Chương 11: Cô Sẽ Thu Hồi Sao?

Đi tới phòng bệnh của Lục Hân Nhiên, cô đã ngủ thϊếp đi, trong phòng bệnh còn có thêm một người phụ nữ trung niên, là y tá mà Phó Thận Ngôn tìm, nhìn thấy tôi , cô ấy đơn giản chào hỏi, ý là Phó Thận Ngôn bảo cô ấy ở chỗ này chăm sóc Lục Hân Nhiên, đã như vậy, tôi cũng không ở lại lâu.

Ra khỏi bệnh viện, trực tiếp bắt taxi trở về biệt thự.

Lăn qua lăn lại một đêm, trở lại biệt thự đã là sáng sớm, có thể là bởi vì mang thai, tôi có chút buồn ngủ, trở lại phòng ngủ, thật sự mệt mỏi không chịu nổi, tôi liền trực tiếp lên giường ngủ

Trong lúc mơ màng tôi bị một mùi thuốc lá nồng nặc đánh thức , mơ hồ nhìn thấy bóng đen ngồi bên giường, tôi giật mình , phải mất vài phút sau tôi mới nhận ra là Phó Thận Ngôn.

Không biết hắn trở về lúc nào , trong phòng ngủ dày đặc khói thuốc , cửa phòng và cửa sổ đều đóng lại, ngón tay thon dài của hắn còn kẹp điếu thuốc đang cháy, không biết hắn hút bao nhiêu, nhưng nhìn tình hình này, hẳn là không ít.

"Anh về rồi! ." Tôi nói , ngồi thẳng người, ngước mắt nhìn hắn.

Hắn chưa từng hút thuốc, bây giờ lại ngang nhiên hút nhiều như vậy trong phòng ngủ, chắc là có vấn đề gì đó.

Hắn không mở miệng, nhưng một đôi mắt đen láy rơi vào người tôi, sâu thẳm không đáy , tôi không hiểu được, mùi khói trong phòng quá nồng, tôi không thở nổi, xốc chăn ra xuống giường mở cửa sổ.

Hắn ngồi trên sô pha, lúc đi ngang qua hắn, hắn mạnh mẽ đưa tay kéo tôi vào trong l*иg ngực, sau đó vòng tay ôm chặt lấy tôi, chặt đến mức phát sợ.

"Phó Thận Ngôn!" Mặc dù không biết tại sao hắn ta lại hành động như vậy, nhưng tôi thật sự không thích hắn ta có mùi thuốc lá, giãy giụa mấy lần, hắn ta cũng không buông tay.

Tôi bình tĩnh lại, quay đầu nhìn anh, “Anh uống rượu sao? " Vừa rồi không chú ý, hiện tại tới gần hắn mới phát hiện trên người hắn có mùi rượu nồng nặc.

“Không hận tôi sao?” Hắn bất thình lình nói ra một câu nói như vậy, khiến tôi có chút bối rối, nhìn hắn, thấy hắn cau mày, trên đôi môi mỏng còn có râu , có thể gần đây quá bận rộn, không có thời gian xử lí.

"Hận! " Tôi trả lời, vươn tay định đẩy cánh tay hắn, ý đồ tránh thoát vòng tay hắn, nhưng hắn dường như nhất quyết giữ chặt lấy tôi .



Tôi bị hắn làm cho như vậy có chút hồ đồ, nhìn về phía hắn, "Phó Thận Ngôn, anh làm sao vậy? ”

"Cô sẽ thu hồi sao?" Đôi mắt đen của hắn rơi vào trên người ta, có lẽ vì say nên ánh mắt có chút mờ đi.

Tôi trong lúc nhất thời không biết hắn nói cái gì, nghi hoặc nói, "Thu hồi cái gì?

Hắn nhìn tôi, không nói nữa, bắt đầu dùng bàn tay to thăm dò, tôi đương nhiên biết hắn muốn làm gì.

Theo bản năng tôi đè tay anh lại, nhíu mày, "Phó Thận Ngôn, tôi là Thẩm Thục, không phải Lục Hân Nhiên, anh xem cho rõ.”

Hắn không nói lời nào , trực tiếp ôm tôi lên, nụ hôn nhỏ mang theo mùi rượu, dồn dập mà mãnh liệt.

"Phó Thận Ngôn, tôi là Thẩm Thục! Nhìn cho rõ. " Tôi suy sụp một chút, dùng hai tay ôm lấy mặt hắn, cố gắng để hắn nhìn rõ tôi.

Mặt hắn mang theo một chút mệt mỏi, bình tĩnh nhìn tôi vài giây, sau đó thản nhiên phun ra một chữ, "Ừm! "rồi xé toạc bộ quần áo duy nhất trên người tôi .

Hắn vốn dĩ mặc một bộ âu phục , lăn qua lăn lại nửa ngày, làm cho nhăn nhúm, áo khoác bị hắn ném ở chân giường, xé chiếc áo sơ mi trắng duy nhất trên người, thấy hắn bắt đầu cởi thắt lưng, tôi giật mình, đứa bé trong bụng tôi, không thể như thế này được.



Thừa dịp hắn cởi thắt lưng, tôi mạnh mẽ đẩy hắn ra khỏi giường, kéo chăn quấn trên người, nhìn hắn nói, "Phó Thận Ngôn, anh uống say. ”

Nói xong, tôi liền trực tiếp ra khỏi phòng ngủ.

Thay quần áo xong tôi liền ra ngoài, ở lại chỗ này, tôi sợ mình không có biện pháp giữ lại đứa nhỏ này.