Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cứu Vớt Nam Chính Khỏi Vận Mệnh Vật Hi Sinh

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Gặp dịp thì chơi sao? Du Tông am hiểu nhất chuyện này, cũng thập phần có lòng kiên nhẫn, nhất là đối với mỹ nhân.

Du Tông đã sớm phát hiện Sở Y Nhân ở trên yến hội phân tâm. Hơn nữa, ánh mắt của nàng vẫn chăm chăm vào trên người Mạc Duật. Bọn họ vốn vẫn luôn để ý nhất cử nhất động của nàng, sao có thể không phát hiện ra du͙© vọиɠ trong mắt nàng. Có nam nhân nào sẽ thật sự không ngại cùng với người khác xài chung một nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ nhân không an phận như thế, đùa giỡn còn có thể.

Có lẽ La Chi Hoán thực đối với Sở Y Nhân có vài phần tình ý. Bất quá, nếu đem so với quyền lực và địa vị của hắn, vẫn kém xa. Chính xác phải nói người nọ là một ngụy quân tử, Võ lâm minh chủ chỉ là tầng da dối trá bên ngoài, có chuyện tà ác gì hắn chưa từng làm qua. Hiện giờ Sở Y Nhân còn chưa bị nháo xấu mặt, vẫn là nữ thần trong mắt người giang hồ, thanh danh lại tốt. Nữ nhân như vậy chơi mới có cảm giác thành tựu nhất, La Chi Hoán đương nhiên vui lòng sủng nàng.

Còn Tân Từ, nói hắn có tình cảm, đừng có giỡn. Hắn chính là một ma đầu hỉ nộ thất thường. Người duy nhất từ trong cổ trận sống sót đi ra sao có thể đơn giản như vậy. Nhớ khi đó, tiền nhiệm giáo chủ, còn có bảy đại trưởng lão, tứ đại hộ pháp đều chết oan chết uổng, giáo chủ một đêm thay đổi người. Đám chó săn triều đình liền nhân cơ hội này muốn diệt Ma giáo. Kết quả thì sao, hừ, ngay cả chỗ đóng trụ sở hay phân đàn địa phương của Ma giáo cũng tìm không được. Tiếp thu Sở Y Nhân mật báo bất quá là tương kế tựu kế mà thôi. Tân Từ là tính lợi dụng nàng để mở rộng địa bàn.

Nhưng nàng làm sao biết hắn có thứ kia?

Vừa rồi, ở thời điểm Du Tông "bị" Sở Y Nhân mê choáng váng đã nhận thấy được, nàng cư nhiên là tới hỏi thăm về hắc hòm.

Du Tông vẫy lui hạ nhân, đi vào thư phòng, đem bình hoa trên bàn xoay một vòng, lấy ra cuốn Luận Ngữ trên giá sách, ấn vào cái nút ở mặt sau. Giá sách lập tức chia thành hai nửa, như một cánh cửa mở rộng, lộ ra lớp tường phía trong. Hắn đưa tay vào cái hốc trên tường, lấy ra một cái hộp màu đen. Ánh mắt kích động, nâng tay ma sát bề mặt hoa văn trên hộp.

Hộp này là do hắn mua từ chợ đồ cũ, người bán là một cặp vợ chồng nghèo, bởi vì con bệnh, đành phải đem đồ đạc trong nhà ra bán lấy tiền. Du Tông nhìn thấy hai người này cứ khổ sở, dai dẳng cầu xin, mới tùy tiện mua về. Sau khi tẩy đi lớp bụi đất đóng ở bên ngoài, trên hộp liền xuất hiện một khe hở. Du Tông lần theo vết nứt kia cạy xuống, liền cạy ra một khối bùn.

Lúc ấy, hắn đã loáng thoáng cảm thấy cái hộp này không đơn giản, dùng dao găm cẩn thận khảy đi lớp bùn bao bên ngoài kia, mới lộ ra một cái hắc hòm chỉ lớn bằng bàn tay. Mặt ngoài không biết khắc đồ án gì, nhìn vừa giống hoa văn, vừa giống như là văn tự dị quốc. Du Tông tra qua rất nhiều bộ sách, thậm chí còn chép lại một phần văn tự đưa cho quốc học đại sư tìm hiểu, nhưng không ai biết được rõ ràng.

Cái hòm này hình thù kỳ quái, toàn thân không tìm thấy một khe hở, nói cách khác, căn bản tìm không thấy miệng hòm. Du Tông lắc lắc cái hòm, rõ ràng nghe được bên trong có tiếng va chạm, trong hộp nhất định cất giấu thứ gì đó. Nhưng vô luận hắn dùng lửa thiêu, dùng nước tẩy, cái hòm vẫn trơ trơ như cũ, thậm chí đao thương bất nhập, Du Tông căn bản không có cách nào mở ra nó.

Hắn chỉ có thể giấu giếm mọi người, đem nó cất ở trong thư phòng. Hắn đã sớm phái người ám sát cả nhà cặp vợ chồng bán hòm kia. Cái hòm này khẳng định chứa đựng bí mật kinh thiên động địa, hắn muốn độc chiếm.

Mỗi ngày, hắn đều lấy hòm ra sờ một chút, chỉ cần một ngày không sờ, cảm xúc của hắn liền thập phần bạo ngược. Không biết là do ảo giác hay gì, hắn cảm thấy cái hòm này phảng phất tản ra một loại mùi hương, giống như mặc hương hoặc mộc hương, làm cho tâm thần người ta trở nên mơ hồ. Cho dù trở lại trạng thái bình thường, mùi hương nọ cũng vương vấn trên tay hắn hơn nửa ngày.

Du Tông một bên vuốt hòm, một bên nghĩ đến Sở Y Nhân. Hắn biết trên người nàng cũng có bí mật, hơn nữa còn có bảo bối ám muội gì đó, nói không chừng nàng sẽ biết về bí mật trong cái hòm này. Tuy nhiên, hắn tuyệt đối không thể mạo hiểm.

Du Tông quyết định dò xét Sở Y Nhân vài ngày, nếu không thể hoàn toàn khống chế nàng, vậy thì làm cho nàng mang theo bí mật này chôn xuống lòng đất đi.

Lúc này, một bóng đen xẹt qua. Du Tông khẩn trương đem hòm giấu vào trong lòng ngực, hô to:

"Ai!?"

Tiếng lá cây loát xoát vang lên.

Làm sao sẽ có người a? Du Tông còn đang cười bản thân mình nghi thần nghi quỷ, nhưng ngay sau đó, hô hấp của hắn cơ hồ đình chỉ. Một người áo xanh từ trong bóng tối đi ra. Chờ đến khi hắn tới gần, Du Tông liền trợn to hai mắt:

"Mạc Duật?"

Mạc Duật lạnh lùng nhìn hắn, Du Tông làm bộ trấn định hỏi:

"Đã lâu không gặp, cặp mắt của ngươi tốt rồi sao?"

Trong mắt Mạc Duật lộ vẻ trào phúng, đúng là hảo bằng hữu ngày xưa của hắn a, xác thực thập phần "quan tâm" hắn.

Mạc Duật nhìn Du Tông, bất vi sở động. Du Tông càng ngày càng khẩn trương. Hắn hít sâu một hơi, vuốt vuốt cái hòm trong ngực, bình phục lại tâm tình:

"Sau khi ngươi chạy thoát, La Chi Hoán vẫn luôn đuổi gϊếŧ ngươi, Tân Từ cũng phái ra nhân thủ. Hiện giờ bọn họ đều tụ tập tại đây, ngươi mau trốn đi, đừng để bọn họ phát hiện!"

Du Tông bày ra vẻ mặt quan tâm, ánh mắt lại vụиɠ ŧяộʍ nhìn xung quanh. Thư phòng của hắn ở địa phương hẻo lánh, hơn nữa đã sớm phân phó hạ nhân chỉ cần hắn hô to liền lập tức tiến vào. Mạc Duật quang minh chính đại xuất hiện như vậy, người bên ngoài khẳng định đã bị giải quyết.

Không có việc gì, không cần kinh hoảng, hắn đã không phải Mạc Duật lúc trước. Hắn bị trúng độc, võ công bị phế. Tuy rằng không biết vì sao mắt cùng chân tự dưng tốt lên, nhưng cho dù võ công của hắn khôi phục, khẳng định trạng thái cũng không cường thịnh bằng một phần của ngày xưa, nếu liều mạng ngăn cản, nhất định có thể chế trụ!

Tự an ủi mình như vậy, Du Tông bắt đầu có vài phần tự tin, nụ cười cũng khôi phục vẻ thong dong như trước:

"Mạc Duật, ngươi cũng biết ta khó xử. La Chi Hoán cùng Tân Từ một chính một tà giang tay che trời, ta cũng không có cách nào chiếu cố ngươi. Chuyện lúc trước khiến ta thập phần khổ sở, hận không thể báo thù cho ngươi...Hi vọng ngươi có thể mai danh ẩn tích, trải qua cuộc sống an bình tĩnh lặng. Nếu có khó khăn gì, ta nhất định sẽ tương trợ."

"Du Tông, ngươi rất tham lam."

Mạc Duật đã lâu không nói chuyện, thanh âm có vài phần khàn khàn. Thanh âm trước kia của hắn tựa như tiếng đàn, giống như con người của hắn vậy, ôn nhuận như ngọc. Nhưng hiện tại....Mạc Duật đã thay đổi nhiều lắm, một kẻ từ trong địa ngục trọng sinh, làm sao có thể không thay đổi?!

Biểu tình của Du Tông rốt cuộc không giữ được vẻ trấn định:

"Mạc Duật, ngươi đã đều biết, ta chính là không thể thu tay lại. Ngươi đây là muốn cùng ta trở mặt thành thù sao?"

"Vì Sở Y Nhân?"

Du Tông nhíu mày:

"Mạc Duật, võ công của ngươi đã mất hết, tự mình bảo vệ mình còn gian nan, biết rõ ràng thì thế nào, có làm gì cũng là tự chuốc lấy cực khổ mà thôi."

"Thì ra là thế."

Du Tông đang muốn mở miệng, hai tay đột nhiên run lên, cái hòm trong lòng ngực liền lăn đến bên chân Mạc Duật. Du Tông kinh hãi, đang muốn đoạt lại, mới phát hiện mình không còn khống chế được thân thể. Hắn té xuống đất, toàn thân, thậm chí lục phủ ngũ tạng đều đau đớn, phảng phất như bị kim châm.

"Ngươi......ngươi vừa làm gì?!"

Mạc Duật xoay người nhặt lên cái hòm, sờ soạng một chút, tựa hồ cũng phát hiện nó không tầm thường. Hắn không biết đây là thứ gì, bất quá Du Tông để ý nó như vậy, khẳng định không đơn giản, liền đem hòm cất vào trong lòng ngực.

"Đừng, Mạc Duật, ngươi buông tha cho ta đi. Nàng có bí vật, muốn ngươi sống thì sống, chết thì chết. Ngươi không có võ công, cũng gϊếŧ...gϊếŧ không được ta. Chúng ta từng là hảo bằng hữu, có thể....hợp tác. Lấy sự thông minh cùng tài trí của ngươi, tất cả bảo vật trong thiên hạ đều sẽ ở trong tay chúng ta......"

Du Tông càng nói càng điên cuồng, thậm chí quên cả đau đớn trên người. Hai mắt hắn đỏ au, tay vung lên:

"Đoạt bí vật xong, ngươi có thể thoải mái báo thù, không ai còn có thể lăn nhục ngươi! Ngươi cũng không cần cẩn thận khuất phục dưới một nữ nhân bộ dạng xấu xí......"

Lời nói của Du Tông đột nhiên bị nghẹn ở yết hầu, cánh môi hơi mấp máy. Hắn chậm rãi giơ tay chạm vào ngân châm cắm ở giữa cổ họng, sau đó là trái tim, vị bộ, bụng....Không, toàn thân hắn đều là ngân châm! Hắn trợn tròn mắt, không thể tin nhìn về phía Mạc Duật. Mạc Duật lại không hề nhìn hắn một cái, vung tay lên, trong tay áo chớp động ngân quang. Ngân châm trên người Du Tông nháy mắt đã được thu hồi. Những chỗ bị đâm trên da thịt lập tức tứa ra huyết dịch, bắn tung tóe đầy đất.

Du Tông che lại vết thương, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi. Hắn đã không còn hơi thở.

Ánh trăng chiếu vào khuôn mặt lạnh lùng của Mạc Duật cùng đôi mắt trầm tĩnh như nước, không hề gợn sóng. Đáng tiếc cho con ngươi từng sáng bóng như mặc ngọc giờ đây đã bị mất đi ánh sáng. Đến tận phút cuối cùng, trên mặt hắn đều không có một chút biểu tình, phảng phất như Ngọc Diện Diêm La từ vực sâu mà đến.

Kẻ dám nói nàng không tốt, cũng không còn giá trị sống sót.
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
-- tiểu kịch trường --

Nhóm nam phụ: "Tung hoa, chúc mừng chúng ta rốt cuộc lên làm nhân vật có trí tuệ!"

Hệ thống: "Nam phụ trí tuệ càng tăng, chết càng nhanh, tốt nhất các ngươi nên cầu cho ngốc nghếch cả đời!!!!"

Sở Y Nhân: "Ta là nữ chủ, sao muốn gả cho ta đều là loại mặt hàng này! Hệ thống, mau tái sinh cái mới!"

Hệ thống: [Cái tốt nhất đã bị ngươi chơi hỏng rồi, còn hắc hóa không chịu quản lý. Thỉnh người chơi thử dùng tình yêu cùng dũng khí cảm hóa hắn.]

Sở Y Nhân: (〒△〒) "Mạc Duật sau khi hắc hóa rất hung tàn a, trụ không được. Hệ thống, cầu xin giảm bớt độ khó nhiệm vụ!"

Hệ thống: [Nhiệm vụ mới: ôm đùi].

Sở Y Nhân: "Tố Dĩ, cầu ôm đùi."

Mạc Duật đùa giỡn ngân châm trong tay, thản nhiên nhìn người nào đó đang muốn ôm đùi.

Mạc Duật: "Có muốn nuôi một cây Tiên Nhân Chưởng?" (*xương rồng:v*)

Tố Dĩ: "Không thích, rất xấu."

Mạc Duật thu hồi ngân châm.

Sở Y Nhân: (┬_┬) "Đúng vậy, ta là nữ chủ xấu nhất lịch sử, cầu không cần bị kim châm, không cần bị trồng xuống đất......"

Tác giả: Trong kiếp này, toàn bộ hành trình Mạc Duật đều bị mù, đừng lầm tưởng hắn đã sáng mắt.

Dành cho những ai thắc mắc nữ chính xấu không. Không xấu nha, thuộc dạng thanh tú dễ nhìn, nhưng bởi vì bị đặt giữa 1 đám quá có nhan sắc nên thành ra bình thường.

Bởi vì truyện mới đăng nên bonus cho 5 chương liên tiếp, về sau tiến độ sẽ là 3 ngày 2 chương. Ta hứa sẽ up đúng hạn. (^_^)y
« Chương TrướcChương Tiếp »