Quyển 2 - Chương 2-6: Thao túng tâm lý

Khi cô gái biết tên hung thủ thật sự không ngồi tù, bởi vì có người tận mắt chứng kiến nói người đυ.ng chết cha cô đi một chiếc xe rất sang trọng, mà tên thế chỗ kia nhìn như thế nào cũng không thể mua được chiếc xe đắt tiền như thế. Cô gái liền mất rất lâu để tìm ra được hung thủ, nhưng vẫn không có bằng chứng rõ ràng để cáo buộc tên hung thủ, nên cô gái chỉ có thể sống mỗi ngày trong sự tức giận cùng thương tiếc.

Một ngày nào đó, cô gái ở trong trường vô tình gặp được bác sĩ Lambert, hai người hệt như đã thân quen: "Bác sĩ, trên thế giới này thật sự có thần sao? Tại sao người hiền lành phải chịu thống khổ, còn tội nhân lại có cuộc sống tốt đẹp?"

Tu liền nói với cô: "Đây là khảo nghiệm của thần, khi một con người chồng chất tội lỗi, thì thần sẽ phái thiên sứ đến hỗ trợ, nếu không sao trong thần thoại lại tồn tại thiên sứ chứ."

"Tôi biết, tôi sẽ làm theo khảo nghiệm của thần." Cô gái nở nụ cười. Cô xin vào làm phục vụ quán bar mà tên nhà giàu kia thường hay lui đến, sau khi bỏ thuốc tên đí, cô gái liền lấy bao trùm đầu tên đó cho đến khi tên đó chết.

[Đó là về nhân vật phản diện Tu, còn Adoft thì sao? Sẽ ghê gớm hơn sao?] Ngu Thư Ninh uể oải hỏi.

Hệ thống 520: [Đợi tôi chỉnh sửa một chút rồi sẽ phát cho cậu thấy, nói trước cho cậu biết, hai người họ là anh em, nhưng không hề biết nhau.]

Ngu Thư Ninh thở dài: [Đúng là gen biếи ŧɦái di truyền mà.]

Chuông cửa vang lên, Ngu Thư Ninh liền ngồi dậy, cầm lấy gậy dò đường ra cửa, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm của Tu, cậu mở cửa ra: "Tu, nhà tôi có chút loạn, chi bằng đến nhà anh được không?"

Tu nhìn vết đỏ đã nhạt dần trên người tiểu mỹ nhân, hắn bất giác nở nụ cười: "Được."

Trong nhà có bốn cái camera, Ngu Thư Ninh quả thật không ngồi nỗ nữa, lại không biết Adoft muốn làm gì, Tu mặc dù cũng có biếи ŧɦái, nhưng ít nhất hắn vẫn không xuất thân mà động thủ, đều chỉ dùng ngôn ngữ thôi miên người khác, điều này hệ thống có thể nhắc nhở cho cậu tỉnh táo được.

Nhưng mà, nếu để cho Ngu Thư Ninh biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, cậu sẽ không thể nghĩ được như vậy nữa, nhưng mà vì còn quy tắc nên hệ thống không thể nhắc nhở cậu, chỉ có thể trơ mắt nhìn chú dê nhỏ nhà mình tiến vào trong hang động của sói.

Tu đặt cậu ngồi xuống, đưa một chiếc bánh ô mai cùng chocolate cho cậu, Ngu Thư Ninh cầm nĩa lên ăn một miếng: "Ngon quá đi, đúng lúc tôi cũng muốn ăn bánh ngọt, cảm ơn anh, Tu, chỗ này bao nhiêu á?"

"Không cần trả lại, là do tôi mua dư." Tu nhìn đôi môi đỏ mọng của tiểu mỹ nhân dính một chút bơ, con ngươi lập tức tối sầm lại, ngón tay cũng đưa lên đôi môi mềm mại của cậu mà lau chỗ bơ đó đi, sau đó hắn liền liếʍ lấy ngón tay của mình.

Ngu Thư Ninh liền dừng lại, cậu liếʍ liếʍ môi, cảm giác có chút khô cổ họng: "Dính bơ sao? Để tự tôi lau là được."

Tu Không đáp lại, cầm lấy thanh chocolate đưa đến bên miệng cậu: "Đây là của đồng nghiệp tôi cho, tôi không thích đồ ngọt, nên cho cậu đó."

"A...cảm ơn." Chocolate đã đưa đến tận miêng, Ngu Thư Ninh không còn cách nào khác liền há miệng cắn nó, cậu rất muốn tránh không cắn vào tay Tu, nhưng vì không nhìn thấy gì, nên vô tình liếʍ trúng tay người đàn ông: "Xin lỗi, tôi không cố ý..."

"Không sao." Tu thu tay về, không hề nhìn thấy dáng vẻ hắn cố ý đặt ngón tay mình sát gần môi của mỹ nhân lúc đầu.

Sau khi ăn bánh ngọt xong, Ngu Thư Ninh muốn ngồi lại một lúc nữa, cậu cùng Tu tựa vào nhau trên chiếc sofa mềm mại mà nghe radio.

"Ninh, cậu thấy nhà tôi như thế nào? Có thích không?" Tu đột nhiên lên tiếng, "Hôm nay cậu ở nhà tôi khá lâu rồi đó."

"A...xin lỗi, tôi không để ý đến thời gian." Ngu Thư Ninh tưởng nhân vật phản diện cảm thấy cậu làm phiền hắn, vội vàng đứng dậy muốn rời đi, nhưng mà về nhà cũng phải đối mặt với camera.

Tu liền dùng sức nắm lấy cổ tay cậu mà kéo một cái, Ngu Thư Ninh lập tức lùi về sau mấy bước sau đó ngã trên sofa, lưng cậu chạm vào l*иg ngực ấm áp của người đàn ông.

"Không, ý tôi là, giường tôi rất lớn, cậu có muốn ở lại không?" Giọng nói trầm thấp của Tu vang bên tai cậu thật sự rất câu dẫn, Ngu Ninh Thu lập tức nổi da gà muốn đứng dậy.