Chương 1: Cha con gặp nhau

Đã hai năm Lâm Vãn Vãn không gặp người cha Lâm Triều Sinh của mình. Từ đầu tháng ba năm đó, ba ba tới ngọn núi nhận thầu trồng cây cho mấy đỉnh núi, hai người bọn họ đã rất ít khi gặp mặt.

Hàng năm chỉ có ngày tết mọi người mới có thể đoàn tụ một lần, những lúc khác, ba ba và cô mỗi người một nơi.

Lâm Vãn Vãn nhớ rõ khi cô còn bé, ba ba thương cô nhất, ngoại trừ khi đi công tác, gần như tất cả thời gian rảnh rỗi còn lại ông ấy đều dành cho cô, dỗ cô ăn, dỗ cô chơi, dỗ cô ngủ, còn thường xuyên ôm chặt cô vào lòng.

Nhưng chờ khi cô lên tới trung học cơ sở, ba ba lại như biến thành một người hoàn toàn khác, không chỉ không hôn cô còn chạy tới ngọn núi này nhận thầu trồng cây rừng.

Tuy ba ba giải thích ông ấy làm vậy vì có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn, nhưng Lâm Vãn Vãn mẫn cảm có thể nhận ra được ba ba đang cố ý xa lánh cô.

Cô cũng không biết mình đã làm sai chỗ nào, cô cũng từng khóc từng nháo với ba ba, nhưng cuối cùng, cô và ba ba vẫn càng lúc càng xa nhau.

Lâm Vãn Vãn là sinh viên năm nhất của Học viện Mỹ thuật thủ đô, kỳ nghỉ hè năm nay cô cần vẽ vật thực, cho nên cô nghĩ ngay tới việc đi tìm ba ba.

Tuy hai người không còn được thân thiết vô cùng như trước đây, nhưng hai năm không gặp, Vãn Vãn thật sự rất nhớ ba ba.

Vừa có thể đi vẽ vật thực vừa có thể chữa lành quan hệ với ba ba, đây đúng là một công đôi việc.

Mẹ vốn muốn đi chung với Vãn Vãn nhưng lại bận rộn công việc, chỉ có thể nói với Vãn Vãn mình sẽ tới sau. Thế là Vãn Vãn đành kéo va li một mình lên máy bay tới tỉnh Z.

Trước khi xuất phát cô đã gọi điện thoại cho ba ba, nghe giọng ba ba có vẻ không tình nguyện cho lắm, nói cuộc sống trong núi buồn chán, sợ Vãn Vãn không quen.

Vãn Vãn nghe ra ý từ chối trong giọng nói của ba ba, cảm thấy hơi mất mát nhưng vẫn kiên trì muốn đi.

Cuối cùng ba ba cũng không nói thêm gì, chỉ nói mình sẽ tới sân bay đón Vãn Vãn.

Máy bay bay thẳng tới Kiều thành, một thành phố Địa cấp của tỉnh Z. Mới vừa đi ra khỏi cửa, Vãn Vãn đã nhìn thấy ba ba nổi bật trong đám người.

Ông là người đẹp trai cao ráo lại khôi ngô cường tráng, đứng trong đám người chẳng khác nào hạc giữa bầy gà.

Vãn Vãn có chút đắc ý: Cha mình thật đẹp trai, đã 40 tuổi vẫn đẹp trai muốn chết!

Lúc còn trẻ ba ba từng đi lính, thân hình thể trạng đều tuyệt vời vô cùng, ngũ quan cũng cân xứng, tuy đã 40 tuổi nhưng thoạt nhìn cũng không chênh lệch nhiều so với người mới 30.

Chỉ là hai năm không gặp, hình như ba ba lại tráng kiện hơn, cũng đen hơn.