Chương 6

Trường Khánh Diên và Cố Tịch Hy luyện võ cho đến khi hoàng hôn buông xuống. Tuyết vẫn rơi, song cả hai đều đổ mồ hôi, ngồi ngay trên thềm bậc tam cấp thưởng thức trà mát.

Nàng rất thoải mái nghịch tuyết, đã rất lâu bản thân chưa được thoải mái như vậy.

"Phụ thân, hôm nay con thật sự rất vui, đa tạ người."

Trường Khánh Diên cũng bật cười, vươn tay xoa đầu nàng:

"Hôm nay coi như bổn thái sư nhìn thấy một mặt khác của con, linh động đáng yêu như vậy, khi còn nhỏ chắc chắn là một đứa trẻ ai nhìn cũng quý!"

Nàng giương mắt ngắm tuyết, cũng không nhớ rõ bản thân khi nhỏ thế nào. Nhưng chắc chắn là không có phụ thân để được yêu thương và chiều chuộng. Hình như là bị bỏ rơi... Đúng vậy, ký ức ấu thơ nói chung chỉ nhớ là bị bỏ rơi thôi.

Nàng cũng chưa từng nghĩ, đến năm 18 tuổi này bản thân lại một lần nữa được có gia đình.

"Đan nhi, sau này nhập cung rồi thì hãy cứ luôn nhớ, ta và Trường gia mãi ở sau lưng con, không ai được phép ức hϊếp ái nữ của Trường Khánh Diên ta!"

Lời này, Trường Khánh Diên cũng đã nói rất nhiều lần. Nàng chỉ cần nhập cung, trong danh phận Trường Ý Đan, còn lại trước sau con đường đến hậu vị đều có nhà họ Trường lo liệu.

Lần đầu tiên, thấy nhiều người quỳ rạp dưới chân mình như vậy, trong lòng Cố Tịch Hy cứ vậy mà trở nên hoang mang.

Nhưng nàng đã được chỉ dạy, chỉ dạy rất nhiều, đến mức chỉ cần một cái nhấc tay cũng phải tỏa ra khí chất tôn quý của một tiểu thư, tiếp đó là khí độ của một khuê nữ gia giáo.

Nàng mỉm cười:

"Cảm ơn mọi người."

Trữ Nhi cung kính đi bên cạnh, cẩn thận dìu nàng từng bước ra ngoài, đi đến sảnh lớn của phủ thái sư, nơi có Trường Khánh Diên và cả gia tộc họ Trường chờ đợi.

Bọn họ không chỉ chờ đợi một nguyên cơ, mà còn là chờ đợi một đích nữ 18 năm chưa từng lộ diện.

Tuyệt sắc, một bậc mỹ nhân hương diễm đoạt mục...

Cố Tịch Hy trong lễ phục màu đỏ rực, bồi sức lộng lẫy lấp lánh, từ từ tiến đến trước mặt Trường Khánh Diên. Ông ngồi trên ghế nhìn nàng, trong ánh mắt không nén được sự thỏa mãn.

Nàng buông tay Trữ Nhi, sau cả hai cùng đồng loạt quỳ xuống. Đầu nàng cúi thấp đến độ những hạt châu quý giá thả trước trán chạm xuống tận sàn.

"Hài nhi bái biệt phụ thân. Sau này không thể ở cạnh người sớm hôm tận đạo hiếu, xin nguyện ở cung son dâng lòng với đất trời, cầu cho người phúc thọ khang ninh, cầu cho gia tộc hiến sức cho thiên triều, hưng thịnh trung kiên!"

Trường Khánh Diên vội tiến đến đỡ nàng đứng dậy, luôn miệng nói:

"Con gái ngoan. Con gái ngoan..."

Khi nhìn vào mắt nàng, ánh mắt đã ngang tuổi tri thiên mệnh kia âm thầm truyền đạt tâm ý. Lời cảm ơn, cũng là hứa hẹn.

Chỉ cần nàng chấp nhận mang họ Trường, ông có thể mang hết toàn bộ vinh quang của nữ nhân trong thiên hạ, dốc sức bồi đắp lên một mình nàng.

Trường Khánh Diên đội khăn hỷ lên cho nàng, ma ma đứng bên cạnh hô vang:

"Giờ lành đã đến, thỉnh Trường tiểu thư Trường Ý Đan nhập cung."

Trữ Nhi dìu nàng ra kiệu, chúng cung nhân buông rèm, kèn trống đồng loạt tấu lên. Có tiếng người dõng dạc hô:

"Khởi kiệu!"

Cho đến khi cảm nhận được sự chuyển động, Cố Tịch Hy mới chậm rãi, khẽ khàng vén khăn hỷ lên, nhìn lấy phục sức cao quý đang lấp lánh trên người mình.

Nàng cuối cùng cũng ý thức được một cách rõ ràng và chân xác: nàng đang nhập cung, trở thành nguyên cơ của đương kim thái tử thiên triều. Hắn là Hoàng Phủ Minh Phong, nam nhân dưới một người trên vạn người, và tương lai, hắn sẽ nắm trong tay ngàn dặm sông núi.

Và, nàng là Trường Ý Đan, không phải Cố Tịch Hy...