Chương 49: Ngu nhạc quyển văn (2)



Chapter 49: Ngu nhạc quyển văn (2)


Tô Tuyết thân là ác độc nữ phối, trời sinh liền cùng khí tràng của nữ chủ bất hòa, nàng từ lần đầu tiên nhìn đến Lê Thanh liền cảm thấy rằng người này không vừa mắt.

Hừ lạnh một tiếng, Tô Tuyết liền đánh qua một bạt tai, nhưng không biết vì cái gì, nơi tay muốn đánh đến khuôn mặt đối phương, kia trong khoảnh khắc, Tô Tuyết lại không hiểu vì sao lại mềm lòng, động tác trên tay cũng liền đình chỉ.

Bị không nhẹ không nặng tùy tiện đánh một bạt tai, Lê Thanh thật sự là vạn phần giật mình, nàng còn tưởng rằng Tô Tuyết sẽ hung hăng tát nàng một phát, bất quá hiện tại không phải lúc để nàng nghĩ nhiều, Lê Thanh thuận thế lui về phía sau vài bước, che lấy mặt, lệ nhãn lưng tròng mà nhìn đến Tô Tuyết, cắn răng nói: “Ngươi……”

Không xong a, đẩu m bị đánh sau đó còn phải lộ ra biểu tình tâm động thật sự rất khó khăn, nàng làm sao biểu hiện cho ra đây ∑(っ °Д °;)っ

Lê Thanh đành phải vẫn duy trì động tác này, ánh mắt chớp cũng không chớp mà nhìn đến Tô Tuyết đang đối diện.

Tô Tuyết lạnh lùng nhìn đến nàng, tựa hồ đang tự hỏi cái gì, qua vài phút mới nói: “Chính là ngươi.”

Lê Thanh: “…… Eh ?” Thuận lợi như vậy ? (⊙_⊙)

Lê Thanh quay đầu nhìn nhìn, liền nhìn đến X tỷ một bộ vui mừng, “Không nghĩ tới ngươi cư nhiên cũng có một ngày trở mình [1].” X tỷ nói: “Nên hảo hảo cùng Tô tiểu thư thiết lập quan hệ tốt a.”

*[1] trở mình. Nguyên tác: thì lai vận chuyển时来运转

“Ngạch…… Ta sẽ.” Lê Thanh vẫn là có một loại cảm giác hoang mang, bất quá quay đầu nhìn một chút, Tô Tuyết đã tự mình đi trước rồi.

******

Nam chính của bộ phim thần tượng này là một ca sĩ « xinh trai đi hát » [2] gần đây, tên gọi là Nam Nhất, lớn lên thập phần anh tuấn, không hề ít fan nữ [3]. Mà nam thứ là do một nam minh tinh đã đóng qua vài bộ phim truyền hình sắm vai, tuy rằng lớn lên không tồi, nhưng không biết vì sao chính là không đắt fan [4], căn bản không có nhân khí gì.

*[2] xinh trai đi hát. Nguyên tác: tuyển tú xuất đạo đích ca thủ (选秀出道的歌手)

*[3] fan nữ. Nguyên tác: la lị phấn (萝莉粉)

*[4] đắt fan. Nguyên tác: hấp phấn (吸粉)

Hiện tại Tô Tuyết vào nghề [5] cũng chưa bao lâu, nhưng nhân khí so với những người khác mà nói cao không ít, hơn nữa, nghe nói trừ bỏ bộ phim thần tượng này, còn có mấy bộ phim truyền hình và điện ảnh vẫn đang chờ nàng, đều là bom tấn [6], trên thực tế, ở trong nguyên tác nàng thật là « trên đỉnh vinh quang » [7] _(:з)∠)_

*[5] vào nghề. Nguyên tác: xuất đạo (出道)

*[6] bom tấn. Nguyên tác: đại chế tác (大制作)

*[7] trên đỉnh vinh quang . Nguyên tác: hồng đích phi khoái (红的飞快)

Mà Lê Thanh…… Chính là một « người-vô-hình nhỏ nhoi, khổ bức đã vào nghề ba bốn năm vẫn chưa có chút nhân khí nào » [8], quan trọng là…, nàng vẫn chưa được đóng phim lần nào.

*[8] Nguyên tác: xuất đạo liễu tam tứ niên hoàn một thập yêu nhân khí đích khổ bức tiểu thấu minh (出道了三四年还没什么人气的苦逼小透明)

Hiện tại, phim trường là một trường học quý tộc ở « S thị », nghe nói là dựa vào bối cảnh của Tô Tuyết mới thuyết phục thành công vị hiệu trưởng cho bọn họ mượn chỗ để quay phim.

Nghe nói, trường học quý tộc này vì cái an toàn gì đó cùng vấn đề *, cho nên, được xây ở giữa nơi thâm sơn dã lâm, đi ra ngoài cũng phải ngồi xe mất nửa ngày, cho nên, trừ bỏ một ít người có công tác gì đó, những diễn viên như Lê Thanh hiện tại cũng chỉ có thể ở lại trong ký túc xá trường học, hơn nữa, bởi vì nguyên nhân như vậy, phòng cư nhiên không đủ! !

Cuối cùng, nhân viên quản lý trường học mới nhớ tới đến trong trường học còn có một dãy ký túc xá đã bỏ hoang, liền an bài Lê Thanh đi ở, đúng vậy, một mình Lê Thanh.

Lê Thanh: “…… QAQ” Đây chính là tác dụng phụ của chủ giác quang hoàn sao a ! !

Ký túc xá này đã nhiều năm không ai ở, vách tường nhiều chỗ đã có vết nứt, trong phòng cũng giăng đầy mạng nhện, mặc dù trước đó đã có người đến quét tước sạch sẽ, nhưng Lê Thanh cảm giác quả thực đây là tiết tấu quỷ phiến [9]…… Thế giới này là giới giải trí bình thường, hẳn là không có khả năng có quỷ xuất hiện đi.

*[9] quỷ phiến (鬼片). Phim ma.

Ngay lúc Lê Thanh nhìn căn phòng đến rối rắm, thanh âm của Tô Tuyết đột nhiên vang lên, “Ngươi chẳng rất hiếu kỳ vì cái gì mà ta lại chọn ngươi sắm vai nữ phối sao ?”

Lê Thanh thiếu chút nữa bị nàng dọa đến, xoay người đối diện Tô Tuyết nói: “…… Vì cái gì?” Chẳng lẽ bởi vì Tô Tuyết đã làm ác độc nữ phối quá nhiều, cho nên mới muốn lĩnh hội cảm giác được làm nữ chủ làm như thế nào sao…… Không không không, nàng căn bản không có ký ức trước đó, quả nhiên vẫn là bởi vì tác dụng của nữ chủ quang hoàn đi.

“Hừ.” Tô Tuyết hừ lạnh một tiếng, “Đương nhiên là bởi vì ngươi xấu-như-ma [10], có thể phụ trợ cho mỹ mạo của ta. Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng có mấy cái ý tưởng kỳ quái, tỷ như nghĩ đến tiếp cận ta này nọ.”

*[10] xấu-như-ma. Nguyên tác: trường đắc sửu (长得丑). Lớn lên có bộ dạng xấu xí.

“Ta mới không nghĩ qua a! !” Lê Thanh quả thực OTZ, nữ phối lúc này là quá tự kỷ rồi sao.

“Ta chỉ là tới cùng ngươi nói một tiếng mà thôi.” Tô Tuyết diện vô biểu tình mà quay đầu, đi đến một nửa, nàng lại dừng lại nói: “Ký túc xá này thật sự là rất cũ nát, nếu ngươi nguyện ý cầu ta, ta liền cho ngươi cơ hội đến phòng ta làm bảo mẫu.”

Lê Thanh một chút cũng không muốn làm bảo mẫu, nhưng còn hơn ở lại căn phòng ma quỷ này, quả nhiên làm bảo mẫu vẫn tốt hơn nhiều, Lê Thanh lúc này cảm động mà vươn tay lôi kéo, “Nữ vương, cầu ngươi.”

Tô Tuyết bỏ qua tay của Lê Thanh, ngạo kiều nói: “Ta nghe không hiểu lời ngươi nói.”

Vì thế, liền như vậy, Lê Thanh đi vào ở trong ký túc xá của Tô Tuyết.

Tô Tuyết không hổ là vạn ác bạch phú mĩ, chỗ nàng ở cư nhiên còn có phòng khách, ban công thật là có thể xem cảnh đêm – ban công siêu cấp lớn, làm sao người như Lê Thanh có thể so sánh _(:з)∠)_

Rất nhanh buổi tối đã đến, Tô Tuyết ghét bỏ đồ ăn của căn tin trường học cùng cơm hộp của đoàn làm phim quá khó ăn, mang theo Lê Thanh liền trở về ký túc xá.

“Nhanh nấu cơm đi.” Tô Tuyết liền như vậy công đạo nhiệm vụ.

“Khoan đã nào, ta……” Lê Thanh vừa định nói chính mình không biết nấu cơm, trong đầu liền hiện ra bối cảnh một ngôi trường cũ kỹ đáng sợ cùng với BGM, lời vốn muốn nói cũng nuốt trở về trong bụng, “Ta đây liền đi nấu cơm.” [11]

*[11] BGM. Background Music.

“Ân.” Tô Tuyết không chút để ý liền gật gật đầu, liền tự mình nằm ở trên sô pha xem kịch bản, thập phần thích ý.

Lê Thanh khóc không ra nước mắt mà đi tới phòng bếp, phía trước cũng đã nói qua, nàng không biết nấu cơm, nếu vẫn cứ bất chấp mà làm liền nhất định xuất hiện thảm-họa-ẩm-thực [12]……

*[12] thảm-họa-ẩm-thực. Nguyên tác: hắc ám liêu lí (黑暗料理). Món ăn thảm họa.

Lê Thanh hít sâu một hơi, an ủi chính mình nói: “Không có việc gì, ta cũng không tin ta ngay cả món trứng chiên cà chua bình thường cũng làm không được.”

Nghĩ như vậy, Lê Thanh từ trong tủ lạnh lấy ra cà chua và trứng gà.

Vừa đem cà chua rửa sạch xong, Lê Thanh cũng không biết bước tiếp theo phải làm cái gì, “Ta hiện tại hẳn là đem trứng đánh nát bỏ vào trong bát, hay là lúc sắp chiên mới cho vào chảo đánh nát a……”

“Mặc kệ.” Lê Thanh chính là buồn rầu một hồi liền đem việc này vứt qua một bên, đem trứng gà trực tiếp đổ lên trên cà chua, “Dù sao là trứng chiên cà chua, trước để cho chúng nó hợp thể một chút cũng sẽ không sao mà.”

“Kế tiếp là chế nước hay là chế dầu đây……” Lê Thanh do dự một lát, liền đổ một nửa nước cùng một nửa dầu vào chảo, sau đó bật lửa, tùy tiện đem « cà chua bọc trứng gà » cũng đổ vào.

“Gia vị nêm nếm sao đây……” Lê Thanh tùy tiện đem mỗi hũ gia vị đều múc ra mấy muỗng, “Cứ như vậy thì tốt rồi……”

Không biết vì cái gì, Lê Thanh đột nhiên rất có tự tin, “Đột nhiên cảm giác lần này có thể thành công a.”

Mười phút sau.

Lê Thanh nhìn đến cục than [13] trong nồi, “Quên đi…… Ta vẫn nên đi mua một quyển sách nấu ăn đi.”

*[13] cục than. Nguyên tác: tiêu thán (焦炭)

Thanh âm của Tô Tuyết từ bên ngoài truyền vào, “Rốt cuộc nấu được hay không a? Ta đã sắp chết đói rồi.”

“Đều xong rồi !” Lê Thanh đem cục than phóng tới trên đĩa, trong đầu cũng hiện ra một màn chính mình bị Tô Tuyết đuổi ra khỏi ký túc xá.

Nhưng hiện tại nàng chỉ có thể dùng cách này để báo cáo kết quả công tác a QAQ, tử mã đương hoạt mã y [14] đi.

*[14] tử mã đương hoạt mã y (死马当活马医). Chữa ngựa chết thành ngựa sống ; Còn nước còn tát.

Tô Tuyết nhìn đến cục than trước mắt, diện vô biểu tình hỏi: “Đây là cái gì? Thịt chiên sao ?”

“Này……” Lê Thanh tín khẩu khai hà [15] mà nói: “Đây là món ăn gia truyền nhà ta, tuy rằng nhìn qua xấu xí [16], kỳ thật hương vị phi thường hảo……” Nói đến một nửa Lê Thanh đã nói không nổi nữa, bởi vì.

*[15] tín khẩu khai hà (信口开河). Ba hoa ; ăn nói lung tung.

*[16] nhìn qua xấu xí. Nguyên tác: mại tương bất hảo (卖相不好). Vẻ ngoài không đẹp.

Tô Tuyết cư nhiên ăn một ngụm…… Ăn một ngụm…… Một ngụm……

Lê Thanh 'Xoạt' một tiếng liền quỳ xuống đất, cực kỳ bi thương mà nói: “Tha thứ cho ta đi! !” Sớm biết rằng như này nàng sẽ không vô nghĩa a ! ! Trực tiếp cùng Tô Tuyết nói nàng không biết nấu cơm thì tốt rồi! ! Hiện tại nếu bụng Tô Tuyết bị thức ăn làm hỏng hoặc là ngộ độc thức ăn nàng liền xong đời.

Tô Tuyết không rõ cho nên cúi đầu nhìn nàng, “Ngươi làm cái gì vậy?”

Lê Thanh gạt lệ nói: “Ngươi hiện tại cảm giác thế nào, có một loại xúc động muốn gϊếŧ người hay không……” Cư nhiên ăn cái loại đồ ăn giống như than.

” Hoàn hảo.” Tô Tuyết nói: “Không nghĩ tới bộ dáng ngươi như vậy, làm đồ ăn, hương vị cũng không tệ lắm.”

“Cái gì?” Lê Thanh trừng lớn mắt, chẳng lẽ nói nàng đánh bậy đánh bạ mà thành công làm ra đồ ăn ngon sao ? ! Lê Thanh lập tức cầm lấy chiếc đũa chính mình gắp một ngụm ăn vào, “……”

…………

……

Lê Thanh hận không thể đem chính mình vừa rồi đánh một phát, lập tức phun vài ngụm nước bọt, lệ nhãn lưng tròng mà nhìn đến Tô Tuyết, “Quả nhiên ngươi là muốn trả thù ta……”

Tô Tuyết sắc mặt nhất thời lạnh xuống dưới, “Quả nhiên ngươi nấu ăn chính là hồ lộng ta.”

Ngươi vì cái gì một bộ biểu tình « hiện tại mới biết được » a, trước đó nhìn đến màu sắc của đồ ăn cũng đã biết rồi a! !

Lê Thanh nói: “Không, không phải, ta kỳ thật đã nghiêm túc nấu ăn……” Chính là số kiếp đã định [17] rằng nàng chỉ có thể làm ra hắc ám liêu lí.

*[17] số kiếp đã định. Nguyên tác: mệnh vận chú định (命运注定)

“Kỳ thật ta vẫn mắc một loại bệnh.” Tô Tuyết nói: “Ta vô pháp nếm ra hương vị của đồ ăn, bởi vì dạng này, ta mới không có cách nào nhận ra được người khác lấy đồ khó ăn gì đó hồ lộng ta!”

Lê Thanh lại quỳ xuống, khóc lóc kể lể mà nói: “Ta thật sự sai lầm rồi! ! Tha thứ cho ta đi.” Hơn nữa ngươi cư nhiên đã mất đi vị giác thì cớ gì còn ghét bỏ đồ ăn của căn tin a! !

“Tốt lắm.” Tô Tuyết lạnh lùng nói: “Vậy ngươi đáp ứng ta một sự kiện, nếu không ta chẳng những muốn đem ngươi đuổi ra khỏi đoàn làm phim, còn đem ngươi kiện ra tòa !”

“Chuyện gì…… ?” Lê Thanh tổng cảm giác có loại dự cảm điềm xấu.

“Dạo gần đây, ta vẫn cảm thấy rằng có ai đó đang âm thầm theo dõi ta.” Tô Tuyết nhíu mày nói: “Có thể là người này mơ ước tài sản nhà của ta, muốn đối ta bất lợi, cho nên, ta liền nương theo đoàn phim lấy cớ trốn đến trường học này, nhưng ta vẫn cảm giác không quá an toàn, cho nên, muốn ngươi tới làm hộ vệ cho ta.”

“Ta? Hộ vệ?” Lê Thanh sửng sốt, “Ta chỉ là một tiểu diễn viên hạng ba a, cũng không phải công ty hộ vệ……”

Tô Tuyết cười lạnh nói: “Lúc casting, biểu hiện của ngươi ta đều thấy được, ngươi có khí lực như vậy, tuyệt đối không chỉ là một diễn viên bình thường. A Đạo cùng ta nói ngươi có thể là đến từ cổ võ gia tộc [18] trong truyền thuyết, cho nên, ta mới cho ngươi vào đoàn làm phim. Bằng không ngươi nghĩ rằng ta thật là vì muốn ngươi phụ trợ cho mỹ mạo của ta sao ?”

*[18] cổ võ gia tộc (古武家族)

Lê Thanh: “……” Ta thật sự tin a!

Khoan đã nào, cổ võ gia tộc là cái gì? A Đạo ngươi vì sao lại loạn khai não động [19] như vậy ! Van xin ngươi đừng tự tiện cấp cho nơi này- một nơi vốn thực bình thường (? ) – thế giới « ngu nhạc quyển »- thêm mấy thiết định điên rồ [20] nữa a ∑(っ °Д °;)っ

*[19] loạn khai não động (乱开脑洞)

*[20] thêm mấy thiết định điên rồ. Nguyên tác: loạn gia thiết định (乱加设定)