Chương 31



Sáng thức dậy, giấc mơ đêm hôm qua vẫn còn in rõ trong đầu. Đến giờ phút này tôi vẫn không phân biệt được, rốt cuộc là tôi nằm mơ thấy bà Cúng hay là bà ấy hiện hồn về để gặp tôi. Chỉ là, nếu được chọn tôi sẽ chọn là tôi nằm mơ, chỉ đơn giản là nằm mơ mà thôi.

Hình ảnh gương mặt bấn loạn, mắt đỏ hoe cùng giọng nói hoảng loạn cuống quýt cứ khiến tôi thẩn thờ suy nghĩ cả ngày. Mấy đợt trước bà ấy hiện về đâu phải với thần thái buồn rầu hoảng loạn như thế đâu, sao lần này lại? Thêm cả việc ba ngày sau đi tới nhà bà Chín Tàu nữa, rốt cuộc là ai muốn gặp tôi… người đó là ai vậy?

Hôm nay, dì Tư đi chợ sớm mua trái cây bánh mức hoa tươi với hai con gà về luộc cúng tạ lễ. Đích thân ông Năm đứng ra khấn vái giúp giùm cho tôi, tôi chỉ đứng sau phụ họa rồi thành tâm cảm tạ là được. Cậu Ba có cuộc họp quan trọng nên không về, cậu giao mọi chuyện lại cho ông Năm và dì Tư làm giúp tôi.

Bà chủ đi du lịch mấy bữa, hôm nay vừa về đến cửa nhà. Thấy bà chủ về, tôi liền lật đật đi ra chào hỏi rồi phụ bà xách túi xách vali vào nhà. Bà chủ đi trước, tôi kéo vali theo sau, thấy mâm đồ ăn đang cúng ngoài sân, bà chủ chau mày hỏi:

– Ai cúng cái gì vậy Mùa?

Tôi chợt khựng lại không biết phải trả lời như thế nào cho phải nữa, chả nhẽ nói là do tôi cúng? Nói như thế thì khác nào coi chủ nhà không ra gì, tôi chỉ là con ở thôi, làm sao có quyền bày đồ ra cúng như vậy được?

– Dạ… dạ…

Thấy tôi ấp úng, bà chủ lại càng khó chịu, bà đi nhanh tới chỗ bàn cúng, biểu cảm cau có:

– Ai cúng cái gì đây? Tao đi rồi ở nhà tụi bây muốn làm cái gì thì làm hả? Cúng kiếng nhà tao sao không hỏi tao?

Nghe tiếng bà chủ quát lớn, dì Tư lật đật vội chạy ra, dì luýnh quýnh trả lời:

– Cái này là cúng… cúng… cúng tạ lễ đó bà.

Bà chủ trừng mắt nhìn bọn tôi, bà đột nhiên như biến thành người khác, hai tay nâng con gà luộc lên cao, bà quăng thẳng ra đất rồi quát ầm lên:

– Tạ lễ… tao cho tụi mày tạ lễ… không có tao ở nhà là muốn làm gì làm hả?

Tôi vội buông vali xuống rồi nhanh tay giữ bà chủ lại, không cho bà ấy tiếp tục quăng đồ cúng xuống đất. Bà chủ bị tôi giữ chặt, bà điên tiết gào ầm lên, cơ thể đột nhiên mạnh như đàn ông, bà hất tôi ngã văng ra đất. Chưa hết, bà còn lấy trái cây đang cúng trên bàn quăng hết lên người tôi, giọng bà khản đặc:

– Mày… chính là mày… chính mày!

Tôi vừa sợ vừa hoảng loạn khi nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của bà chủ, hai mắt bà đỏ ngầu, miệng nghiến răng ken két nghe mà khϊếp vía. Dì Tư ôm lấy bà giữ lại, bà hất luôn dì Tư té chỏng vó, đương lúc bà bà xách bình hoa sứ lên cao định đập vào người tôi thì có tiếng quát lớn cất lên:

– Hằng… con làm cái gì vậy?

Là ông Năm… may quá có ông Năm!

Ông Năm với bác Thạch bước vội từ trong nhà ra, bà chủ thấy ông Năm mà hai mắt vẫn trừng lớn, trên tay vẫn giữ chặt lấy bình hoa sứ.

– Con bỏ cái bình xuống coi, con làm cái trò gì vậy?

Ông Năm nói tới vậy mà bà chủ vẫn giữ khư khư cái bình hoa sứ, giống như kiểu tiếc nuối vì chưa kịp quăng xuống người tôi vậy. Bác Thạch thấy tình hình căng thẳng, bác liền đi tới giành lấy bình hoa trong tay bà chủ. Mà cũng phải khó khăn lắm mới giành lấy được cái bình hoa bởi bà chủ cứ kéo lại không muốn đưa.

Giành lấy được bình hoa, dì Tư với bác Thạch vội vàng nhặt trái cây dưới đất để lại lên bàn, ông Năm thì đỡ tôi dậy, ông khẽ hỏi:

– Con có sao không?

Tôi vội lắc đầu, cười nói:

– Dạ không sao, con hơi sợ chút thôi à…

Biết tôi không có vấn đề gì, ông Năm mới quay sang bà chủ, ông trầm giọng hỏi:

– Con sao vậy Hằng? Đồ này là của ba bày ra cúng, sao con không hỏi mà làm trận làm thượng lên vậy?

Bà chủ cúi gầm mặt không trả lời, cũng không nể nang gì ai, bà cứ thế bỏ đi một nước vào bên trong. Cái kiểu ngoe nguẩy giận dỗi giống như con nít mới lớn vậy, lạ lắm!

Bốn người bọn tôi nhìn nhau, trong lòng có chút nghi ngờ cũng có chút sợ hãi…

– Ông Năm…

Ông Năm thở dài, đầu khẽ gật:

– Lại có chuyện rồi… bà Mai này… quá ác!

Chuyện của bà chủ vừa xảy ra, ông Năm liền kêu cậu Ba và cậu Tư về họp gấp. Ai cũng biết là bà chủ đang gặp chuyện gì nhưng không ai dám nói ra lung tung vì ông Năm cấm không cho nói. Tình hình bây giờ chỉ còn cách đợi thầy Dận tới rồi tính tiếp.

………………………

Đêm xuống, trời càng lúc càng lạnh, tôi ngủ không được nên mới ra ngoài đi dạo một vòng. Mọi chuyện xảy ra gần đây thiệt là khiến một người vô tư như tôi chịu không nổi mà. Sao mọi thứ diễn ra ngày càng kỳ quái lạ lùng vậy nhỉ, từ chuyện tôi là người của Long tộc rồi đến chuyện tôi bị bỏ bùa bỏ ngãi suýt chết, giờ đến cả chuyện của bà Cúng nữa. Biết phải giải quyết như thế nào đây rồi không biết tương lai phía trước có còn xảy ra những chuyện gì khác không nữa?

– Thấy tôi không ngủ được nên ra tìm tôi đúng không?

Bàn tay ấm áp từ phía sau giữ chặt lấy hai bắp tay tôi, có hơi giật mình tôi vội quay người nhìn lại thì đã thấy cậu Ba đang mỉm cười nhìn tôi. Cứ mỗi lần tôi thấy cậu cười là trái tim không kìm chế được mà đập loạn lên hết, thú thực, nụ cười này của cậu đắc giá quá đi mất.

– Nhìn gì? Em không lạnh à mà sao mặc ít vậy?

Nghe cậu hỏi mới thấy lạnh thật, tôi thoáng rùng mình, trả lời:

– Cũng có lạnh chút, mà em quên mặc thêm áo rồi. Kệ, chịu sương chịu gió chút cũng tốt, nâng cao sức khỏe.

Cậu Ba kéo tôi lại ghế ngồi xuống, cậu có hơi càu nhàu:

– Nâng cao sức khỏe đâu không thấy, vài bữa nữa em lại bệnh ra nằm đó thì biết tay tôi.

Tôi lè lưỡi cười trừ, cậu Ba lại hỏi thêm:

– Em thấy ổn hơn chưa, có còn nằm mơ hay thấy gì bậy bạ nữa không?

Tôi lắc lắc đầu:

– Hết rồi cậu, giờ em ngủ ngon rồi, nói chung thì cũng còn ám ảnh lắm nhưng chắc từ từ rồi cũng sẽ quên à.

Cậu Ba xoa xoa tóc tôi, giọng cậu dịu xuống:

– Cố gắng một chút, nỗi sợ nào rồi cũng sẽ qua… có gì cứ nói với tôi, tôi không để em một mình đâu… yên tâm.

Tôi nhìn cậu, trong lòng có cảm giác an toàn vô đối khi ở bên cạnh cậu Ba. Cũng không biết tương lai sau này là như thế nào nhưng trước mắt, tôi thấy an lòng khi ở bên cạnh cậu… vậy là được.

– Ngày mai thầy Dận tới để lo chuyện của mẹ, sẵn tôi nhờ thầy xem giúp lại cho em.

Nhắc tới chuyện của bà chủ, tôi lại thấy lo lắng:

– Liệu bà chủ có sao không hả cậu, sao em thấy lo quá.

Gương mặt cậu thoáng đượm buồn, giọng cũng lạc đi hẳn:

– Tôi cũng không biết nhưng cứ tin là không sao thì sẽ không sao, có thầy Dận… mọi chuyện không đến mức tệ đâu.

Tôi gật gù, trong lòng thầm cầu mong cho bà chủ không sao, mong là thầy Dận cứu được bà chủ.

Thấy tôi trầm ngâm, cậu Ba đột nhiên nắm lấy tay tôi, giọng cậu rất dịu… rất dịu:

– Để xong chuyện của mẹ, tôi cùng em về thăm cha em sẵn dịp ra mắt ông luôn. Chuyện của tôi và em cũng nên công khai rồi, tôi cũng lớn tuổi… cũng nên lấy vợ rồi yên bề gia thất.

Ối, cậu nói vậy là sao? Lấy vợ? Ý cậu là muốn… lấy tôi á?

Tôi mở to hai mắt nhìn cậu, miệng há ra bàng hoàng không biết nên nói cái gì. Thấy tôi cứ há hốc mồm, cậu bóp bóp hai má tôi, nụ cười rất tươi:

– Gì vậy? Tôi nói gì sai à?

Tôi ấp úng:

– Cậu nói không sai… nhưng em chưa hiểu ý… của cậu lắm.

Cậu Ba bật cười, giọng vui tươi:

– Chưa hiểu thì từ từ hiểu, rồi kiểu gì em cũng hiểu thôi. Cứ nhìn tôi làm, đừng để ý đến lời tôi nói… được chưa?

Tôi như bị thôi miên, đầu vô thức gật gật, mãi tới khi đi ngủ, tôi vẫn chưa hết hoài nghi về những gì mà tôi vừa nghe từ miệng cậu Ba. Phải nói thế nào nhỉ, nó cứ có cảm giác bồi hồi chờ đợi làm sao ấy… lạ lắm cơ!

……………………..

Ngày hôm sau, cậu Tư đi đón thầy Dận từ sớm, cậu Ba thì ở nhà giữ chân bà chủ không cho bà đi đâu. Chả hiểu làm sao, sáng giờ bà chủ cứ đòi đi suốt rồi không chịu ngồi yên ở nhà. Thầy Dận biết chuyện nên dặn dò cậu Ba với ông Năm phải giữ bà chủ không được để bà chạy đi, nếu chạy đi là hết cứu.

Thầy Dận tới, bà chủ như người khác vậy, lúc bà gặp mặt thầy Dận, bà đột nhiên vùng khỏi người cậu Ba rồi bỏ chạy, may là cậu Ba có cho người canh chừng ở ngoài nên bắt bà lại được. Mà bà chủ vùng vẫy la hét ghê lắm, thầy Dận buộc lòng phải lấy dây thừng trói bà lại thì bà mới chịu nằm yên.

Tiếp sau đó là những thứ kinh hoàng, thầy Dận làm phép gỡ bùa ngải trước, cũng giống như lần trước thầy giấu tên gỡ cho tôi, trong trứng gà cũng có tóc và máu. Nhưng mức độ thì nhẹ hơn tôi rất nhiều, tôi còn có cả đinh tán và lưỡi lam nữa cơ. Gỡ bùa ngải xong, bà chủ suy sụp tinh thần, cả người xụi lơ nằm trên giường, tôi với dì Tư thay nhau chăm sóc hầu hạ bên giường bà.

Riêng phần thầy Dận thì vẫn còn làm phép “đấu” với bên bà Mai, kết quả ra sao thì chưa rõ. Ông Năm, cậu Ba với cậu Tư túc trực bên ngoài phòng của thầy Dận, đợi đồ đệ của thầy kêu gì là làm đó không dám chậm trễ. Tôi lâu lâu cũng trông ngóng hóng tin tức, trong lòng cũng lo lắng vô cùng.

Đến nửa khuya, cuối cùng thầy Dận cũng bước ra, tôi nghe kể lại là thầy mất sức lắm, lúc ra ngoài còn lảo đảo đi không vững nữa. Nhưng kết quả thì làm mọi người vui mừng khôn xiết, thầy đánh thắng rồi, bên bà Mai thất bại thảm hại.

Cuối cùng thì mọi người cũng có thể ngủ ngon giấc rồi, cái thiện luôn luôn thắng cái ác… đó là quy luật tự nhiên!

………………………….

Ngày hôm sau, tôi xin dì Tư cho tôi đi công chuyện một lát. Dạo trước dì còn hay hỏi là tôi đi đâu, mấy giờ thì về nhưng lần này thì dì không hỏi nữa. Mà dì không hỏi tôi cũng đỡ ngại hơn, bởi lần này tôi đi sang nhà bà Chín Tàu chứ không phải về thăm cha tôi.

Tôi bắt xe ôm sang nhà bà Chín thì đã thấy cửa mở sẵn, lần này tôi cũng bắt xe ôm đợi tôi ở bên ngoài, tôi vào trong một lát là về ngay.

Vừa vào đến cửa, tôi đã thấy bà Chín ngồi sẵn đợi tôi, thấy tôi bước vào, bà ấy khẽ kêu:

– Vào trong đi.

Tôi dạ một tiếng rồi đi thẳng vào trong ngồi xuống, lúc này, bà Chín vẫn còn nhìn ra cửa, bà lại kêu:

– Vào trong đi.

Tôi có chút khó hiểu, hỏi:

– Con vào rồi mà bà…

Bà Chín không nhìn tôi, bà chỉ tay ra cửa, nói:

– Tôi không nói cô, tôi nói cô kia… vào trong đi.

Cô kia? Tôi xoay đầu nhìn dáo dác xung quanh, ở đây ngoài tôi và bà Chín ra thì còn có ai nữa đâu nhỉ?

Bà Chín vẫn không để ý đến tôi, bà ngoắc ngoắc tay, lại gọi:

– Vào trong đây, tôi xin phép các ngài rồi… vào đây.

Bà Chín vừa dứt lời, sau lưng tôi đột nhiên cảm thấy có chút lạnh gáy, khẽ rùng mình, tôi ngồi khép nép nhìn chằm chằm vào bà Chín. Bà Chín lúc này cũng quay sang nhìn tôi, bà nhàn nhạt cất lời:

– Chắc bà Cúng có nói với cô rồi phải không?

Tôi gật gật:

– Dạ có, mà con không biết… là ai muốn gặp con vậy bà?

Nghe tôi hỏi, bà Chín lại quay sang khoảng không kế bên tôi, bà lên tiếng hỏi:

– Cô muốn để cô gái này thấy cô hay là tôi cho cô mượn xác?

Tôi mở to mắt nhìn về phía bên cạnh mình, trong lòng hoang mang một chút… một chút…

Bà Chín lại nói:

– Vậy đợi tôi mở luân xa rồi cô vào, thời gian cho cô là nửa nén nhang… cô nhớ chưa?

– Vậy được… vào đi.

Bà Chín dứt lời rồi đứng dậy thắp nhang lên ban thờ tự, thắp nhang xong bà ấy lại ngồi xuống, hai mắt nhắm chặt, bà lẩm nhẩm gì đó rồi đột nhiên rung lắc mạnh một cái khiến tôi giật nảy mình. Đang định đỡ lấy bà ấy thì hai mắt bà ấy liền mở to ra, biểu cảm khác hẳn thường ngày, một tay xoa xoa bụng, tay còn lại nắm chặt vào góc áo. Tôi nhìn một màn này, trong lòng có hơi ngờ ngợ là ai nhưng vẫn sợ mà không dám hỏi.

– Mùa… em khỏe chưa Mùa?

Tôi thoáng sững sờ, như không dám tin vào mắt mình, tôi run run hỏi:

– Đây… đây có phải là… là…

Bà Chín hốc mắt ửng đỏ, bà vội nắm lấy tay tôi, giọng nghẹn ngào:

– Là mợ… là mợ… mợ Hiền đây…

Mợ Hiền? Là… là mợ Hiền?

Tôi lúc này hoảng loạn thật sự, tay tôi run run giữ lấy tay bà Chín, tôi nói đứt quãng:

– Mợ Hiền… là mợ thiệt có phải không? Có phải là mợ tìm em không? Mợ nhờ bà Cúng chuyển lời với em có phải không mợ?

Bà Chín gật gật đầu, nước mắt rơi lã chã trên mặt, bà nghẹn giọng:

– Là mợ… mợ nè Mùa… mợ nhờ bà Cúng chuyển lời tới em… em có chuyện muốn nói với em. Mợ nhớ nhà quá, nhớ con gái, nhớ ba mẹ, nhớ em quá Mùa ơi.

Thôi phải rồi, là mợ Hiền rồi… đúng là mợ rồi!

Tôi ôm chầm lấy “mợ”, nước mắt nghẹn ngào:

– Trời ơi mợ, sao mợ đi bỏ em, bỏ con gái mợ vậy hả mợ? Mợ biết là mọi người nhớ mợ nhiều lắm không… sao mợ nỡ lòng nào bỏ mọi người đi vậy hả mợ? Mợ ơi là mợ… trời ơi!

Tôi và “mợ” ôm nhau khóc đến lạc hết cả giọng, mợ Hiền cứ ôm tôi khóc không ngừng, mợ luôn miệng nói nhớ nhà, nhớ con gái… tôi nghe mà xót xa trong lòng không chịu được.

Khóc lóc một hơi, mợ Hiền mới quay sang nhìn nén nhang đang cháy trên lư hương, mợ lau nước mắt trên mặt, khàn giọng nói:

– Thôi, không khóc nữa… thời gian không kịp, để mợ dặn dò em vài chuyện, em giúp mợ nha Mùa.

Tôi gật đầu, nghẹn giọng:

– Mợ nói đi, cái gì em cũng giúp hết á… mợ nói đi mợ.

Mợ Hiền hít vào một hơi, mợ bắt đầu nói:

– Em qua nhà mợ, em nói với mẹ chồng mợ… mợ có giấu hộp quà trong tủ quần áo của bé Ni, rồi em nhờ bà đưa hộp quà lại cho… chồng mợ… nói là mợ tặng quà sinh nhật cho cậu… nha Mùa.

Tôi lại gật, nước mắt vẫn không kìm lại được:

– Còn gì nữa không mợ?

– Còn còn… em nhắn lại với mẹ chồng mợ là nhờ bà chăm sóc cho bé Ni, chăm sóc cho cậu Hai Trung giúp mợ. Mợ là con dâu bất hiếu, chưa phụng dưỡng được cho ông bà bao lâu… em dặn bà… lỡ mà cậu Trung có lấy vợ… bà nhớ nuôi bé Ni… đừng giao cho người ta… người ta biết có thương con bé không… có tốt với nó không?

Nấc nghẹn ngào, mợ nói tiếp:

– Cậu Trung phong lưu lắm… người cậu thương thầm về rồi… mợ chỉ sợ cậu bỏ con bé… thì tội cho nó. Nó mất mẹ… mợ không muốn nhìn nó thiếu thốn tình thương của ba… đâu Mùa.

Tôi lau vội nước mắt, trấn an mợ:

– Mợ yên tâm đi, gì thì gì chứ cậu Trung thương con gái lắm… cậu không có bỏ con bé đâu mợ.

Mợ Hiền gật gật:

– Mợ biết… mợ thấy… mợ thấy mà.

Dặn dò xong xuôi, mợ Hiền lại nói:

– Mợ cũng xin lỗi em nha Mùa, tại mợ mà em bị nghĩ oan… may là em không sao chứ nếu em có gì chắc mợ không siêu thoát được quá.

– Ý mợ nói vụ gọi điện thoại cho em phải không?

Mợ Hiền gật đầu, khoé mắt đỏ ửng, môi mấp máy:

– Ừ, mợ xin lỗi… mợ không cố ý…

Không nhắc tới thì thôi, mà nhắc tới tôi lại không kìm lòng được mà hỏi:

– Nhưng mợ gọi em có chuyện gì? Có phải là có gì đó muốn nói với em không mợ?

Mợ Hiền lắc đầu, vẻ áy náy có thừa:

– Không có, bữa đó là mợ cấn máy… mợ định gọi cho mẹ mợ nhưng lại ấn nhầm số của em. Số của em với số của mẹ mợ nằm cạnh nhau… mợ chẳng may ấn nhầm.

Tôi nghe mà thấy nhẹ lòng, thở dài một hơi, tôi nói:

– Thì ra là vậy, vậy mà em cứ tưởng là mợ chết oan… mợ có gì muốn nói với em chứ.

Nghe tôi nói tới đây, mợ Hiền lại cúi đầu không trả lời. Đột nhiên tôi có cảm giác là lạ, cứ như là mợ đang giấu giếm gì đó thì phải…

Nắm chặt tay mợ, tôi vội vàng hỏi:

– Mợ… mợ có gì đó giấu em phải không? Mợ nói đi, có phải mợ chết oan không? Có phải không?

Mợ Hiền nghe tôi hỏi, mợ lắc đầu liên tục, mắt không dám nhìn thẳng vào tôi, mợ gấp gáp:

– Không có… mợ té cầu thang mà chết… không có ai đẩy mợ hết… không có…

Tôi bắt đúng chỗ, tôi liền tra hỏi:

– Em có nói là ai đẩy mợ đâu… vậy là… có người đẩy mợ… đúng không? Là như vậy đúng không?

Mợ Hiền trốn tránh câu hỏi của tôi, mợ cứ liên tục nói không phải, không phải. Tôi bực mình quá, buông tay mợ ra, tôi vờ dọa:

– Mợ không chịu nói cũng được… vậy em không tới nhà mợ truyền lời lại cho mẹ chồng mợ là được chứ gì.

Mợ Hiền quýnh lên:

– Đừng Mùa… em không được làm vậy… em…

– Vậy mợ nói đi.

– Mợ… mợ…

Tôi biết mợ Hiền sắp xiu lòng rồi, tôi mới nói tiếp:

– Mợ nói với em, em cũng không nói với ai đâu, em chỉ muốn biết vậy thôi à mợ…

Mợ Hiền lúc này nhìn tôi, môi mợ khẽ mím chặt, mợ ngập ngừng hỏi nhưng ánh mắt lại rất kiên định:

– Em hứa với mợ là không nói với ai không… nếu em nói… mợ với đứa bé trong bụng sẽ hận em… kiếp này hay kiếp sau nữa… mợ vẫn sẽ hận em.

Lòng tôi thoáng run lên một bận, nhìn vào ánh mắt kiên định của mợ, tôi đột nhiên có chút sợ hãi. Nói gì nói, mợ Hiền bây giờ là một hồn ma, lời nói hay hành động đều khác xa với người sống. Nếu tôi đã hứa thì phải hứa cho chuẩn, không dám lệch được đâu…

Suy nghĩ vài giây, tôi quyết định không hỏi nữa, bởi vì tôi sợ, nếu như tôi biết được là ai hại mợ, tôi sẽ không nhịn được mà kiếm người đó… trả thù.

Thấy tôi im lặng không trả lời, mợ Hiền khẽ cười, giống mợ dịu hơn rất nhiều:

– Chuyện của mợ… em đừng có hỏi. Mợ chết là hết, mợ đã không chấp thì em chấp làm gì hả Mùa? Em biết không, khi chết đi rồi, mợ mới thấy tình cảm trên trần gian thật là đáng quý… Nếu biết sẽ chết sớm… mợ đã không chấp nhất, không nặng nhẹ, không để trong lòng quá nhiều chuyện không vui. Cứ sống nhẹ nhàng bên chồng bên con… như vậy là mợ đủ mãn nguyện rồi. Còn giờ đây… mợ hiu quạnh ở chốn này, chồng mợ với con mợ… nhớ nhung mợ ngày đêm ở dương gian. Chỉ thấy nhiêu đó thôi là mợ đã không còn thiết tha chấp nhất những chuyện khác, ai làm cho mợ chết… nó cũng không còn quan trọng nữa đâu Mùa…

Nói tới đây, mợ Hiền lại nghẹn giọng rồi khóc:

– Mợ bỏ qua hết… bỏ qua hết… chỉ cầu cho cha con họ sống hạnh phúc ở dương gian là mợ vui lắm rồi. Mai này mợ đi thật rồi… mợ cũng có còn gặp lại họ nữa đâu… đã như vậy thì mợ thù hận để làm gì… thù hận có ít gì đâu hả Mùa?

Mợ lau nước mắt, giọng khàn đi:

– Với lại… đó chỉ là sự cố… chỉ là sự cố thôi… mợ chết rồi… người đau lòng nhất vẫn là anh ấy… vẫn là anh ấy Mùa à. Mợ thấy hết… thấy hết mọi thứ nên mợ không còn vướng bận gì nữa hết… mợ tha thứ được… mợ bỏ qua được…

Tôi sững người nhìn mợ Hiền, nói vậy ra người đẩy mợ ngã… chính là… chính là… cậu Trung?

Thấy tôi ngỡ ngàng, mợ Hiền khẽ lắc đầu lên tiếng:

– Em đừng hỏi mợ cũng đừng tò mò thêm, cậu em không phải cố ý… mợ là nạn nhân mợ không trách… em cũng đừng trách làm gì. Mợ nói cho em biết vì chỉ muốn em biết được sự thật của mọi chuyện chứ mợ không hề muốn em trả thù hay làm bất cứ gì khác cho mợ hết. Dù sao người đó cũng là chồng mợ, là cha của con mợ… mợ không nhẫn tâm nhìn anh ấy có chuyện gì xảy ra… mợ không chịu được… mợ thương anh ấy nhiều lắm… dù anh ấy không thương mợ nhưng mợ vẫn thương…

Mợ nói tới đây, mợ lại oà khóc lên như đứa trẻ lạc mẹ. Tôi nhìn mợ khóc mà lòng tôi cũng quặng thắt lên. Mợ Hiền hiền quá, sao mợ có thể hiền lành đến như vậy được? Lúc sống đã nhẫn nhịn, đến khi chết đi… mợ cũng vẫn nhẫn nhịn sao?

Tôi nắm lấy tay mợ, nắm thật chặt:

– Mợ… kiếp sau đừng hiền như vậy nữa… đừng nhẫn nhịn như vậy nữa… được không mợ? Được không?

Mợ Hiền nước mắt nhạt nhòa trên mặt, mợ gật đầu, tay siết chặt lấy tay tôi:

– Mợ biết rồi… mợ biết rồi…

Nén nhang cháy sắp đến quá nửa, mợ Hiền nhìn nén nhang cháy đỏ, mợ nghẹn ngào nói gấp:

– Em nhớ những gì mợ nói chưa Mùa, giúp mợ nha Mùa… phải giúp mợ nha em…

– Em biết… em biết rồi…

Nén nhang cháy càng lúc càng nhanh, càng nhanh:

– Còn nữa… Phi Uyển… nếu sau này nó lấy cậu Trung… em đừng để bé Ni ở với nó… em nhờ anh Lãnh nói với mẹ chồng mợ… em hiểu chưa? Mợ không tin được Phi Uyển… mợ không tin được nó. Còn điều này nữa, sau này em phải can… đừng để anh Lãnh ra tay với anh Trung… bọn họ là anh em… là anh em…

– Mợ! Mợ Hiền! Mợ Hiền!

Tôi ôm lấy mợ Hiền mà lay lay… nhưng không còn kịp nữa rồi… mợ Hiền đi rồi… mợ ấy đi rồi…

Hai mắt bà Chín đang nhắm chặt rồi đột nhiên mở to ra, bà Cúng lấy một hơi thở hắc ra, bà thều thào nói:

– Lấy cho tôi chút nước… cô này khóc dữ quá… tôi mệt…

– Dạ… dạ…

Tôi lật đật đi lấy nước rồi nhanh tay đút cho bà Chín uống, đợi mấy phút sau, bà Chín mới có thể ngồi dậy được. Bà thở ra mấy hơi, giọng cũng lạc đi hẳn:

– Mất sức thật, nói cái gì mà khóc không vậy?

Tôi cười trừ:

– Chỉ là… xúc động quá đó bà… bà khỏe hơn chưa? Không sao rồi phải không?

Bà Chín gật gù, bà nhìn tôi:

– Khoẻ rồi… mà cô khỏe lại chưa? Còn thấy gì nữa không?

– Bà hỏi con chuyện bị quỷ ám phải không?

Bà Chín khẽ nói:

– Ừ, tôi nghe bà Cúng nói rồi… tiếc là tôi về không kịp để giúp cô…

Ngừng một chút, bà lại nói, lần này lời nói có chút nghiêm trọng:

– Cô là người của Long tộc, máu chảy trong người cô là dòng máu của rồng, đáng lý ba cái yêu ma quỷ quái kia sẽ không tiếp cận được cô đâu… bùa hay ngải cũng không đυ.ng đến cô được… chỉ là… cơ thể cô bị phong ấn… long mạch cũng không còn tác dụng… bởi vậy cho nên…

Bà thở dài, khẽ gật gật:

– Tạm thời bây giờ tôi mở phong ấn cho cô, để cho cơ thể cô bài trừ hết những thứ tạp nhơ cũng như hồi phục lại sức khỏe. Qua một tuần cô lại tới đây, tôi phong ấn lại như cũ… cô thấy thế nào?

Tôi có chút không an tâm:

– Nhưng mà… mở phong ấn thì người khác có biết được con là người của Long tộc không hả bà? Con sợ…

Bà Chín khẽ cười, nụ cười trấn an:

– Tôi có cách giấu đi long mạch trong người cô, cô yên tâm. Có điều, cách này chỉ là múa rìu qua mắt thợ… chỉ giấu được một ngày, khi hết mùi trên cơ thể… cô phải nhanh chóng để cơ thể có mùi lại… cô nghe rõ chưa?

Tôi ngạc nhiên:

– Mùi? Mùi gì hả bà Chín?

– Tôi đưa cho cô một lọ bột thơm, mỗi lần tắm cô hoà một chút vào nước. Loại bột này có mùi rất thơm, nó giúp che đậy long mạch trong người cô. Chỉ có điều… khi ngửi thấy mùi thơm tan đi hết, cô phải tắm ngay để cơ thể có mùi thơm lại. Hết 1 tuần, cô tới đây, tôi giúp cô phong ấn lại như cũ… đã hiểu ý tôi chưa?

Tôi ồ lên một tiếng, gật gật như gà mổ thóc:

– Con hiểu rồi… thật là kỳ diệu… ở đâu mà bà có được thứ bột này hay vậy?

Bà Chín nhìn tôi, biểu cảm có hơi trùn xuống:

– Bột thơm này… là của bà Cúng để lại cho ta… muốn ta giúp cô những khi cần đến…

Bà Cúng… phải rồi… phải rồi…

Tôi chồm người tới, gấp gáp hỏi:

– Bà ấy đâu hả bà? Bà Cúng đâu rồi… hôm bữa con nằm mơ thấy… thấy…

Bà Chín Tàu khẽ gật, giọng nặng nề:

– Bà ấy… chết rồi… là vì cô… mà chết!