Quyển 2 - Chương 1-3: Nhớ thương Ân Vô Vọng/ Phản diện ôn nhu

Ở thế giới trước, hai người cùng làm áo choàng, Vô Vọng biết cậu thích làm đồ thủ công, nên đã sưu tập rất nhiều tài liệu cho cậu, thậm chí còn tự mình làm vài thứ cho cậu.

Nghĩ đến Ân Vô Vọng, tâm tình Ngu Thư Ninh chẳng thể nào vui vẻ được, cuộc sống cùng Ân Vô Vọng vốn đang rất tốt đẹp, thì đáng tiếc, trứng nhân ngư vốn đã rất yếu ớt từ khi ra đời, tuổi thọ cũng không giống như người cá bình thường, khi cậu còn ở trong trứng thì phải chờ rất lâu mới được chào đời, nhưng vẫn chỉ có thể sống được một trăm năm.

Sau khi cậu rời đi, hệ thống có nói lại, nhân vật phản diện đã ở bên cạnh quan tài của cậu mà ngủ li bì, Ngu Thư Ninh đoán chắc rằng Ân Vô Vọng không cam tâm, nhưng cậu không nghĩ rằng khi bản thân vừa mới chết, thì người kia cái gì cũng không cần, sau khi đã thu xếp ổn thỏa thì hắn cũng đi theo cậu.

Nhân vật phản diện ở thế giới này cũng nhạy bén phát hiện ra tiểu mỹ nhân đang không vui, Tu liền lấy từ trong túi ra một viên kẹo bạc hà mà đặt lên tay cậu: "Bởi vì có người mất nên cậu khó chịu sao? Không sao đâu, cảnh sát nhất định sẽ tìm thấy hung thủ, ăn viên kẹo này đi, tâm tình cậu liền sẽ cảm thấy vui vẻ."

Hệ thống 520 trơ mắt nhìn nhân vật phản diện ngang nhiên chiếm lấy túc chủ, sau đó lại làm như không có gì, hệ thống liền bắt lấy "Mạch" cho hắn, sau đó lập tức thở dài một cái.

Hết lần này đến lần khác sau khi số liệu hiển thị thành công, khi nhân vật phản diện nhìn qua túc chủ, số liệu liền lập tức chuyển biến.

Tâm tình Ngu Ninh Thư càng nặng nề hơn, cậu trầm mặc bỏ viên kẹo vào trong miệng, mùi hương bạc hà thoang thoảng an ủi tâm tình cậu, khiến cho cậu cảm thấy vui vẻ hơn lúc nãy.

Lúc đầu hệ thống có nói, sau khi hoàn thành nhiệm vụ xong, cậu có thể nhận được phần thưởng tương ứng, không biết liệu cậu có thể yêu cầu bản thân về với Ân Vô Vọng được hay không, mà nói chung là, đây chính là mục tiêu của cậu.

"Ừ...chỉ là cảm thấy có chút đáng sợ, sao lại có người đối xử tàn nhẫn với một cô gái như vậy." Ngu Thư Ninh nói.

Tu liền cười nhạt, hắn liền ngồi gần lại chỗ cậu, thân thể to lớn đó hệt như muốn dán vào người tiểu mỹ nhân gầy yếu, nhưng xem ra hắn vẫn đang kìm chế mà chừa lại một kẽ hở nhỏ giữa hai người.

"Ninh, về câu nói trên tường kia, cậu có ý kiến gì không?"

Cô có tội, là thần đang tiến hành xử tội phạm nhân...

Lông mi cậu khẽ run lên mấy cái, Ngu Thư Ninh chậm rãi nói: "Tôi thấy người viết những lời này, quá mức ngạo mạn, người kia đang ngộ nhận bản thân là thần."

"Vậy sao, tôi vừa biết được chút tình hình, liên quan đến chiếc miệng được vá lại của cô gái..." Tu nhẹ giọng nói, "Cô bé kia, Jacqueline, có người tung thông tin của cô bé lên mạng, cô bé và một cô gái cùng trường đã bạo lực mạng một người, khiến cho người đó phải nhảy lầu tự sát."

Ngu Thư Ninh thu tay lại thành nắm đấm, vậy đây là mục đích mà hung thủ gϊếŧ Jacqueline sao? Bởi vì cô bé bạo lực mạng chết một người, vậy nên hung thủ mới khâu miệng cô bé lại sao?

"Thi thể được đặt cạnh thùng rác, lúc tôi tiến vào xem thì biết đã bị người khác chạm tay vào rồi, thật đáng sợ...cậu lạnh sao?" Tu nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu thiếu niên xinh đẹp, hắn dùng tay mình đặt lên tay cậu, "Tôi thấy trong miệng cô bé được nhét rất nhiều rác, sau đó thì được khâu lại bằng một sợi chỉ, trên mặt cũng được khắc hai chữ "Tội đồ"..."

Trí nhớ của người đàn ông rất tốt, mà có gì đó không đúng lắm, sao lại nói chuyện này cho một người không nhìn thấy như cậu chứ.

"Trên người cô bé còn có rất nhiều vết thương rỉ máu, xem ra là hung thủ đã ngược đãi cô bé từ từ đến chết, trong cổ họng còn có vết dao rạch rất sâu, một dao khiến cô bé đó phải mất mạng, còn chiếc váy đầm xinh đẹp kai, lại trở thành một biển máu..."

""Chắc có lẽ là không thể tin được, nên hai mắt cô bé vẫn còn mở to, con ngươi trở nên trống rỗng, nhìn như là..."

"Ầm----"

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng sấm chói tai.

"A!" Ngu Thư Ninh lập tức giật mình một cái, xem ra là đã bị tiếng sấm dọa sợ, cậu lùi về sau một chút, người đàn ông liền tranh thủ ôm cậu vào lòng.

"Đừng sợ, có tôi ở đây rồi." Tu ôn nhu vuốt ve tóc cậu, "Chẳng qua là tiếng sấm thôi mà."

Bên ngoài bỗng trở nên náo nhiệt, Tu liền vỗ vỗ vai của tiểu mỹ nhân đang run lên từng hồi, "Hình như là cảnh sát đến, tôi đi ra ngoài một chút, nói cho bọn họ nghe về tình hình."

"Ninh, cậu có muốn ghé nhà tôi uống sữa nóng không? Nhìn cậu thật sự không ổn chút nào."

L*иg ngực Ngu Thư Ninh liền phập phồng mấy cái, kẹo bạc hà ngậm trong miệng vẫn đã tan hết, cậu liền liếʍ liếʍ môi, chậm rãi nhả ra một chữ: "Được."