Quyển 2 - Chương 1-1: Tiểu mỹ nhân Phương Đông không nhìn thấy bầu trời

Mây đen giăng đầy ngoài cửa sổ, bầu trời cũng trở nên tối rực, một tiếng sấm xé rách bầu trời làm hai, từ trong một tòa chung cư ở ngoại ô đột nhiên vang lên tiếng thét đầy hoảng hốt.

"Aaa!!! Chết...có người chết....!!!"

Nhưng phòng khách của nơi này thì hoàn toàn khác biệt với tiếng thét vừa nãy, căn phòng ngập tràn sự ấm áp, trên chiếc ghế sofa màu trắng thượng hạng có một cậu bé mảnh khảnh người Châu Á ---- mái tóc mềm mại của cậu rối bù, gương mặt trắng nõn thuần khiết, đôi mắt đen láy hệt như một viên châu báu quý giá.

Một vẻ đẹp không cách nào diễn tả được, ánh mắt của cậu còn nhìn vô định vào hư không, khiến bản thân cậu càng trở đờ đẫn yếu ớt hơn.

Trên tay thiếu niên còn cầm hay sợi chỉ màu vàng, ngón tay nhỏ xinh hết sức linh hoạt, cậu mang may một chiếc khăn quàng màu xám tro, cho dù cậu không để tâm đến nó nhưng nó cũng không hề ảnh hưởng chút nào đến động tác linh hoạt của cậu.

Chiếc khăn choàng cũng không dài lắm, từ bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng hét thảm thiết, lập tức dọa thiếu niên sợ hãi, hành động chợt ngừng lại, cậu lục lọi tìm kiếm gậy dẫn đường bên cạnh sofa.

Ngu Thư Ninh lò dò đi ra cửa, nội thất trong nhà cũng rất ít, hành lang trống không, rất thuận tiện cho cậu di chuyển.

[Ngón tay vàng đã lâu không dùng đến, tại sao vẫn không thể khôi phục lại thị lực?!]

Ngu Thư Ninh khó chịu mà quấy rầy hệ thống, lần này cậu không hề nhìn thấy đường, tuy rằng trước mắt không phải là một mảnh đen thuần khiết, cũng có thể nhìn thấy một chút ánh sáng mờ nhạt, nhưng cảm giác này hệt như người bình thường đang nhắm mắt vậy, đối với cậu mà nói, cảm giác này với bị mù cũng rất giống nhau.

Quả thật là rất khó chịu, đôi mắt đột nhiên không thể nhìn thấy gì, lúc bản thân mới đến cái thế giới này, cậu phải mất một khoảng thời gian dài mới thích ứng được.

Ngón tay vàng có chức năng giúp chủ nhân nó nhập mộng, người dùng nó có thể tiến vào giấc mộng của nhân vật phản diện và thay đổi nó, nghe thì có vẻ rất tốt, nhưng nó vẫn có mặt hạn chế, đến cả Ngu Thư Ninh cũng không dám tùy tiện sử dụng!

Hệ thống 520 trầm mặc không nói lời nào, mấy ngày nay túc chủ điên cuồng gào hét với nó, ban đầu hệ thống 520 vẫn còn an ủi cậu, sau đó thì đổi thành nghe thấy nhưng lại giả vời điếc, khiến cậu giống hệt như một người đàn ông đang nói nhảm vậy.

Ngu Thư Ninh cũng không mong nó sẽ hồi đáp mình, cậu lò dò đi ra ngoài.

Bên lầu truyền đến thanh âm bàn tán, cậu có thể lờ mờ đoán đám đông đó có ba người, bọn họ đang vội vàng báo cảnh sát, trong giọng nói pha chút hưng phấn cùng chút sợ hãi, cũng có người đang an ủi với người thân của người đã khuất.

"Người chết là Kiệt Khuê Lâm sao? Trời ơi, cô bé chỉ mới mười chín tuổi thôi mà!"

"Gặp ma rồi! Một tiếng trước tôi còn đang thấy con bé mặc váy nhẹ nhàng, dáng vẻ rất vui vẻ mà chuẩn bị đi hẹn hò."

"Cha mẹ con bé chắc cũng phải đau lòng lắm, đây là đứa con gái độc nhất vô nhị của nhà họ mà."

"Các người đừng có nhìn đến thi thể, trông cực kỳ đáng sợ, miệng Kiệt Khuê Lâm bị khâu lại, hơn nữa trên tường còn có một dòng chữ được viết bằng máu, chắc chắn tối nay tôi sẽ gặp ác mộng..."

"Khâu lại?! Xin lỗi...quả thật là quá mức tàn nhẫn. Mà chữ trên tường kia viết gì vậy?"

"Nội dung dòng chữ là ----" Trong đám người, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông anh tuấn, người đó nho nhã lịch thiệp, "Cô có tội, là thần đang tiến hành xử tội phạm nhân!"

Sau khi không nhìn thấy gì thì tai Ngu Thư Ninh trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết, cậu nghe rất nhập tâm, nhưng lúc này nước mưa ngoài trời bay vào bên trong, đọng lại thành một vũng trong nhà, vì vậy cậu liền bị trượt chân, cả người lập tức mất thăng bằng mà ngã xuống, Ngu Thư Ninh không kịp hét lên, cậu chỉ có thể theo bản năng mà nhắm chặt hai mắt lại.

"Cẩn thận một chút, cậu bé, hành lang rất trơn." Giọng nói của người đàn ông nhẹ nhàng hệt như tiếng đàn piano, bàn tay nóng rực của người đó giữ chặt lấy eo Ngu Thư Ninh, có chút vô ý mà sờ soạng eo cậu một chút.

Ngu Thư Ninh liền hoàn hồn trở lại, phát hiện bản thân đã vùi người vào trong lòng ngực của người đàn ông, mặt cậu bất giác mà đỏ lên, cậu lập tức vùng vẫy thoát khỏi người đàn ông.

"A..." Ngu Thư Ninh liền ngã xuống đất, thân thể vì bị đau mà bất giác run lên, cả người lập tức lảo đảo ngã về phía trước, người đàn ông liền đỡ lấy cậu, nhưng cơn đau truyền từ cổ chân đến khiến cậu bất giác nhíu chặt mày lại, khóe mắt cũng không tự chủ mà đỏ lên, đôi mắt cũng ngập tràn nước.

"Bác sĩ Lambert, cô gái kia có phải là...?" Những người bên cạnh nhốn nháo hỏi, trong lòng họ còn mang chút hiếu kỳ.

Lambert? Đó không phải là nhân vật phản diện sao? Nghe được những từ quan trọng, cơ thể lập tức trở nên căng thẳng, cậu ngước mắt "Ngắm" nhìn người trước mắt.

"Bác sĩ Lambert?" Vẻ mặt của tiểu mỹ nhân ngập tràn sự tò mò, sau đó cậu liền tỏ ra đầy cảm kích, "Cảm ơn đã đỡ tôi, nếu không thì tôi đã ngã gãy chân rồi."

"Tôi là Tu, cậu cứ gọi tôi như vậy là được." Con ngươi màu xám của người đàn ông khiến cho người ta cảm thấy hắn vô cùng lạnh lùng, nhưng nụ cười kia bất giác hiện ra, khiến cho người khác cảm thấy hắn rất dễ gần.

Ngu Thư Ninh mím môi cười một tiếng: "Ừ...Tu, tôi là Ngu Thư Ninh, tôi đến từ Trung Quốc."