Chương 7: Cứu người

Nhiệm vụ tuyến chính đầu tiên bắt buộc phải hoàn thành, nếu thất bại, người chơi sẽ trở về con số 0. Nói cách khác, ở bản đồ Hải Thành khi người chơi đã từng thất bại hoặc có thể nói là tử vong thì họ cần phải hoàn thành nhiệm vụ sống sót trong 30 phút thì mới nhận được 10 điểm tích phân.

Đợi đến khi có nhiều người hoàn thành được nhiệm vụ và đạt điểm tích phân thì số điểm trong tay cậu sẽ bị giảm giá trị. Vì vậy thời điểm bán được giá tốt nhất chính là ngay lúc này, hiện tại số người sống sót trong đợt đầu tiên của bản đồ này là khoảng 10%. Với 10 điểm tích phân cậu muốn tăng giá lên 120 tinh tệ, nhưng trước tiên cậu cần phải đạt cấp 10 trong ba mươi phút tới để mở khóa tính năng trò chuyện trên bản đồ.

Càng nhiều người muốn mua thì càng có nhiều sự cạnh tranh.

Có thể tăng giá bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, chỉ 5 tinh tệ thôi cũng được. Cậu đã đói bụng cả ngày, chỉ cần 10 tinh tệ thì cậu có thể mua dịch dinh dưỡng để thỏa mãn cơn đói.

Nếu Thiên Tử Thu muốn có càng thêm nhiều điểm kinh nghiệm, thì cậu không thể chỉ ở lì trong phòng. Mặc dù như vậy cậu vẫn được thưởng kinh nghiệm sống sót nhưng trò chơi chỉ mới trôi qua nửa tiếng mà điểm kinh nghiệm thì lại không đủ để lên cấp 10.

Nói tóm lại, cách nhanh nhất để tăng cấp trong trò chơi là tiêu diệt quái vật hoặc là hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng sẽ không có quái vật trong hai giờ đầu tiên, nên không có quái vật để soát kinh nghiệm vậy thì cậu chỉ còn cách là làm nhiệm vụ.

Thiên Tử Thu lấy một cái túi nhỏ từ trong ba lô ra, để vài vật tư vào rồi sau đó giấu chiếc ba lô cùng chiếc chìa khóa vào trong tủ. Cầm thẻ phòng đi ra ngoài, lưu loát treo bảng không làm phiền lên tay nắm cửa.

Thảm họa vừa mới ập đến, trật tự vẫn chưa bị phá vỡ. Thiên Tử Thu vẫn còn là khách hàng ở đây cho nên sẽ không có người tùy tiện bước vào phòng cậu.

Trong sảnh khu nghỉ dưỡng giờ đã loạn cào cào.

Những vị khách đang chen chúc ở quầy lễ tân để hỏi về trận sóng thần bất ngờ kia, khi nào thì lực lượng cứu hộ sẽ đến và khi nào thì họ có thể rời khỏi nơi khủng khϊếp này.

Các nhân viên ở khu nghỉ dưỡng đều sứt đầu mẻ trán, họ cố gắng trấn an khách hàng nhưng không thành công.

Có một vị khách không hề quan tâm đến hình tượng của mình mà ngồi bệt dưới đất gào khóc tê tâm liệt phế, người đàn ông bên cạnh đang an ủi anh ta cũng trông rất bi thương. Hắn liên tục bấm vào máy liên lạc như là đang cố gắng gọi cho ai đó nhưng không có người phản hồi.

Những vị khách khác có người thì vẻ mặt ngơ ngác giống như chưa tỉnh ngủ, nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt, vội vàng dò hỏi mọi người xem đã xảy ra chuyện gì.

Trừ các npc này ra thì người chơi cũng tụ tập lại với nhau, mồm năm miệng mười mà thảo luận:

"Thảo (một loại cỏ) trò chơi này thật sự rất trâu bò! Tay tôi đến bây giờ vẫn còn đang run đây này!"

"Các cậu đã lên diễn đàn chưa? Mấy người chọn bản đồ khó lúc đầu đều đã bị diệt sạch! May là tôi tự hiểu lấy mình nên đã chọn bản đồ trung bình."

"Tôi cũng vậy, nếu lúc nãy tôi không sống chết ôm lấy thân cây thì hiện tại tôi đã chết rồi. Nhìn đi, người tôi vẫn còn ướt đây nè."

"Tôi cảm thấy trò chơi này vừa ra mắt thì cứu sống tinh cầu sẽ bán rất chạy."

"Emmmm, tôi vừa mới đặt hàng..."

Lúc này, một người đàn ông từ ngoài cửa chạy vào hét lên: "Tránh đường! Ở đây có người bị thương! Có bác sĩ không?"

Khu nghỉ dưỡng Sơn Hải nằm trên đỉnh núi Hải Phong, nhưng trên ngọn núi này vẫn có rất nhiều cư dân sinh sống. Khi sóng thần ập đến, nó đã bao phủ một phần ba của núi Hải Phong, nước biển tràn vào sườn núi cùng chân núi nếu cư dân không kịp thời ôm lấy thứ gì đó thì rất dễ bị sóng cuốn trôi hoặc bị thương.

Đám đông ầm ĩ dần tản ra, những người bị thương được khiêng vào. Trò chơi rất chú trọng đến sức chịu đựng tâm lý của người chơi nên vết thương trên người các npc đều không quá dữ tợn nhưng chỉ nhìn thôi cũng sẽ khiến họ cảm thấy đau thay.

Có người chảy máu đầm đìa, có người thì bị thanh sắt đâm vào đùi, còn có người thì nôn ra bùn đất.

Chứng kiến

tình cảnh bi thảm như vậy, âm thanh thút thít trong sảnh càng tăng lên.

Npc còn đang sốt ruột hỏi có bác sĩ ở đây không, khi hỏi tới lần thứ tư thì mới có một cô gái đứng lên trả lời: "Tôi chỉ biết sơ cứu một chút thôi."

Anthony: "Cô ấy là người chơi."

Có lẽ chức nghiệp của người chơi này là [Y tá] nên mới có kỹ năng [Trị liệu sơ cấp].

Thiên Tử Thu đến gần hơn để nhìn cô chữa trị cho các npc, người nhà của các npc bị thương đều không ngừng cảm ơn cô ấy. Cô chậm rãi cắt bỏ quần áo của người bị thương rồi rửa sạch vết thương cho họ, bỗng cô kinh ngạc mở to hai mắt.

Thiên Tử Thu đoán ra: "Có lẽ cứu npc sẽ có phần thưởng."

Cậu lại hỏi trợ lý Al: "Nhiệm vụ tuyến chính thứ hai vẫn chưa công bố sao?”

Anthony: "Đúng vậy, hiện tại không có nhiệm vụ bản đồ. Nếu có thông báo, tôi sẽ nhận được trong thời gian sớm nhất."

Thiên Tử Thu "Ừm" một tiếng, quay trở lại phòng, cậu lấy ba chiếc phao bơi đã mua trước đó ra, dùng dụng cụ bơm Nhiệm vụ tuyến chính đầu tiên bắt buộc phải hoàn thành, nếu thất bại, người chơi sẽ trở về con số 0. Nói cách khác, ở bản đồ Hải Thành khi người chơi đã từng thất bại hoặc có thể nói là tử vong thì họ cần phải hoàn thành nhiệm vụ sống sót trong 30 phút thì mới nhận được 10 điểm tích phân.

Đợi đến khi có nhiều người hoàn thành được nhiệm vụ và đạt được điểm tích phân thì số điểm trong tay cậu sẽ bị giảm giá trị. Vì vậy thời điểm bán được giá tốt nhất chính là ngay lúc này, hiện tại số người sống sót trong đợt đầu tiên của bản đồ này là khoảng 10%. Với 10 điểm tích phân cậu muốn tăng giá lên 120 tinh tệ, nhưng trước tiên cậu cần phải đạt cấp 10 trong ba mươi phút tới để mở khóa tính năng trò chuyện trên bản đồ.

Càng nhiều người muốn mua thì càng có nhiều sự cạnh tranh.

Có thể tăng giá bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, chỉ 5 tinh tệ thôi cũng được. Cậu đã đói bụng cả ngày, nếu có 10 tinh tệ thì cậu có thể mua dịch dinh dưỡng để thỏa mãn cơn đói.

Nếu Thiên Tử Thu muốn có càng thêm nhiều điểm kinh nghiệm, thì cậu không thể chỉ ở lì trong phòng. Mặc dù như vậy cậu vẫn được thưởng kinh nghiệm sống sót nhưng trò chơi chỉ mới trôi qua nửa tiếng mà điểm kinh nghiệm thì lại không đủ để lên cấp 10.

Nói tóm lại, cách nhanh nhất để tăng cấp trong trò chơi là tiêu diệt quái vật hoặc là hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng sẽ không có quái vật trong hai giờ đầu tiên, nên không có quái vật để soát kinh nghiệm vậy thì cậu chỉ còn cách là làm nhiệm vụ.

Thiên Tử Thu lấy một cái túi nhỏ từ trong ba lô ra, để vài vật tư vào rồi sau đó giấu chiếc ba lô cùng chiếc chìa khóa vào trong tủ. Cầm thẻ phòng đi ra ngoài, lưu loát treo bảng không làm phiền lên tay nắm cửa.

Thảm họa vừa mới ập đến, trật tự vẫn chưa bị phá vỡ. Thiên Tử Thu vẫn còn là khách hàng ở đây cho nên sẽ không có người tùy tiện bước vào phòng cậu.

Trong sảnh khu nghỉ dưỡng giờ đã loạn cào cào.

Những vị khách đang chen chúc ở quầy lễ tân để hỏi về trận sóng thần bất ngờ kia, khi nào thì lực lượng cứu hộ sẽ đến và khi nào thì họ có thể rời khỏi nơi khủng khϊếp này.

Các nhân viên ở khu nghỉ dưỡng đều sứt đầu mẻ trán, họ cố gắng trấn an khách hàng nhưng không thành công.

Có một vị khách không hề quan tâm đến hình tượng của mình mà ngồi bệt dưới đất gào khóc tê tâm liệt phế, người đàn ông bên cạnh đang an ủi anh ta cũng trông rất bi thương. Hắn liên tục bấm vào máy liên lạc như là đang cố gắng gọi cho ai đó nhưng không có người phản hồi.

Những vị khách khác có người thì vẻ mặt ngơ ngác, giống như chưa tỉnh ngủ, nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt, vội vàng dò hỏi mọi người xem đã xảy ra chuyện gì.

Trừ các npc này ra thì người chơi cũng tụ tập lại với nhau, mồm năm miệng mười mà thảo luận:

"Thảo (một loại cỏ) trò chơi này thật sự rất trâu bò! Tay tôi đến bây giờ vẫn còn đang run đây này!"

"Các cậu đã lên diễn đàn chưa? Mấy người chọn bản đồ khó lúc đầu đều đã bị diệt sạch! May là tôi tự hiểu lấy mình nên đã chọn bản đồ trung bình."

"Tôi cũng vậy, nếu lúc nãy tôi không sống chết ôm lấy thân cây thì hiện tại tôi đã chết rồi. Nhìn đi, người tôi vẫn còn ướt đây nè."

"Tôi cảm thấy trò chơi này vừa ra mắt thì cứu sống tinh cầu sẽ bán rất chạy."

"Emmmm, tôi vừa mới đặt hàng..."

Lúc này, một người đàn ông từ ngoài cửa chạy vào hét lên: "Tránh đường! Ở đây có người bị thương! Có bác sĩ không?"

Khu nghỉ dưỡng Sơn Hải nằm trên đỉnh núi Hải Phong, nhưng trên ngọn núi này vẫn có rất nhiều cư dân sinh sống. Khi sóng thần ập đến, nó đã bao phủ một phần ba của núi Hải Phong, nước biển tràn vào sườn núi cùng chân núi nếu cư dân không kịp thời ôm lấy thứ gì đó thì rất dễ bị sóng cuốn trôi hoặc bị thương.

Đám đông ầm ĩ dần tản ra, những người bị thương được khiêng vào. Trò chơi rất chú trọng đến sức chịu đựng tâm lý của người chơi nên vết thương trên người các npc đều không quá dữ tợn nhưng chỉ nhìn thôi cũng sẽ khiến họ cảm thấy đau thay.

Có người chảy máu đầm đìa, có người thì bị thanh sắt đâm vào đùi, còn có người thì nôn ra bùn đất.

Chứng kiến

tình cảnh bi thảm như vậy, âm thanh thút thít trong sảnh càng tăng lên.

Npc còn đang sốt ruột hỏi có bác sĩ ở đây không, khi hỏi tới lần thứ tư thì mới có một cô gái đứng lên trả lời: "Tôi chỉ biết sơ cứu một chút thôi."

Anthony: "Cô ấy là người chơi."

Có lẽ chức nghiệp của người chơi này là [Y tá] nên mới có kỹ năng [Trị liệu sơ cấp].

Thiên Tử Thu đến gần hơn để nhìn cô chữa trị cho các npc, người nhà của các npc bị thương đều không ngừng cảm ơn cô ấy. Cô chậm rãi cắt bỏ quần áo của người bị thương rồi rửa sạch vết thương cho họ, bỗng cô kinh ngạc mở to hai mắt.

Thiên Tử Thu đoán ra: "Có lẽ cứu npc sẽ có phần thưởng."

Cậu lại hỏi trợ lý Al: "Nhiệm vụ tuyến chính thứ hai vẫn chưa công bố sao?”

Anthony: "Đúng vậy, hiện tại không có nhiệm vụ bản đồ. Nếu có thông báo, tôi sẽ nhận được trong thời gian sớm nhất."

Thiên Tử Thu "Ừm" một tiếng, quay trở lại phòng, cậu lấy ba chiếc phao bơi đã mua trước đó ra, dùng dụng cụ bơm hơi vào rồi rời khỏi khu nghỉ dưỡng, đi xuống sườn núi.

Nước biển vẫn chưa rút đi, hết đợt này đến đợt khác tràn vào, nhiều nơi trong thành phố đều có dòng chảy rất xiết.

Thiên Tử Thu nhanh chóng đi tới sườn núi, phía dưới đã bị nước biển bao phủ.