Chương 14: Cô Cảm Thấy Trình Tùy Dục Có Thể Coi Trọng Cô Sao?

Biết hắn tức giận, tôi nhỏ giọng nói lời tạm biệt với Mộc Tử, sau đó ngoan ngoãn đi đến bên cạnh hắn, cúi đầu nói, "Cám ơn anh ! ”

Hắn lạnh lùng nhìn ta một cái, đôi mắt đensâu thăm thẳm, nhìn không ra tâm tình, không lạnh không nhạt nói ra hai chữ, "Lên xe! ”

Tôi không dám nói nhiều, ngoan ngoãn lên xe.

Xe chạyđược nửa đường nhận được tin Mộc Tử đã về nhà, tôi dự trở về nghỉ ngơi sớm một chút, sau đó nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, chúng tôi cũng sắp đến biệt thự.

Ghé mắt nhìn nam nhân bên cạnh, trước sau như một mặt lạnh như băng, nếu hắn không chủ động mở miệng, tôi đương nhiên không thể nói nhiều.

Mãi cho đến dưới lầu biệt thự, anh dừng xe , sau đó sải bước trực tiếp vào biệt thự, tôi đi theo phía sau anh, suy nghĩ một chút nói, "Phó Thận Ngôn, tôi vốn tưởng rằng anh uống quá nhiều, cho nên mới gọi điện thoại cho bác sĩ Trình, tôi không có ý nghĩ gì khác. ”

Tuy rằng giải thích như vậy có chút dư thừa, nhưng tôi vẫn mở miệng, tôi biết cho dù nói, hắn cũng không quan tâm.

Hắn đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía ta, hơi nheo đôi mắt đen lại, trầm giọng nói "Ý nghĩ khác? Cô cảm thấy Trình Tùy Dục có thể coi trọng cô sao? ”

Hắn trực tiếp chặn câu nói của tôi, tôi cứng họng một lúc không nói được lời nào.

Đúng vậy, đừng nói Trình Tùy Dục là huynh đệ của Phó Thận Ngôn, tôi vẫn là thê tử trên danh nghĩa của Phó Thận Ngôn, cho dù không phải, Trình Tùy Dục cũng không coi trọng tôi.

Đối với Phó Thận Ngôn mà nói, tôi chỉ là hạt bụi nhỏ bé trong lòng đất, nếu như không phải Phó lão gia có hảo cảm đối với tôi , tôi chỉ sợ ngay cả tư cách gặp Phó Thận Ngôn cũng không có, chứ đừng nói là gả cho hắn.

Thấy tôi không nói lời nào, Phó Thận Ngôn lạnh lùng nhìn ta một cái, liền chuẩn bị lên lầu.

Chưa đi được mấy bước, hắn đột nhiên dừng lại, giống như là nghĩ đến cái gì đó, quay đầu lại nhìn ta mở miệng nói, "Đi Quảng Hàn Nam Ký mua đồ ăn khuya.”



Tôi sửng sốt, hắn vừa rồi trên đường sao không nói? Nơi này cùng Quảng Hàn Nam Ký quả thực chính là nam viên bắc ích, huống hồ hiện tại đã là rạng sáng, tôi phải đi nửa thành phố để mua đồ ăn khuya cho hắn?

"Hôm nay phải ăn sao? Bây giờ là rạng sáng, có thể đóng cửa? ”

"Mở cửa 24/24!" Sau khi buông vài chữ, hắn không cho tôi cơ hội nói nhiều, trực tiếp đi lên lầu.

Hắn căn bản không phải là muốn ăn khuya, mà là muốn giày vò tôi.

Nhưng, cuối cùng là tôi đuối lý, do dự một chút, tôi vẫn ra khỏi biệt thự, chuẩn bị lái xe đi.

Đang là mùa mưa, không khí ẩm ướt , hẳn là sắp mưa, tôi vốn định lái xe Jeep của Phó Thận Ngôn đi, nhưng chìa khóa xe bị Phó Thận Ngôn trực tiếp mang theo thư phòng, bất đắc dĩ tôi chỉ có thể đến gara và lái xe hạ gầm đi ra ngoài.

Một giờ sáng, tôi đi vòng nửa thành phố mua đồ ăn khuya, may trời không mưa



Nhưng vừa mới từ Quảng Hàn Nam Ký đi ra bầu trời liền ầm ầm mưa to, sấm chớp , cơ hồ là trút mưa to.

Một đường lái xe trở về, mùa mưa giang thành rất nhiều đường hầm và đường đều sẽ xuất hiện tình huống bị ngập, bởi vậy ta cố ý vòng qua đường hầm, lộ trình tuy rằng xa một chút, nhưng ít nhất sẽ không bị ngập.

Nhưng tôi tính đi tính lại, cũng không tính được nửa đường xe sẽ hỏng, bởi vì đi đường vòng, tôi lái xe cũng chậm, cách biệt thự còn hơn phân nửa lộ trình, bên này lại hoang vắng, huống hồ lại mưa to, nhất thời căn bản không có biện pháp gọi xe.

Nhìn điện thoại di động, pin không còn nhiều , không còn cách nào khác, tôi đành phải gọi điện thoại cho Phó Thận Ngôn.

Điện thoại vang lên nhiều lần cũng không có người nghe máy, thấy điện thoại sắp tắt máy, tôi đành phải tìm một chiếc ô trong xe xách đồ ăn khuya xuống xe, đi bộ theo đường trở về