biến thân thành bá vương hoa, đứng tại chỗ sửng sốt vài giây, lúc này mới giơ chân nói: “Uy! Ta nói ngươi biết ta sẽ báo cảnh sát a!”

Lê Thanh vọt vào căn phòng trước đây của mình, nơi này đã sớm biến thành phòng chứa tạp vật, nơi nơi đều chất đống mấy thứ loạn thất bát tao gì đó, may mà một nhà biểu muội không có đem đồ của nàng vứt bỏ.

Bất quá ở trong ngăn kéo tìm kiếm nửa ngày, Lê Thanh cũng không tìm được chứng minh thư, đang lúc khổ tâm [6], Lý Lâm Lâm dương dương đắc ý mà từ bên ngoài đi vào, một tay giơ chứng minh thư một tay chống nạnh mà cười lạnh nói: “Ngươi tìm chính là này đi, ta nói cho ngươi……”

*[6] khổ tâm. Nguyên tác: tiêu đầu lạn ngạch (焦头烂额). Sứt đầu mẻ trán; Người bị thương nặng hoặc bị công kích nặng nề.

“Mau đưa ta!” Lê Thanh lập tức hướng tay của Lý Lâm Lâm chộp tới, không nghĩ tới Lý Lâm Lâm đã sớm có phòng bị, lập tức xoay người liền tránh khỏi động tác của nàng.

Lý Lâm Lâm vừa chạy ra bên ngoài vừa cười to nói: “Ha ha ha ha ha ai kêu ngươi đẩy ta, ngươi hiện tại hối hận đi.”

Lê Thanh quả thực muốn hộc máu, thiếu nữ trung học quả thực không thể đắc tội a, nàng cũng đuổi theo.

Hai người ở trên hành lang lầu hai chạy như điên, không nghĩ tới Lý Lâm Lâm mang chính là giày cao gót mười hai li, không cẩn thận sái chân, nghiêng người liền hướng trên lan can ngã xuống.

Mắt thấy Lý Lâm Lâm sẽ rơi xuống, ở tình thế hết sức nghìn cân treo sợi tóc, Lê Thanh lập tức bắt được tay nàng, “Uy, ngươi không sao chứ?”

“…… Biểu tỷ, ngươi mau đỡ ta lên a!” Liên quan đến an toàn tính mạng, Lý Lâm Lâm cũng không có tâm tình đùa giỡn, khóc đến lê hoa đái lệ.

“Ngươi mau đưa chứng minh thư cho ta.” Lê Thanh cò kè mặc cả nói, dù sao nàng khí lực đại, cũng không lo lắng sẽ không cẩn thận mà buông tay ngã chết Lý Lâm Lâm.

“Ngươi vì sao tới bây giờ còn suy nghĩ đến loại sự tình này a!” Lý Lâm Lâm thực bất đắc dĩ, gian nan nâng lên tay kia, đem chứng minh thư đưa cho Lê Thanh.

Lê Thanh lấy được chứng minh thư, lập tức đem Lý Lâm Lâm kéo lên.

Nhìn đến chứng minh thư trong tay, Lê Thanh tâm tình tốt hơn rất nhiều, cao hứng mà vỗ vỗ đầu của nàng, “Đây mới là hảo hài tử, tốt lắm, biểu tỷ ta phải đi rồi.”

“Tạm, tạm biệt……” Lý Lâm Lâm còn ngồi yên trên mặt đất, vài giây sau mới phản ứng lại, nhìn đến bóng dáng Lê Thanh rời đi lớn tiếng nói: “Biểu tỷ ngươi dọn đến cùng nhà chúng ta ở chung đi!”

Hành vi vừa rồi của Lê Thanh khiến nàng không hiểu vì sao lại cảm thấy sùng bái, Lý Lâm Lâm sau khi được cứu độ hảo cảm đối Lê Thanh liền ↑↑↑↑

“Biểu tỷ……” Lý Lâm Lâm cởi giày cao mười hai li, vội chạy xuống lầu, “Biểu tỷ ta trước đây sai lầm rồi, tỷ tha thứ cho ta đi!”

“Không cần.” Lê Thanh khoát tay áo, quay đầu đối nàng nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Sau này ta đại khái không bao giờ trở lại đây nữa.”

Đợi lúc khiến cho Lãnh Ngạo Thiên phá sản, cũng chính là lúc nàng phải rời khỏi thế giới này.