Chương 9: Cá Cược

Tôi không hiểu hắn đang nghĩ gì nên khẽ gật đầu, coi như tôi đồng ý .

Con người có đôi khi sẽ rất hèn mọn , hèn mọn vô cớ , đối với tôi mà nói , hình như tôi đã hình thành thói quen đối với yêu cầu của Phó Thận Ngôn, chỉ biết phục tùng, dù trong lòng cực kỳ kháng cự.

Xe chạy vào thành phố , vốn tưởng rằng Phó Thận Ngôn sẽ đưa tôi về biệt thự, không ngờ anh ta trực tiếp đưa tôi đến bệnh viện.

Mùi thuốc khử trùng lan tràn khắp mọi ngóc ngách trong bệnh viện, tôi không thích, nhưng chỉ có thể đi theo phía sau Phó Thận Ngôn vào phòng bệnh của Lục Hân Nhiên.

Lục Hân Nhiên đang truyền dịch, cô vốn đã ốm yếu , lúc này nằm trên giường bệnh màu trắng , ánh mắt trong trẻo, càng làm nổi bật sự mềm mại nhỏ nhắn của cô.

Nhìn thấy tôi cùng Phó Thận Ngôn cùng đi vào , ánh mắt nàng ta nhìn về phía toi lạnh đi vài phần, thật lâu sau mới nhìn về phía Phó Thận Ngôn nói, " Em không muốn nhìn thấy cô ta ”

Hình như do không có con, dáng điệu thanh tú đáng yêu kia không còn nữa, ngược lại còn có chút lạnh lùng cùng căm hận.

Phó Thận Ngôn đi về phía cô, ôm cô từ trên giường xuống , cọ cọ cằm lên trán cô an ủi , "Để cô ấy đến chăm sóc em vài ngày, đây là chuyện cô ấy nên làm. ”

Thân mật, cưng chiều, cảnh tượng này khiến tôi đau đầu .

Lục Hân Nhiên vốn định nói gì đó , nhưng chỉ được một lúc , liền ngửa đầu nhìn Phó Thận Ngôn cười gượng nói, "Được, em sẽ nghe anh!"



Hai người, ngươi một lời ta một câu , liền quyết định ta đi hay ở lại .



Nói đến buồn cười, tôi thế mà một câu chưa nói, hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp bọn họ.

Phó Thận Ngôn rất bận rộn, tang lễ của gia gia tuy rằng hắn không xuất hiện , nhưng dù sao hắn cũng là người Phó gia, có rất nhiều việc phải qua tay hắn, Phó thị lớn như vậy do hắn quản lý, vì vậy hắn không có nhiều thời gian ở bệnh viện cùng Lục Hân Nhiên.

Người duy nhất có thể ở lại và chăm sóc Lục Hân Nhiên, tựa hồ cũng chỉ có thể là tôi.

2 giờ sáng, ban ngày Lục Hân Nhiên ngủ quá nhiều, buổi tối không có cách nào ngủ, trong bệnh viện không có giường dư , tôi chỉ có thể ngồi trên ghế dựa bên giường.

Thấy tôi không ngủ, cô nhìn về phía tôi, "Thẩm Thục , cô quá hèn mọn. ”

Nghe được những lời này, tôi nhất thời không biết nên nói cái gì , cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong tay, hồi lâu mới ngước mắt nhìn cô ta nói, "Yêu,không phải là như vậy sao? ”

Cô ta nở nụ cười, không rõ nguyên nhân, một lúc lâu sau mới nói, "Có mệt không? ”



Tôi lắc đầu, tôi sống mấy chục năm rồi, làm gì mà không mệt? Tôi vừa mới yêu một người .

"Có thể rót cho tôi một ly nước không?" Cô mở miệng, hơi đứng dậy , nghiêng người.

Tôi gật đầu, đứng dậy rót nước cho cô ấy.



"Không cần thêm nước lạnh, nóng một chút là được" Cô mở miệng, không có cảm xúc .

Rót nước xong, tôi đưa cho cô ấy, cô ấy không nhận, chỉ nhìn tôi nói, "Cô thấy tôi đáng thương, nhưng tôi cũng cảm thấy cô đáng thương, chuyện của đứa bé vốn không trách cô , nhưng tôi vẫn không nhịn được đem trách nhiệm và thù hận đổ lên người cô . ”



Tôi không biết cô ấy nói vậy là có ý gì , chỉ đưa nước cho cô ấy, "Cẩn thận nóng! ”

Cô ấy cầm lấy ly nước hung hăng túm lấy tôi, xuất phát từ bản năng, tôi vốn định thu tay lại, nhưng cô ấy lại trừng mắt nhìn tôi với đôi mắt đen láy nói, “Chúng ta đánh cược xem rốt cuộc anh ta có đau lòng hay không. ”

Tôi sửng sốt , liếc mắt nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa, không biết hắn đến từ khi nào. Lục Hân Nhiên nhìn tôi, vẻ mặt nhẹ nhàng, "Dám không? ”



Tôi không nói, mặc cho cô ấy dội nước nóng lên mu bàn tay tôi , đau thấu xương giống như vạn con kiến cắn xé.

Mặc dù im lặng, nhưng tôi đã tham gia cuộc cá cược này.

Lục Hân Nhiên buông ly nước xuống, vẻ mặt vô tội nói, "Thực xin lỗi, tôi không cố ý, ly nước quá nóng, không cẩn thận làm đổ , cô không sao chứ? ”

Những lời này thật đáng thương.

Tôi rút tay về, cố chịu đau lắc đầu, “Không sao đâu!