Chương 23-24

Chương 23: Người đó đã cứu cô.

Ánh mắt di chuyển một chút nữa, nhìn xuyên qua bóng tối vô tận, có một chút ánh sáng ở đấy.

Bàn tay đặt ở thắt lưng cô trượt ra rời xuống đất…. Một khoảng thời gian dài không gặp gỡ Cung Âu, Thời Tiểu Niệm tỉnh dậy sau khi bất tỉnh thời gian dài. Hốt hoảng tỉnh lại, ánh mắt đảo quanh, đập vào mắt cô là trần nhà đẹp đẽ. Chóng mặt, cô không thể phân biệt đây là mơ hay hiện thực ….. Thật không thoải mái. Những sự việc dần dần hiện ra, những sự việc từ nhỏ cho đến lớn, cô dừng lại một chút, mơ màng hiểu được lí do vì sao cô không chết. Cô sống sót sẽ như thế nào….. Ở đây đã không phải rừng rậm, mà là một cái phòng thật lớn.

“Ách –”

Thời Tiểu Niệm vùng vẫy dựa vào gối khó nhọc ngồi dậy, người cô cảm thấy đau nhức, động một chút đều cố hết sức, cô ngẩng đầu nhìn lên trên liền thấy một thân hình cao lớn đứng ở cuối giường. Ngay sau đó hắn liền bước chân lên giường. Chỉ thấy Cung Âu đứng chắp tay, chân trần dẫm lên trên chăn, quần áo âu màu xám bao quanh chân dài thẳng táp, áo sơ mi nhạt màu nhìn hắn mặc không bị gò bó , ba cúc áo được nới lỏng lộ ra xương quai xanh khêu gợi. Hắn cúi đầu xuống,khuôn mặt khôi ngô trở nên căng thẳng, đôi mắt đen thâm thúy gắt gao nhìn cô, tất cả đều là sắc mặt giận dữ. Nếu trên người hắn có lông , giờ phút này nhất định là lông trên người hắn sẽ dựng lên hết . Đột nhiên nhìn thấy một người sống đứng ở trên giường, dọa Thời Tiểu Niệm nhảy dựng,không nói được lời nào. Cô rõ ràng là rất ghét Cung Âu, nhưng sao mỗi lúc nhìn nhìn lên giường lại luôn tưởng tượng ra hình ảnh của hắn, cô bây giờ thực sự không biết khóc hay biết cười…. Có lẽ là bởi vì đã chết một lần. Gặp lại Cung Âu, cô tự nhiên cảm thấy hắn cũng không phải quá ác độc. bất quá, cô không phải đã chết rồi sao, thế nào lại nằm ở đây? Thấy cô tỉnh lại, khuôn mặt Cung Âu thay đổi thành tức giận, gần như là bệnh tâm thần, quát,“Thời Tiểu Niệm! Mẹ nó có phải bị bệnh hay không?”

Người có bệnh. . . . . . Không phải hắn sao? Hắn mới có bệnh cố chấp. Thời Tiểu Niệm vừa tỉnh, bị mắng đến không kịp phản ứng lại, chỉ có thể kinh ngạc nhìn lên hắn.

“Tôi bảo cô đi chết thì cô đi chết! Cô có nghe thấy lời tôi nói không? Tôi bảo cô làm nữ nhân của tôi sao lại không làm?” Cung Âu tức giận quát, trừng mắt nhìn cô: “Đến chết cũng không biết xin tha”

Khu rừng bên ngoài rõ ràng đã loại bỏ vệ sĩ, đến ngày thứ ba hắn đã không để vệ sĩ đi ngăn cản cô ăn đông ăn tây, cô cái gì cũng không biết, cũng không biết đi ra ngoài. Ngu xuẩn thì phải chết. Nếu không phải hắn cho người theo dõi biết được cô hôn mê, nên đi vào trong cứu cô, thì cô đã chết. Đến lúc sắp chết cũng không biết vùng vẫy! Thời Tiểu Niệm bị mắng như không phải cô chết, mà chính là hắn, người mà hiện ở đây mắng chửi cô?

“Ngu ngốc! Muốn sống cũng không biết xin, đúng là nữ nhân ngu xuẩn!” Cung Âu giận dữ nhìn cô, giọng nói nói khêu gợi sớm trở lên vặn vẹo, khàn khàn. Còn có cảm giác hoàn toàn khó chịu, Cung Âu giống như phát tiết đem chăn gối đá sang một bên. Chăn rời khỏi thân, Thời Tiểu Niệm cúi thấp đầu, chỉ thấy mu bàn tay của cô bầm tím,quần áo trên người cô không biết từ lúc nào đã đổi thành váy ngủ. “Xem cái gì mà xem, chính là tôi thay!” Cung Âu gầm nhẹ, đắc ý không ai bì nổi, “ Trên người cô có chỗ nào tôi chưa nhìn qua, chưa sờ qua?”

Thời Tiểu Niệm nghẹn lời nhìn về phía hắn, mệt mỏi lên tiếng, “Anh quá đáng. . . . . .”

Cô không phải để ý chuyện ai là người thay quần áo, dù sao trong sạch của cô đã bị hắn hủy. Nói lại suy nghĩ một hồi ,cô thật không nghĩ lại đi nhắc đến việc này. Cô chính là chịu không nổi rõ ràng là hắn phải chỉnh cô đến chết sao, hiện ở trước mặt hắn giống như tất cả đều là lỗi của cô, vô lý giáo huấn cô một trận, kém một điểm liền từ bỏ cô bắt đầu hoài nghi chính ký ức của mình.

“Quá đáng? Ta chưa hề khinh suất khi ở trên giường với cô cho dù có cũng là thái độ đúng mực.”

Cung Âu oán hận trừng mắt nhìn nàng, ở trên giường hung hăng giẫm, cả người táo bạo lợi hại. Hắn thật sự dùng sức, nếu không phải giường của Cung gia chất lượng tốt, hiện tại cô đã bị chấn động mà ngã xuống.

Thời Tiểu Niệm đối với hắn từ lâu đã đầu hàng, không có tinh lực cùng hắn đấu khẩu , dựa vào thành giường trầm mặc, ánh mắt nhìn xa xăm. Tùy hắn đi. thế nào mà chẳng phải chết, dù sao cô cũng liều một lần. Cô không thích vùng vẫy. “Đừng có giả vờ chết !” Thấy cô bất động, Cung Âu càng thêm tức giận, hướng của cô mà bước chân tới. Thời Tiểu Niệm nhíu mày, không có chọn lựa nhìn về phía thân hình cao lớn kia. “Anh đến cuối cùng là muốn làm gì?” Cô rất nhu nhược, chỉ có nói chuyện một trận cô mới có thể nói hoàn toàn ý nghĩ của chính mình. “Muốn gϊếŧ chết cô.” Cung Âu nói thẳng. “Đem cô ta phơi khô kẹp ở trong sách làm thẻ đánh dấu sách!” Thời Tiểu Niệm không nghe theo hắn, “Vậy anh cứu tôi làm gì? Không phải để tôi chết thì tốt sao?” Cứu cô làm cái gì? “Có một việc tôi phải biết rõ ràng !” Cung Âu nói. Thời Tiểu Niệm mệt mỏi tựa vào thành giường, khó hiểu nhìn về phía hắn. Cung Âu hướng phía giường đi đến trước mặt cô, đôi mắt trừng lớn, cao giọng gầm nhẹ, “Người khác đi viết di thư còn cô thì vẽ di họa, cái gì nói không ai tin tưởng cô? Đó là ý gì? Tôi giúp cô giải thích rõ ràng!” Đang nói, Cung Âu lấy ở phía sau giường một xấp giấy vẽ , ném mạnh lên không trung. Các bức tranh như hoa tuyết, một bức tranh rơi trên giường. Thời Tiểu Niệm ngẩn ngơ, này là cô đang ở khu rừng toàn là hoa, những bức tranh đầu toàn bộ là cô cùng Mộ Thiên Sơ thời tiểu học thì hình ảnh lúc ấy quay về. Này là những bức tranh đầu của cô vẽ đồng thời ghi thêm vào một câu nói: không ai tin tưởng tôi. Cung Âu không tin cô. Mộ Thiên Sơ cũng không tin cô, mặc dù cô đau khổ tìm tất cả chứng cứ muốn Mộ Thiên Sơ tin cô từng là người yêu của anh. Cô thành thật, tất cả mọi người đều coi cô là người dối trá. Thời Tiểu Niệm không thể giải thích, nên cô nghĩ và vẽ nên những bức tranh đầu tiên. Cung Âu một lực liền hất bay bức tranh, hắn trừng mắt nhìn cô, tiếng nói tràn đầy sự tức giận.

“Sự thật rõ ràng! Cái gì kêu không ai tin tưởng cô? Ta oan cô chết bầm?”

“Không oan sao?”

Thời tiểu niệm thản nhiên trả lời hắn, cô cảm thấy vấn đề này thật buồn cười.

“Oan ở đâu lí?” Cung Âu tức giận nhìn cô, “Cô tìm cách lên giường của tôi, trộm sinh đứa nhỏ mà giờ hoàn không giao ra, trong lòng cô thật nhiều tâm kế, cô đúng là một nữ nhân dối trá?”

“Tôi không nói dối.”

Thời Tiểu Niệm gằn từ chữ nói, ngữ khí không có một chút gì lo sợ, cô biết Cung Âu sẽ không tin. Hắn chỉ biết kiên trì với nhận định của hắn .

“Cô nói dối thì phải biết tìm hiểu rõ, nếu không mọi người không tin cô , mà không phải cô vừa sắp chết đó sao!”

Cung Âu gầm nhẹ.Không có trong dự kiến trực tiếp mở đầu thống mạ, Thời Tiểu Niệm sửng sốt vài giây mới phản ứng lại Cung Âu vừa nói cái gì. Hắn nói nếu không mọi người không tin cô , mà không phải cô vừa sắp chết đó sao!“.

Này tối không tin của cô lại tự nhiên nói chuyện, giống như. . . . . . Ở khuyến nàng biệt tầm tử như. Thời Tiểu Niệm rất nhanh bỏ qua ý nghĩ của mình, chính là hắn kêu cô đi tìm cái chết, cô yên lặng đứng ở trước mặt hắn nhìn có chút mê mang. Cô hình như có một chút gì đó không hiểu Cung Âu.

“Xem tôi làm gì? Tôi là không có khả năng lộng lổi đích! Tôi chỉ là là giáo dục cô!” Cung âu trừng mắt nhìn cô, không ai nói được nổi. Như thế là quá tự tin về bản thân.

Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, im lặng một hồi không ôm hy vọng lại hỏi, “ Này, Tôi có thể đi tìm chứng cứ sao?”

“Có thể!”

Thời tiểu niệm tưởng chính mình nghe nhầm, lại là sửng sốt. Hắn tự nhiên lại có thể chấp nhận? Thế nào cô ở khu rừng như sống chết một thời gian, hắn lại trở nên như thế ?

“Thời Tiểu Niệm, cô nghe đúng, tôi cũng không muốn nói oan người chết.”

Cung âu nói, mặt mày chỉ có sắc lạnh “Tôi cho cô một tuần, nếu cô không có chứng cứ chứng tỏ chính mình trong sạch, thì cùng tôi ngoan ngoãn quay lại về ở đây và mang theo con tôi!” Thời gian một tuần? Thời Tiểu Niệm nghĩ một tuần này quá ngắn, Tiểu Niệm liếc mắt một cái, Cung Âu này vui buồn thất thường, khó có khi được hắn khẳng định nói, cô không hề đòi hỏi gì thêm. Cô vốn là không phải có ý muốn chết, có thể sống nàng đương nhiên muốn có thể được sống.

“Được, tôi đồng ý.”

Thời Tiểu Niệm gật đầu đồng ý, trong lòng sớm đã ở bên ngoài, gần như là muốn lập tức xuống giường, nhưng thân thể cô mệt mỏi nói chuyện cũng đã là rất khó .

“Vậy cô hiện có thể giải thích cho ta một việc.”

Cung Âu nói.

Cung âu được một lần có lòng, thì Tiểu Niệm cũng rất phối hợp, “Có việc gì?”

Cung âu ngồi xuống bên cạnh cô, đôi chân trực tiếp đặt lên bụng, khẻo đích bụng nhỏ hoàn ác ý địa ở nàng bụng thượng cọ lưỡng hạ. Thời Tiểu Niệm không có khí lực tranh chấp lấy hắn. Cung Âu đi vài bước rồi dừng ở bên cạnh bức tranh hướng cô giữ nó ở trên cao, chỉ người trong hình là một thiếu niên hỏi,

“Người này là ai? Là người đàn ông của cô?”

Mộ Thiên Sơ. Là Mộ Thiên Sơ. Nhìn bức ảnh thiếu niên đứng ở các lâu lí, thì tiểu niệm đích vẻ mặt lập tức đơ ra, ký ức tràn về đó chính là mối tính tình đầu. . . . . .

“Ba –”

Cung Âu đánh một cái ở đầu nàng, sắc mặt giận dữ, tiếng nói trầm xuống,

“Thật là người đàn ông của cô? Người của tôi chắc chắn sẽ tra ra lai lịch của người đàn ông đó.”

Thế nào có thể. . . . . . Kia chính là chồng của em mình, em rể, nói ra thật là một chuyện buồn cười.

“Không có.”

Thời Tiểu Niệm yếu ớt nói. “Chính là tôi vẽ ra bức tranh đó mà thôi.”

“Lâm tử hoàn sáng tác mạn họa, cô thật sự rất nhàn.”

Cung Âu đùa cợt liếc mắt nhìn cô một cái, lập tức lại nói,

“Không có người đàn ông khác là được, Thời Tiểu Niệm, tôi cảnh cáo cô, cô là mẹ của con tôi, không được có quan hệ với người đàn ông khác!”

Thật là một tên bá đạo. Thời Tiểu Niệm rất muốn hỏi, cho dù cô là mẹ của con hắn, với thân phận của hắn có lẽ không cưới cô, bằng cái gì không cho cô có quan hệ nam nữ? Ngẫm lại vẫn chỉ bãi, nàng nói một hồi, hắn khẳng định vừa muốn luống cuống địa mạ nàng vừa thông suốt. Quên đi, ta không chấp người có tính cố chấp

“Tê –”

Cung âu ngồi bên cạnh cô, bỗng nhiên xé bức tranh trong tay, trở thành một đống giấy vụn. Thời Tiểu Niệm ánh mắt đau sót nhìn bức tranh bị xé thành nhiều mảnh. Căn phòng lúc ấy như sáng lên, bức tranh bị xé bay khắp nơi, bức họa thiếu niên bị hủy trong tay Cung Âu. Vậy là những ký ức của cô, đều bị Cung Âu phá hủy. Giống như mọi chuyện đã bị định trước, cô cùng Mộ Ngàn Sơ ban đầu cũng bị chia cắt như vậy.

Chương 24: Rời đi.

Nửa đêm.

Thời Tiểu Niệm mơ một giấc mộng đẹp, mơ cô tìm được một đống chứng cớ chứng minh sự thành thật của cô, cô đem chứng cớ toàn bộ đưa cho Cung Âu.

Cung Âu mang theo vô số bảo tiêu mà đi đến thành phố S lớn nhất đứng ở cao ốc, quỳ đầy đất, một bên dập đầu một bên hô, “Thời tiểu thư, hết thảy đều là tôi nghĩ sai rồi, hãy đánh tôi đi! Hãy chà đạp tôi đi!”

Hình ảnh kia bỗng dưng lại vô cùng đẹp mắt.

Cô đứng trước mặt Cung Âu, một cước dẫm lên vai của hắn, cười đến đắc ý.

“Người phụ nữ này, hơn nửa đêm cô cười cái gì?”

Một giọng nam khêu gợi bỗng nhiên vang lên bên tai cô.

Thời Tiểu Niệm khϊếp sợ mà mở to mắt.

Ánh đèn ngủ lờ mờ trong phòng, Cung Âu đang nằm ở bên cạnh cô, một tay chống trên giường, tựa hồ là vừa tắm rửa xong, mặc trên người áo tắm màu xám bạc, tóc ngắn còn ướt, đôi đồng tử nhìn chằm chằm cô.

“Ah……”

Thời Tiểu Niệm chấn kinh không nhỏ, lập tức bật người ngồi dậy, không đến một giây, lại mệt mỏi mà nhoài ra giường, thở gấp nói “Anh, anh làm cái gì?”

“Ngủ.”

Hắn nói, giọng điệu lãnh đạm.

“Nhưng đây giường là tôi ngủ……”

“Đây là nhà tôi, tại sao tôi không thể ngủ?” Cung Âu nhíu mày.

“Tôi đi.”

Thời Tiểu Niệm cố hết sức mà ngồi dậy chuẩn bị xuống giường, hai chân bỗng dưng lại bất động, người đàn ông dùng chân nặng trịch mà đè lên người cô, Thời Tiểu Niệm dùng sức kháng cự mà nhìn về phía hắn “Anh định làm gì ?”

“Ngủ, ngủ cùng người phụ nữ của tôi, có vấn đề sao?”

Cung Âu trực tiếp đem cô trở thành vật sở hữu của hắn, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm vào cô, dưới ánh sáng lờ mờ giống như con báo đang chăm chú nhìn con mồi của chính mình.

“Lấy chân ra, tôi muốn xuống dưới.”

“Cô muốn đi sao? Tốt.” Cung Âu ngoài dự đoán mà hào phóng đáo ứng, dịch chuyển chân.

Thời Tiểu Niệm đang muốn xuống giường, chợt nghe thanh âm lười biếng của Cung Âu truyền đến

“Rời khỏi tôi, một tuần lễ sau tìm được chứng cứ tôi sẽ buông tha cho.”

“Hèn hạ.” Thời Tiểu Niệm phẫn nộ mà quay đầu lại nhìn về phía hắn “Anh muốn lật lọng.”

“Quyền quyết định trong tay cô, không liên quan đến tôi”

Cung Âu ngồi tựa ở đầu giường, con mắt màu đen chẳng hề để ý mà quét qua cô.

Lại vui buồn bất chợt, cố gắng che giấu đi tính cách thật của hắn, rất biết cách tính toán sự việc.Cô sao có thể đi?

Một phần là đã không còn trong trắng, một phần là có thể sẽ đạt được tự do……

Thời Tiểu Niệm rũ mắt, cuối cùng trầm mặc mà một lần nữa nằm xuống, vừa nằm xuống, cô đã bị Cung Âu một bước ôm vào trong ngực, trên người hắn có hương sữa tắm nam, mùi thơm ngát đập vào mặt, thêm hơi thở của hắn vây quanh khiến cô thở không nổi……

Giường lạ lẫm.

Một cái ôm lạ lẫm.

Thời Tiểu Niệm không có khí lực giãy dụa, chỉ có thể không thoải mái bị hắn ôm thật chặt, Cung Âu đem khuôn mặt tuấn tú tới gần cô, tại trên mặt cô,dùng sức mà hô hấp……

Thời gian dần qua, hô hấp của hắn thay đổi.

Môi mỏng của hắn ở trên chiếc cổ mảnh khảnh của cô mà làm loạn, từng chỗ từng chỗ hôn, hô hấp càng ngày càng chìm, ăn tủy trong xương mới biết liếʍ nó cũng ngon.

Hôn môi không hề thỏa mãn được hắn, hắn một tay nắm chặt vòng eo gầy yều của cô, một tay nâng cô lên, ép cô hướng mắt nhìn trước mặt hắn, sau đó mới không phân vân mà ngăn chặn môi của cô.

Cuồng vọng tiến công.

Môi của cô lập tức đều là hương vị của hắn, giống như trong nháy mắt cô không còn là chính mình.

Cô bị ép nên chỉ có thể thừa nhận lấy.

Cung Âu không cam lòng, dùng kỹ xảo quấn quanh lưỡi cô, châm ngòi lên người cô, ý đồ khiến cho cô có phản ứng, Thời Tiểu Niệm bị hôn đến mặt phát run từng đợt, khó có thể kìm nén uất ức, lại không khuất phục, bực tức mở miệng “Anh có rất nhiều phụ nữ?”

Hắn có thể tìm người khác, đương nhiên trên đời này chẳng thiếu phụ nữ tốt hơn cô, còn hiện tại thân thể cô rất yếu ớt….

“Cho nên tôi muốn ngủ với ai thì cứ đi nằm ngủ với người đó.” Cung Âu phảng phất như đang nói một chuyện bình thường, không có ý định lại cùng cô nói tiếp, lại chuẩn xác áp lên môi cô, hương vị ngọt ngào.

Gian phòng ấm nóng, ái vị lần nữa được lên cao.

Thời Tiểu Niệm đối với sự liều lĩnh của hắn thì im lặng.

Cô cam chịu, được rồi, cô tranh giành không lại hắn, cũng không chống cự được, mặc kệ, bị xâm phạm thì đã bị xâm phạm, ngày mai, mặc kệ thân thể khôi phục không tốt, cô cũng muốn đi.

Rất kỳ quái, ngoại trừ hôn nồng nhiệt cùng vuốt ve, Cung Âu không có tiến thêm một bước.

Cô không hiểu hắn đến tột cùng là suy nghĩ cái gì, giật giật thân thể, muốn không dấu vết mà cách xa hắn một chút, lại bị hắn ôm lại càng chặt hơn.

“Cô nếu có muốn giãy dụa, tôi cam đoan đêm nay cô ngủ không được” Hắn dán môi vào lỗ tai của cô hung dữ nói, há mồm cắn vành tai của cô, cắn giống như trừng phạt.

Một cỗ dòng điện theo lỗ tai mà đi vào thân thể của nàng, Thời Tiểu Niệm rụt vai, thức thời mà không động, trầm mặc để hắn làm xằng làm bậy.Không biết đã qua bao lâu, Thời Tiểu Niệm trong lúc hắn hôn môi không ngớt, dần dần mất đi ý thức, đã ngủ.

……

Hôm sau.

Thời Tiểu Niệm tỉnh lại thì ngoài cửa sổ đã sáng rõ, bên giường không có thân ảnh Cung Âu, chỉ còn lại có hơi ấm của hắn vẫn lưu lại.

Cô nhẹ nhàng thở ra, sau đó dùng hết khí lực từ trên giường xuống.

Cô hôm nay nhất định phải đi.

Ở lại đây còn không biết Cung Âu sẽ làm gì với cô.

Rửa mặt xong, Thời Tiểu Niệm đi thang máy xuống dưới lầu, không có nhìn thấy Cung Âu, chỉ thấy Phong Đức đang tại dặn dò nhóm nữ hầu làm việc.

“Phong quản gia.”

Thời Tiểu Niệm hướng hắn đi tới, lễ phép mà cúi đầu.

“Thời tiểu thư.” Phong Đức mỉm cười nhìn về phía cô, nếp nhăn nơi khóe mắt lộ rõ, “Ừm, so với lúc Cung thiếu gia ôm trở về, sức khỏe tốt hơn nhiều.”

Trên mặt cô đã không tái nhợt như trước kia, khôi phục một ít thần thái.

“Ôm trở về?”

Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên.

“Là thiếu gia phát hiện cô té xỉu, ngay cả người cũng không gọi, tự mình đem cô từ rừng rậm ôm trở về.”

Phong Đức vừa cười vừa nói, “Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến thiếu gia đối với người khác để bụng như thế.”

Để bụng.

Cung Âu còn có thể để bụng người khác, chắc chắn mấy người phụ nữ không thể chịu nổi a.

Người đàn ông này quả thật là sáng nắng chiều mưa, cảm xúc lật ngược, rõ ràng là muốn cô chết, cuối cùng lại cứu cô…… Tại sao?

Thời Tiểu Niệm không tiếp tục cái đề tài này, chỉ nói, “Cung Âu đáp ứng cho tôi một tuần lễ đi tìm chứng cớ, tôi sẽ đi”

Cô chỉ là đến cáo biệt.

“Tốt, Thời tiểu thư, chúng tôi sẽ phái người âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của cô, ngàn vạn lần không nên cầu cứu ai, vô dụng thôi, còn có thể làm thiếu gia tức giận.”

Phong Đức khích lệ cô, trên mặt có chút lo lắng, sợ cô lại một lần nữa đi chọc giận thiếu gia.

Lần thứ nhất sống được trở về.

Lần thứ hai thì sao đây?

Ai cũng không phỏng đoán được thiếu gia.

Thời Tiểu Niệm hiểu ý của hắn, liền gật đầu, “Tôi biết rõ, cám ơn, tôi đi đây.”

Nói xong, Thời Tiểu Niệm đi về hướng cửa chính, hai tay trống trơn. Cô là bị trói đến, trên người ngay cả điện thoại đều không mang, cũng sẽ không có gì cần mang đi.

“Thời tiểu thư, xin chờ một lát, có thể giúp tôi một chút không?”

Phong Đức bỗng nhiên gọi cô lại.

Thời Tiểu Niệm nghi hoặc xoay người, Phong Đức trưng vẻ mặt thỉnh cầu mà nhìn cô, đưa cô xuống dưới lầu, đi đến phòng bếp. Còn chưa tới gần, chợt nghe thấy tiếng rống giận dữ của Cung Âu truyền đến. “Các ngươi không có đầu óc à? Gọi các ngươi làm kem thôi, khó lắm sao?”

“Các ngươi không thấy mình giống cẩu sao? Người ta không cần kiểm tra đều làm ngon hơn các ngươi gấp trăm lần!”

“Phong Đức thật sự là già rồi, sao lại đi mời đám phế nhân này! Cút cho tôi!”

……

Thời Tiểu Niệm đi đến cửa phòng bếp, trên bàn ăn để một loạt kem đủ màu, đám đầu bếp xếp thành một hàng, mỗi người cúi đầu, mỗi lần chủ nhân tức giận họ đều sợ tới mức run rẩy.

Cung Âu đứng đối diện, âu phục thẳng, ăn mặc chỉnh tề, động tác lại vô lý đến cực điểm, một tay lấy thìa ném vào mặt đầu bếp, sắc mặt khó coi vô cùng.

Tính cách của hắn thật là quá xấu, rất dễ dàng nổi giận. Thời Tiểu Niệm châu mày.

Kem?

Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Phong Đức, Phong Đức có chút bất đắc dĩ mà nhìn cô, nếp nhăn trên mặt lộ ra thật sâu, thỉnh cầu, hai tay hướng cô chắp tay trước ngực, động tác này giống như cầu xin cô giúp đỡ……

Không phải Cung Âu khó ăn tới cực điểm, Phong Đức cũng sẽ không đến cầu cô.

Được rồi.

Thời Tiểu Niệm không có cách nào cự tuyệt Phong Đức, đành phải nhếch miệng, bước chân đi.

Nhìn thấy cô, khuôn mặt đang tức giận của Cung Âu có một tia không muốn, gằng giọng “Cô còn sức xuống giường sao?”

Tên này…… Miệng thật độc.

Hắn bị rối loạn nhân cách cố chấp, được rồi, cô nhịn hắn.

Thời Tiểu Niệm làm bộ không nghe thấy, bình tĩnh hỏi, “Có muốn tôi làm một ít kem cho anh?”

“Không muốn, đều khó khăn ăn hết!” Cung Âu hừ lạnh một tiếng.

“Thật sự không muốn?” Rõ ràng mới vừa rồi còn khoa trương nói cô làm tốt.

“Không muốn!”

“Thật sự không muốn?”

“Còn chưa cút? Nhìn xem cô thật phiền!” Ăn không được đồ ăn mình muốn, Cung Âu cả người đều thực táo bạo, nhìn cũng không nhìn cô.

“Tôi đi đây……” Thời Tiểu Niệm đành phải quay người.

“Cút trở về làm cho tôi!”

Thời Tiểu Niệm quay người trở lại, nhìn về phía Cung Âu, trong nội tâm bay qua một loại… cạn lời.

Người đàn ông này thật là…có một không hai.

Vì ngăn ngừa Phong Đức cùng những đầu bếp vô tội bị mắng oan, Thời Tiểu Niệm gắng gượng khôi phục tốt thân thể liên tiếp làm 20 thùng kem lớn.

Đem một thùng kem cuối cùng đặt trên bàn cơm, Thời Tiểu Niệm mệt mỏi thở hồng hộc, ngay cả bước đi cũng có chút khó khăn.

Mà Cung Âu chính là khoan thai tự đắc mà ngồi ở chỗ kia ăn kem, vừa ăn vừa gọi điện thoại, tựa hồ phân phó một ít công việc. Không có nửa phần bộ dạng tức giận lúc nãy.

Thời Tiểu Niệm lần nữa khâm phục người đàn ông này lật mặt nhanh hơn lật sách.

Trước còn nói không thích ăn đồ ngọt, nhưng bây giờ lại ăn thành như vậy. Có ngày cũng sẽ biến thành heo…..

Cô lắc đầu, xoa xoa mồ hôi trên mặt, quay người rời đi, còn chưa có đi tới cửa chợt nghe thấy thanh âm không vui của Cung Âu truyền đến

“Đi đâu?”

“Tôi đi ra ngoài tìm chứng cớ chứng minh sự trong sạch của mình.”

Thời Tiểu Niệm quay đầu lại, vẻ mặt thành thật nói.

“Tôi đây muốn ăn kem, sao cô dám đi?” Cung Âu nuốt một miệng lớn kem hỏi, khẩu khí hùng hồn, khẳng định đây là nhiệm vụ của cô.

Thời Tiểu Niệm đặc biệt muốn được minh bạch mà thong dong quay trở lại hỏi hắn một câu: liên quan gì tới tôi?

“Chờ tôi ăn xong, tôi cho cô đi”

Vì có thể ly khai, Thời Tiểu Niệm cơ hồ là trấn an, cô nhìn qua trên bàn, hết thảy là bao nhiêu thùng, tối thiểu là ăn được hai tháng. Đến lúc đó cô chẳng phải đã cô không còn liên quan đến hắn sao?