Chương 6

Ứng Như Ký đang cân nhắc nên trả lời như thế nào thì Diệp Thanh Đường đã lại đến gần thêm một bước.

Giữa bọn họ, cũng chỉ còn khoảng cách chưa đến nửa bước.

Diệp Thanh Đường nhìn đôi mắt màu hổ phách của anh, trong giọng nói ngọt ngào có một loại cảm giác vô tội nhẹ nhàng: “Tên của anh rất êm tai, nếu chìm vào cuối danh sách thì tôi sẽ cảm thấy tiếc nuối.”

Ứng Như Ký không lập tức lên tiếng, bởi vì ý cười dưới đáy mắt cô rõ ràng đến mức giống như đang tuyên chiến.

Anh mỉm cười, vẫn là vẻ mặt cao ngất không đổi: “Tên của cô Diệp cũng không tệ. Là tổng giám đốc Diệp đặt ư? Tôi nghe nói trước khi buôn bán thì tổng giám đốc Diệp là giáo viên cấp hai."

Lúc này nhắc đến bố của cô, không thể không nói là cố ý.

Mà còn chẳng đợi cô nói gì thêm nữa, anh đã hất cằm về phía sân sau: “Về không? Món chè ngọt đã lên."

Hai người cách nhau nửa bước, cùng về.

Trong ánh đèn vàng tối tăm, từng hơi thở ngọt mà không ngấy phảng phất bay đến, khiến người ta nghi ngờ đó là cây dây leo mưu toan sống ký sinh gì đó.

Ứng Như Ký cảm thấy tầm mắt của Diệp Thanh Đường dừng ở trên người mình, nhưng từ đầu đến cuối đều không quay sang nhìn cô.

Hai người trở lại trong sân, Diệp Thừa Dần vội vẫy tay tiếp đón: “Nhanh vào ngồi, lát nữa món chè lại nguội mất."

Diệp Thanh Đường về đến chỗ ngồi, lúc sắp ngồi xuống thì thấy cái áo khoác vắt trên lưng ghế của mình không biết đã rơi xuống đất từ khi nào.

Ứng Như Ký gần như là phản xạ có điều kiện, khom lưng nhặt áo khoác lên trước cô một nước. Đây là xuất phát từ hành động ga lăng theo bản năng.

Nhưng lúc đưa cho cô, anh có chút như là do dự mãi mới nhận ra.

Hai tay cô nhận lấy, cười đến nỗi như thản nhiên: “Cảm ơn."

Bên ngoài nổi gió.

Diệp Thanh Đường bưng ly chè lên, cành lá trên đỉnh đầu đong đưa, cánh hoa hải đường rào rạt rơi xuống, vừa lúc rơi vào trong cái ly cô vừa mới ăn một miếng kia.

“Ôi.” Cô vứt cái thìa vào trong chén, quay đầu rồi nhìn Ứng Như Ký.

Ứng Như Ký đang nói chuyện với Diệp Thừa Dần, cũng khẽ dùng dư quang liếc nhìn cô một cái.

Mu bàn tay cô chống mặt, thỉnh thoảng lại nhìn anh, nhưng không chen vào nói.

Cho đến lúc đề tài bị Diêu Huy tiếp lấy, anh bắt đầu rơi vào trong trầm lặng mất một lát, cô lên tiếng, nói không to không nhỏ, đúng lúc chỉ để mình anh nghe thấy được.

Đã vậy cô còn nhẹ nhàng chỉ chỉ ly chè anh còn chưa ăn một miếng ở trước mặt: “Tôi có thể ăn ly này của anh không?"

Ứng Như Ký ngơ một hồi lâu mới bưng ly chè trước mặt mình lên, dịch đến trước mặt Diệp Thanh Đường.

Diệp Thanh Đường nhìn chằm chằm anh, ý cười gian xảo: “Tôi cho rằng anh sẽ gọi người phục vụ bưng một ly nữa lên."

Vẻ mặt của Ứng Như Ký vẫn như vậy không đổi, anh cười nhạt, thái độ là kiểu sao cũng được: “Không cần lãng phí. Tôi không thích đồ ngọt."

Anh rũ bỏ động cơ đến mức sạch sẽ như vậy nhưng Diệp Thanh Đường cũng không nhụt chí.

Nên nói thế nào nhỉ, lòng nghi ngờ mới có thể sinh ra quỷ.

Ăn cơm xong, mọi người dọn đồ rời khỏi quán ăn.

Diệp Thừa Dần và Ứng Như Ký còn nói chuyện tạm biệt một hồi, Diêu Huy đi WC, Diệp Thanh Đường nhân cơ hội đến gần Tôn Miêu đang đứng cạnh ghế phụ của chiếc SUV*, cô cười nói: “Có thể phiền cô gửi cho tôi bức ảnh chụp hoa hải đường kia được không?"

*Xe ô tô thể thao.

Tôn Miêu vội nói: "Có thế...... Cô add WeChat của tôi?"

Tôn Miêu ấn mở mã QR, Diệp Thanh Đường quét một cái rồi gửi một tin nhắn xác thực qua.

Sau khi kết nối xong, Diệp Thanh Đường gửi tên của mình đi.

Tôn Miêu sửa ghi chú cho cô: “Là Đường trong hải đường à.”

“Ừm. Cho nên tôi mới thích hoa hải đường.”

Tôn Miêu lập tức nói: “Vậy ảnh chụp kia tôi chỉnh sửa một chút rồi gửi cho cô nhé?"

“Được, vậy làm phiền cô rồi."

“Không phiền không phiền, việc thuận tay mà thôi.” Tôn Miêu có loại cảm giác hơi choáng váng do được người đẹp lại gần.

Một lát sau, Diêu Huy đã quay lại, mọi người lần lượt lên xe.

Ứng Như Ký kéo cửa ghế sau ra, tạm dừng một chốc, anh nhìn thoáng qua đằng trước.

Diệp Thanh Đường không nhìn về bên này, cô đang khom lưng lên ghế sau, động tác đóng cửa xe dứt khoát lưu loát ngoài dự đoán.

Xe khởi động chạy về nội thành.

Trong xe tối tăm, ánh sáng duy nhất đến từ điện thoại của Tôn Miêu trên ghế phụ.

Ứng Như Ký nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy Diêu Huy ở đằng trước nhỏ giọng hỏi Tôn Miêu: “Cô lại đang nói chuyện phiếm với anh nào vậy?"

“Tôi nào có.” Tôn Miêu cũng hạ thấp giọng: “Là nói chuyện với cô Diệp. Tôi gửi cho cô ấy bức ảnh chụp hoa hải đường vừa nãy, cô ấy tặng cho tôi hai tấm vé triển lãm tranh, nói là của bạn cô ấy."

Diêu Huy hơi kinh ngạc: "Thiên kim nhà tổng giám đốc Diệp? Cô kết bạn WeChat với cô ấy khi nào thế?"

"Ngay vừa nãy Có hai vé." Triển lãm tranh anh có đi không?

“Ngày nào đấy? Để xem tình hình."

“Thứ bảy.”