Chương 4: Hồi ức

Mãi mãi là thứ gì mà khiến cho người ta phải hy vọng viễn vong?

Tôi từng đã hy vọng sẽ mãi mãi ở bên cậu ấy.

Nhưng...có vẻ chỉ có mình tôi nghĩ như vậy.Thậm chí cậu ấy còn quên tôi thì mãi mãi bên nhau thì sao có thể chứ.

Linh linh bừng tỉnh dậy tự nhiên trên mặt cô xuất hiện 2 dòng nước mắt rơi xuống.

"Hóa ra chỉ là một giấc mơ. Vậy tại sao mình lại khóc như vậy?"

Sau đó cô ấy liền thay đồ và đi lên trường.

Trước cổng trường Tinh tuệ chạy lại gần chỗ Linh linh với vẻ mặt lo lắng

"Cậu sao vậy? Sao 2 mắt của cậu đỏ thế?"

Linh linh chỉ cười nhẹ rồi nói" chỉ là tớ thức hơi khuya để làm bài tập thôi, cậu đừng lo"

Hai người đi vào lớp thì thấy Chi cảnh đứng gần cửa lớp, vẻ mặt trắng bệt nhìn chẳng có tí sức sống nào.

Thấy Linh linh Chi cảnh liền chạy tới nói

"Cậu có thể nói chuyện với tớ một chút được không? Làm ơn..." giọng nói run run vẻ mặt ngại ngùng.

"Chúng ta có chuyện gì để nói sao?" Vẻ mặt của Linh linh rất lạnh lùng, giọng nói ghét bỏ.

*Nữ 9 cực phũ~

Chi cảnh rất thất vọng khi nghe Linh linh nói như vậy với mình.

"Một chút cũng không được sao?, tớ sẽ không làm mất thời gian của cậu nhiều đâu"

Nhìn cậu ấy lúc đó rất tiều tụy nên tôi cũng đáp ứng ra nói chuyện với cậu ấy.

"Cậu muốn nói gì?" tôi nói ra thẳng vấn đề

"Tớ không muốn mọi chuyện chấm dứt như thể"

"Cậu có thể cho tớ một cơ hội được chứ"

Thấy cậu ấy nói vậy, tôi cũng mềm lòng nhưng nghĩ tới câu nói hôm trước của cậu tôi lại hận cậu ấy hơn.

"Cậu xứng sao?" chỉ với câu nói đó Chi cảnh đột nhiên tuyệt vọng tràn trề như vừa có người đẩy mình xuống địa ngục.

Thấy cậu ấy thất vọng như vậy đột nhiên có một cảm giác đau nhói xuất hiện trong lòng tôi, và không biết từ lúc nào tôi đã 'khóc'.

"Tình yêu là thứ khi có được thì lại rất sợ bị mất"

"Tôi đã trải qua nó một lần.

"Nó rất đau,thật sự rất đau...cảm giác như bị dao đâm vào tim vậy..."

Linh linh nói trong đau khổ. "Những lúc đó cậu còn chẳng hề biết mà còn hỏi tôi"

"Có phải tớ đã từng gặp cậu, lúc đó cậu có biết tôi tuyệt vọng như thế nào không?"

Chi cảnh nghe tôi nói thì cảm thấy mình thật có lỗi với Linh linh, nhưng cũng không chối được việc đó đã xảy ra.

"Quả nhiên vẫn là không thể" Linh linh cười lạnh nói

"Không thể thay đổi sao?" Chi cảnh hỏi

"KHÔNG THỂ?"

Mọi chuyện đã quá trễ, bây giờ cậu nói vậy có phải cậu ấy cố ý giày vò tôi...

"Đã không thể nữa rồi" Linh linh đi ngang qua Chi cảnh.

"Nhưng tớ sẽ không bỏ cuộc đâu" Chi cảnh quay lưng đối diện với Linh linh nói.

"Tôi sẽ xem cậu làm gì?"