Chương 39: Thi vào Đại học

- Theo đuổi vợ dưới nắng nóng -

Tiếu Giang biết tình hình của Hứa Hiện mấy năm nay, Từ kết bạn đến học tập anh đều không bỏ qua, anh biết sau khi anh rời đi, cô vẫn luôn sống rất tốt, không hề buồn lo, chỉ có học tập. Ở trong lớp của Quý Nghiêu, thực lực của cô có thể nghiền ép các đàn anh, đàn chị, quang cảnh vô hạn.

Anh cũng biết tuổi tác tăng dần, cô gái nhỏ ngây ngô khờ dại bắt đầu lớn lên, cũng trở nên xinh đẹp khiến người ta phải chú ý.

Mỗi lần Quý Nghiêu tới Nguyên Thành công tác, đều gọi anh tới uống rượu, nói chuyện trong nhà này nọ, rồi lại nhắc tới công lao to lớn của Hứa Hiện. Thực ra Tiếu Giang và Hứa Hiện không thân, chẳng qua anh tình cờ giúp Quý Nghiêu giải quyết chút chuyện, trong lòng Quý Nghiêu cũng rất biết ơn, cho là Tiếu Giang cũng là người đáng tin cậy nên thường tìm Tiếu Giang nói chuyện phiếm và uống rượu.

Thực ra, Tiếu Giang đối với người thầy này cũng không có thiện cảm, thầy giáo cũng là cũng là thành viên của xã hội, bọn họ cũng có thất tình lục dục, khó tránh vì từ lợi, có thể chân chính hiến dâng với sự nghiệp giáo viên ít người hướng tới. Hầy hết kiến thức anh học đều dựa vào bản thân, trong vô thực, anh cảm thấy giáo viên đối với anh mà nói cũng là một người bình thường, không cần nịnh nọt.

Chẳng qua, Quý Nghiêu uống nhiều, thỉnh thoảng sẽ nói một chút chuyện của Hứa Hiện, nói đến tình hình gần đây của cô, Tiếu Giang cũng vui vẻ rót rượu cho Quý Nghiêu uống say mèm, chuốc thêm một chén rượu, nghe chuyện liên quan đến Hứa Hiện.

Vài năm này, anh cũng từng tới Phụ Thành, đứng từ xa nhìn Hứa Hiện, sau anh sợ tiến lên, rốt cuộc đi không được, anh biết mình đang làm loại chuyện gì, cũng sợ Hứa Hiện lại bị thương vì mình, anh bèn đứng từ xa ở phía sau nhìn cô vui vẻ trở về nhà.

Lần đầu biết Hứa Hiện có người theo đuổi, Tiếu Giang cũng chẳng nhớ tới chuyện làm ăn, chạy về phụ Thành, anh biết cô rực sáng nở rộ, có thể hấp dẫn nhiều người, cũng biết thời kỳ trưởng thành của thiếu niên, có thể làm bao nhiêu chuyện vì người mình thích.

Khi đến Phụ Thành, nhìn thất Hứa Hiện xinh đẹp, anh lại giật mình nhớ tới, Hứa Hiện không phải đứa nhỏ. Cô có suy nghĩ của người trưởng thành, cô có thể giải quyết ổn thỏa hết mọi thức, chỉ khi cô gặp hoa đào thối anh mới nhanh chóng ra tay khiến những người đó rời xa thế giới của cô.

Tiếu Giang cảm giác được rất rõ ràng, anh thích Hứa Hiện bắt đầu vì tính cách giỏi giang, cuối cùng là vì nhân phẩm, anh cũng biết chiều sâu trong suy nghĩ của của cô không phải đứa bé 13 tuổi, nhưng cơ thể của cô thì chỉ có 13, anh không thể quá gần gũi, anh phải đợi cô lớn lên, anh sợ mình không giữ nổi lý trí làm ra chuyện gì đó.

Nếu không phải vì Trương Tử Dương tấn công quá mãnh liệt, anh sẽ không xuất hiện trước mặt cô trong năm tháng cô mới đang độ 16 sắp sang 17 tuổi.

"Tiểu Hiện, định thi vào đâu?"

Hứa Hiện cố vùi đầu trong áo, lộ ra đôi mắt hạnh sạch sẽ, cô rầu rĩ đáp: "Chưa nghĩ xong."

Khoảng cách của hai người hơi xa, người trên đường có thể đi qua hai người, Tiếu Giang đảo mắt nhìn Hứa Hiện, khuôn mặt trái xoan trắng nõn có hơn nữa là chôn ở trong áo không muốn lộ ra, con mắt nhìn ở đâu chứ không muốn nhìn anh.

Hứa Hiện càng bình tĩnh, Tiếu Giang càng rõ ràng, Hứa Hiện tức giận, bình tĩnh mà tức giận, dùng xa lánh và tách rời để bày tỏ sự tức giận của bản thân.

"Quý Nghiêu không cho em tham khảo sao?"

Quý Nghiêu cho rất nhiều tài liệu tham khảo, trong lòng Hứa Hiện cũng đã nghĩ xong đáp án từ lâu, cô nhất định phải tới Nguyên Thành, vở kịch của ba người bọn họ đã bị lộ, cô phải ở bên cạnh quan sát, cô không thể để Tiếu Giang thích Chu Thụy Hi, cũng không thể để Chu Thụy Hi có cơ hội làm tổn thương Tiếu Giang, cô phải giúp Tiếu Giang sửa mệnh.

Nhưng cô không muốn nói ra, bằng không lại tỏ ra mất giá, Tiếu Giang không nói mà đi, cô còn sốt ruột tỏ ra mong chờ.

"Có."

Môi đỏ khẽ mở: "Ở Bắc Thành."

Tiếu Giang cười đến mức trong mắt hiện lên ánh sáng chói mắt, dịu dàng chậm rãi nói: "Trường Đại học ở Bắc Thành cũng nhiều, nghiên cứu đầu tư rất lớn, đối với tương lai của em có thể phát triển rất tốt.

Hứa Hiện thở ra một hơi tức giận, kéo dài khoảng cách với Tiếu Giang thêm xa hơn, tránh khỏi lời của anh.

Đi qua Cảnh Giang, vì để giảm bớt sự xấu hổ, cô thuận miệng nói: "Mấy năm này Phụ Thành có thay đổi rất lớn, hai bên đất trống quảng trường bên cạnh Cảnh Giang cũng xây nhiều tòa cao tầng."

Tiếu Giang nhìn con đường mà hai người từng đi qua trong đêm 30, nơi Hứa Hiện từng ngã xuống, bình tĩnh nói: "Ừm."

Hứa HIện đứng ở trước tòa cao ốc, xúc động: "Anh rời khỏi Phụ Thành, tòa cao ốc này cũng được xây lên, ngày xưa có rất nhiều thiếu niên tụ tập ở chỗ này bây giờ cũng không thấy bóng dáng đâu."

Tiếu Giang nhìn theo ánh mắt của Hứa Hiện, ban đầu mua mảnh đất này còn tưởng rằng sẽ phải dùng máu để bồi thường, bây giờ xem ra, bên cạnh Cảnh Giang được rất nhiều công tu xem trọng làm văn phòng, đúng là thu hoạch ngoài ý muốn.

Đứng một lúc, không nghe thấy Tiếu Giang nói chuyện, Hứa Hiện xoay người xanh lánh mỉm cười nói: "Thời gian không còn sớm nữa, em phải về nhà rồi."

Không để Tiếu Giang có cơ hội nói chuyện, Hứa Hiện lập tức xoay người rời đi, nói lời từ biệt: "Tạm biệt."

Đi được một đoạn, đoán chừng đã rời khỏi tầm mắt của Tiếu Giang, Hứa Hiện thả lỏng cơ thể đi trên đường, khi qua đường mắt vô tình nhìn về sau,

Hứa Hiện giật mình đứng ở đầu phố, ngay cả đèn xanh sáng lên mà cô vẫn chưa lấy lại được tinh thần, màu sắc của đèn neon rực rỡ chiếu rọi lên khuôn mặt tuấn lãng của Tiếu Giang, không biết từ đầu khiến Hứa Hiện cảm thấy thực ra Tiếu Giang cách mình rất xa.

Mái tóc lòa xòa trước đây che khuất cả đôi mắt đều bị hất ra sau, đôi mắt đào hoa khẽ nhếch lên chưa ý cười, sống mũi cao trên khuôn mặt trắng nõn tăng thêm vài phần sắc bén, nhìn lại lóa mắt, còn tưởng rằng là quý công tử được nhà ai nuông chiều từ nhỏ nên rảnh rang mới đến nơi ngã tư đường để trải nghiệm khói lửa của nhân gian.

Đột nhiên, Hứa Hiện cảm thấy Tiếu Giang dường như không cần cô giúp đỡ, cô chỉ cần tiết lộ mọi thứ cho Tiếu Giang, anh sẽ tự biết cách tránh đi việc bất lợi.

Vừa nghĩ trong đầu, Hứa Hiện vội mở miệng nói: "Năm cuối cấp, anh sẽ vì Chu Thụy Hi là bạn gái của Phó Hoài Nam, cho rằng cô ta có ý đồ khác nên sinh ra cảnh giác với cô ta, nhưng khi dịch bệnh bùng phát, anh vì làm ăn nên sản xuất số lượng lớn sản phẩm y tế. Cô ta lại không có nơi nào, xin xông lên tuyến đầu, có điều cô ta thay đổi hẳn, vào kỳ học thứ 2 của năm cuối cấp, người phụ trách công trình cũng là người dưới quyền của anh phạm sai lầm, khiến nông công cùng đường, lấy dao hành hung đả thương anh. Chu Thụy Hi không phân biệt tốt xấu đối xử như nhau, cứu anh và dân công. Chu Thụy Hi sẽ tẩy não anh, anh hiểu Chu Thụy Hi cũng thích sẽ thích cô ta. Hai mươi ba tuổi, công tu đi vào quỹ đạo, ngày càng phát triển, có người rình trộm bí mật thương nghiệp của anh, Chu Thụy Hi..."

"Đèn xanh sáng rồi."

Anh đột nhiên nói khiến cái miệng đang líu lo của Hứa Hiện im bặt, Tiếu Giang không muốn nghe, cho nên anh nói sang chuyện khác. Hứa Hiện không thể giải thích, vì sao Tiếu Giang lại bài xích với những chuyện xảy ra trong tương lai như vậy? Nếu như anh biết, không phải có thể né tránh tất cả những chuyện không may sao?

Hứa Hiện không nói nữa, quyết đoán xoay người rời đi: "Tạm biệt."

Tiếu Giang đứng dưới ánh đèn neon nhìn Hứa Hiện đi xa, tay buông xuống bên người lấy ra một điếu thuốc, ngậm trong miệng không chút để ý, xuyên qua khói trắng nhìn bóng dáng thẳng tắp của Hứa Hiện.

Một lát sau, Tiếu Giang mới hút được hai hơi khói đã dập tắt vứt vào thùng rác, đuổi theo bước chân của Hứa Hiện, cách nhau năm mươi bước, im lặng đi phía sau cô.

Hứa Hiện quay đầu lại nhìn Tiếu Giang, thấy sắc mặt anh bình tĩnh nhìn cô, cô không khuyên ngăn quá nhiều, chẳng qua tăng tốc bước về nhà.

Tiếng mở cửa vội vàng đến mức khiến Lý Như Nguyệt sợ hãi, bà nghi hoặc quay đầu nhìn Hứa Hiện, dò hỏi: "Con sao thế?"

Hứa Hiện lắc đầu, không dám nói chuyện gặp Tiếu Giang cho Lý Như Nguyệt.

Tiếu Giang đứng cách cửa nhà Hứa Hiện không xa, nhìn ánh đèn mờ nhạt trong phòng ngủ của Hứa Hiện sáng lên, anh mới thong thả rời đi.

Hứa Hiện cho rằng Tiếu Giang sẽ ở Phụ Thành một khoảng thời gian khá lâu, không nghĩ tới sau khi gặp anh ở trận đấu đàn dương cầm, phải tận đến khi cô thi vào Địa học mới nhìn thấy Tiếu Giang lần nữa.

Mặt trời chói chang phủ xuống, trên đường cái treo đầy lời chúc thi vào trường Đại học, tất cả mọi người trong xã hội đều nhường đường cho học sinh, không để bọn họ bối rối một chút xíu nào.

Chỉ có Hứa Xương Thịnh đưa Hứa Hiện đi thi Đại học, người làm công như Lý Như Nguyệt không được rời khỏi nhà máy trong giờ làm việc. Hứa Hiện đứng trước cổng trường nghe Hứa Xương Thịnh nói liên miên lải nhải để cô yên tâm trước kỳ thi, vừa tới đột nhiên vang lên, học sinh chuyển cấp, Hứa Xương Thịnh nói ngắn gọn.

*Đoạn này tớ cũng không hiểu lắm huhu

Hứa Hiện nhịn không được khóe miệng nhếch lên cười, thành tích tốt và thành tích kém thực sự có sự phân biệt đối xử rất lớn.

Trương Tử Dương và Tiền Hải Linh cũng không đến đưa Hứa Hiện thi Đại học, sau trận đấu dương cầm, Trương Tử Dương thẳng thắn theo sát Hứa Hiện nói chuyện cùng cô, sau khi biết Hứa Hiện không thích cậu ta, bèn quyết đoán trở về Nguyên Thành. Sau trận đấu đàn dương cầm, Tiền Hải Linh cũng tránh tiếp xúc với cô, dần rời xa cô.

Hứa Hiện định đi hỏi Tiền Hải Linh, nhưng cô vừa đến gần Tiền Hải Linh, ánh mắt cậu ấy lại úp mở, hơi sợ hãi mà trốn tránh cô, khiến cô không hề có tiến triển.

Quý Nghiêu bắt học tập rất nghiêm, Hứa Hiện cũng không ngồi không chờ Tiếu Giang như trước, theo thời gian trôi qua, Hứa Hiện cũng dần lời nhác, giao trái tim tập trung cho việc học tập.

Ngày càng nhiều phụ huynh và học sinh tập trung ở cổng trường, Hứa Hiện không thích chen chúc trong đám người,ngắt ngang lời của Hứa Xương Thình, muốn đi vào trường thi sớm hơn.

Hứa Xương Thịnh biết Hứa Hiện càng ngày càng có chính kiến, cũng không giống như trước đây có thể bó buộc con bé.

"Tiểu Hiện."

Vừa xoay người, Hứa Hiện nghe thấy có người gọi, cô lờ mờ quay người về quét mắt nhanh về phía sau tìm mục tiêu. Hứa Xương Thịnh cũng nhìn theo tầm mắt của Hứa Hiện, trong đám người ồn ào, Hứa Xương Thịnh nhìn thấy Tiếu Giang mặc âu phục cao cấp lướt qua đám người đi nhanh tới.

Hứa Xương Thịnh không coi Tiếu Giang là kẻ thù giống Lý Như Nguyệt, ông đẩy Hứa Hiện, ra hiệu nói: "Là Tiếu Giang."

Đôi mắt xinh đẹp của Hứa Hiện đảo qua, rất nhanh đã quay lại, nói nhẽ một câu, xoay người vội đi về phía trường thi.

Cô đã muốn nói chuyện xảy ra một năm sau cho anh biết, nhưng anh có thể tin tưởng người của anh Phú sẽ hại anh, nhất định sẽ tin chuyện cô nói với anh, Tiếu Giang là người thông minh như vậy sẽ biết bản thân nên làm chuyện gì mới đúng.

Huống chi, cô không phải tội phạm trong ngục giam, anh muốn là có thể gặp, không muốn từ biệt ngay cả tin tức nửa năm cũng không hề có.

Ngày mùa hè nắng nóng chói chang, Tiếu Giang còn chưa kịp thay âu phục đã đội nắng tới gặp Hứa Hiện, mồ hôi vương trên thái dương, sau lưng rắn chắc ướt đẫm mồ hôi như suối. Tiếu Giang thấy Hứa Hiện không ngừng lại mà đi vào trường thi, anh gọi: "Tiểu Hiện."

Bóng dáng phía trước cũng không dừng lại, bước chân đi tới của Tiếu Giang chậm lại, trước ánh mắt kinh diễm của mọi người anh vẫn không nhúc nhích cứ nhìn chằm chằm Hứa Hiện dứt khoát bước vào trường thi.

Tiếu Giang lớn lên quá xuất sắc, cử chỉ phong thái có nghị lực và sự kiên định khiến cho người ta ngưỡng mộ, chỉ cần liếc một cái thôi cũng có thể khiến rung động trái tim của những cô gái dự thi đi ngang qua, liên tiếp ngoái đầu lại nhìn anh.

Các bậc cha mẹ đi cùng cũng vô cùng kinh ngạc trước Tiếu Giang, đã lâu họ không nhìn thấy một người đàn ông nào đẹp trai như vậy, chưa nói đến quần áo đều là loại xa xỉ, bất cứ ai biết một chút về hàng hiệu đều sẽ đoán được rằng người đàn ông trước mặt tám chín phần một đứa trẻ được nuôi dưỡng bởi một gia đình giàu sang phú quý.

Hứa Xương Thỉnh biết Tiếu Giang không phải vật trong ao, bây giờ thằng phát đạt như vậy, Hứa Xương Thịnh cũng không cố ý lấy lòng anh. Hứa Hiện là con gái của ông, con gái nhà mình không hiểu lễ phép làm mất mặt người khác, ông là bố của cô, đương nhiên Hứa Xương Thịnh sẽ áy náy nhìn Tiếu Giang, giúp Hứa Hiện giải thích: "Tiểu Hiện đến muộn, con bé chưa chuẩn bị kỹ càng cho kỳ thi nên vội vàng vào phòng thi, cháu đừng để ý."

Đứng dưới ánh mặt trời thiêu đốt, Tiếu Giang cũng không nói chuyện với Hứa Xương Thịnh quá nhiều, anh chỉ nhàn nhạt đáp: "Không sao ạ."

Tiếng chuông bắt đầu thi vang lên, mặt trời như thiêu đốt đã lên cao, các phụ huynh đưa con đi dự thi lần lượt đi đến các khách sạn xung quanh, Hứa Xương Thịnh cũng đang định tìm một chỗ nghỉ ngơi, ông ra hiệu cho Tiếu Giang đi cùng.

Tiểu Giang chỉ biết lắc đầu, trên tay cầm một gói nhỏ, đứng lặng im trước trường thi.

Hứa Xương Thịnh không còn cách nào khác, đành đứng cùng Tiếu Giang một lúc, nhưng cái nắng như thiêu đốt ngày càng mạnh, Hứa Xương Thịnh không thể chịu đựng được nữa, đành tìm đến một quán trà sữa để nghỉ ngơi.

Mười phút trước khi kết thúc kỳ thi, các phụ huynh lần lượt quay lại trường thi, nhìn thấy Tiểu Giang đầu đầy mồ hôi đứng bất động ngoài cổng trường nhìn vào trường thi, tất cả đều tỏ ra ngạc nhiên xen lẫn xúc động.

Không biết cô gái nào trong phòng thi lại may mắn được một chàng trai xuất sắc như vậy bảo vệ.

Tiếng chuông kết thúc kỳ thi vang lên, rất nhiều học sinh nhanh chóng chạy ra khỏi cổng trường, Tiếu Giang vẫn đứng ở cổng trường không nhúc nhích, một phút đến năm phút, khi đám người ngày càng đông, Tiếu Giang nhìn thấy Hứa Hiện rũ mắt đi tới.

Anh nói: "Tiểu Hiện, anh tưởng em không để ý đến anh".