Quyển 1 - Chương 3-2: Tiểu nhân ngư tinh thần an ổn

Nhưng sau khi tiểu thể giới tan vỡ, số mệnh của đứa trẻ cũng không thức tỉnh được năng lực, ngược lại bị Trùng tộc lây nhiễm, tuy rằng hắn thắng cuộc chiến kia, nhưng biến thành quái vật nửa người nửa trùng, hắn vẫn duy trì được ngoại hình và tư duy của nhân loại, chỉ có điều lại mang năng lực của Trùng tộc.

Sau khi trở về, cấp cao của Liên Bang mở ra "kế hoạch tạo thần", và chọn ra Ân Vô Vọng- người có tinh thần lực và năng lực chiến đấu mạnh mẽ nhất, tiến hành thí nghiệm cải tạo gen, muốn khiến hắn trở thành thần bảo hộ của nhân loại, vì vậy mà không tiếc bất cứ giá nào, từ đây, anh hùng trở thành đối tượng bị giam cầm trong phòng nghiên cứu.

Bọn họ phát hiện Ân Vô Vọng có sức sống cực mạnh, rất khó chết, họ như những kẻ điên truyền những kiểu gen khác nhau vào người hắn, gen có cơ thể mạnh mẽ và năng lực phòng ngự của Tháp Nhĩ Tộc, nhĩ lực và thị lực ưu việt của Mạt Tư, và tốc độ của Khảm Đặc Tộc...

Bao gồm cả trứng tiên cá không biết tìm ở đâu, cũng là cung cấp gen cho hắn, gia tộc nhân ngư là chủng tộc có tuổi thọ cao nhất được biết đến từ trước đến nay, với sự trợ giúp của công nghệ, tuổi thọ trung bình của loài người có đạt 120 tuổi, nhưng cao nhất không quá 120 tuổi, 150 tuổi.

Về phần tiên cá, dữ liệu lịch sử ghi lại rằng họ có thể sống từ 300-400 năm, đồng thời trí lực của tiên cá cũng chữa lành những tổn thương về tinh thần.

Vì vậy, tộc nhân ngư từ một trăm năm trước đã bị trắng trợn săn bắt, trứng của Ngu Thư Ninh bị lọt lưới cũng vì bị cho là trứng chết, lúc có dầu hiệu mạng sống, mới bị phòng nghiên cứu mua.

Ngu Thư Ninh trong lòng chua xót, khi phát hiện ra nhân vật phản diện đang ở trong viện nghiên cứu thì mới biết âm mưu đã đến "Kế hoạch tạo thần", điều đáng mừng duy nhất là, nhân vật phản diện vẫn chưa hoàn toàn hắc hóa.

Trước đây, trong lòng Ân Vô Vọng vẫn mang thiện tâm sẽ dùng năng lực của bản thân đánh đuổi Trùng tộc, chỉ tiếc là...không ai cho hắn cơ hội này.

Cái tên Ân Vô Vọng này, cuối cùng lại phụ lòng chờ mong, đã trở thành tại họa, loạn lạc.

Cốt truyện mà anh xem chỉ đề cập đến việc Ân Vô Vọng, người đã bị biến đổi, sẽ bị gen và huyết nhục biến đổi mỗi đêm dằn vặt, nhưng lần đầu tiên thật sự cảm nhận được, vẫn khiến cho Ngu Thư Ninh viền mắt hơi đỏ.

Không khó tưởng tượng, âm thanh vừa rồi chính là âm thanh của từng khúc xương sắp xếp lại, huyết nhục bị xương sắc bén đâm vào, lại vì năng lực chữa trị mạnh mẽ khiến chúng khép lại, còn gen không ngừng thay đổi khiến đại não không có một phút nào ngừng đau đớn.

Ngu Thư Ninh chỉ nghĩ một chút thôi mà đã đau muốn ngất, còn người trong cuộc như Ân Vô Vọng lại như không liên quan, vẻ mặt không mảy may thay đổi, an an ổn ổn mà ngủ, tựa như đã quen, quen rồi...

Cơ thể mỗi giờ mỗi phút đều không có đau đớn nào.

Tiểu nhân ngư với năng lực đồng cảm mạnh mẽ lại không nhịn được ra rơi những viên ngọc trai, nhưng lại nhớ rằng người đàn ông vẫn đang ngủ, liền không dám khóc thành tiếng, chỉ nằm nhoài trên ngực hắn yên lặng rơi nước mắt.

"Tôi nói này, tiểu nhân ngư, hơn nửa đêm em khóc cái gì." Giọng nói từ tính trầm thấp của Ân Vô Vọng có chút khàn khàn, "Ngọc trai của em rơi vào trong quần áo tôi hết cả rồi."

Ngu Thư Ninh bị người đàn ông đột nhiên lên tiếng dọa hết hồn, cậu đột ngột ngẩng đầu lên, phát hiện Ân Vô Vọng lúc ngủ đang mặc áo ngủ, lúc này cổ áo đã mở toang, chỗ eo đầy những viên ngọc trai.

"A ~"

Thực xin lỗi, cậu không cố ý.

Ngu Thư Ninh theo bản năng mò vào cổ áo người đàn ông, muốn lấy những viên ngọc trai ra.

Ân Vô Vọng nắm bàn tay rối bời của tiểu nhân ngư trong lớp quần áo của mình, tay còn lại bóp cằm buộc cậu phải ngẩng đầu lên để nhìn thấy những giọt nước mắt pha lê trên mặt, không hề che giấu mà nhìn chằm chằm, "Lớn rồi đó tiểu nhân ngư, vì phát triển đau quá nên chạy tới đây khóc à?"

Tuy rằng việc phát triển đau thì có chút đau, nhưng so với những thống khổ mà Ân Vô Vọng chịu đựng, nỗi đau của cậu chẳng là gì.

Ngu Thư Ninh ôm cổ người đàn ông, thân thể nghiêng về phía trước, Ân Vô Vọng cứ vậy nhìn cậu tới gần, mãi đến khi trán của tiểu nhân ngư kề sát tới hắn, những sợi tóc mềm mại sượt trên mặt hắn, một luồng khí mát mẻ thoải mái không ngừng thổi đến, giúp hắn xoa dịu tình thần lực đang khó chịu.

Ân Vô Vọng ôm tiểu nhân ngư vào trong ngực, hai tay như vô tình lại như cố ý đo eo cậu, nhận ra một tay cũng có thể vững vàng ôm lấy, liền buông một tay ra, khẽ vuốt những sợi tóc của tiểu nhân ngư.

"Tinh thần lực cấp SS?" Bởi vì Ân Vô Vọng cũng vậy, nên hắn nhanh chóng nhận ra, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, nhanh chóng hiện lên một tia sáng nhỏ.