Chương 47-48

Chương 47

Cung Âu ngồi trở lại trên ghế, trong lòng không nhịn được, vươn tay cầm lên chiếc điện thoại di động, mà màn hình điện thoại dừng ở thư mục danh bạ, cuối cùng đừng lại ở số điện thoại của Thời Tiểu Niệm.

Người phụ nữ đáng ghét này.

Quay về thành phố S cũng không thèm gọi điện thoại cho anh.

Nói thật có lí lẽ!

Cô đúng là có lòng can đảm!

Tối hôm qua anh muốn nhanh chóng chạy về công ty xử lí việc khẩn cấp, nhìn ra sự lo lắng của cô với người nhà, nên anh không đưa cô về cùng, còn để lại đội bảo vệ của Phong Đức cho cô, một mình anh lên du thuyền quay về.

Mẹ kiếp! Vậy mà cô quay về lại không thèm nói với anh một tiếng!

“Phanh”

Cung Âu tức giận đánh một cái lên mặt bàn, môi mổng mím chặt, đáy mắt mơ hồ nhìn ánh sáng trên chiếc điện thoại di động.

Liếc mắt nhìn thời gian, Cung Âu đứng dậy khỏi bàn làm việc, bây giờ là thời gian ăn cơm tối của nhân viên.

Sau khi Cung Âu xuất hiện ở nhà hàng, anh đã nghe nhân viên phàn nàn__

– Hôm nay không phạm lỗi gì mà, cũng không có chuyện gì quan trọng, sao cơm nước lại chậm chạp như vậy?

– Đi thúc giục nhà bếp đi, tôi đứng xếp hàng cho đói đến sắp xỉu rồi, đến giờ vẫn chưa có cơm ăn nữa.

– Anh chỉ xếp hàng nên mệt mỏi, tôi còn đi ra ngoài kia làm việc nên cơ thể cũng rất mệt biết không, lại còn chưa ăn cơm trưa nữa, đói chết đi mất.

– Ai gây rối ở nhà bếp vậy, tôi phải tố cáo lên giám đốc, thay hết đám người ở nhà ăn này.

Nghe những câu oán hận kia, sắc mặt của Cung Âu lạnh hẳn xuống, anh thong thả bước vào.

Có người phát hiện ra Cung Âu, hô to một tiếng khiến cho tất cả mọi người đồng loạt quay lại nhìn anh, cảm giác được sủng mà sợ.

– Tổng giám đốc, sao ngài lại đến chỗ ăn của nhân viên nhà hàng?

Gần đây, Cung Âu không hề đặt chân đến chỗ này.

– Mọi người đứng dậy làm gì, ngồi hết xuống cho tôi! Sợ tôi không cho mấy người ăn cơm sao?

Cung Âu lạnh lùng nói.

– Không dám, không dám.

Ngoài miệng thì nói không dám, nhưng chưa đến 10 giây sau, tất cả nhân viên của công ty đều chỉnh tề quần áo tìm chỗ ngồi xuống đợi, mọi người ngồi giống hệt như học sinh tiểu học vậy.

Cung Âu khó chịu quét mắt nhìn mọi người mộ lượt, sau đó, anh đi đến nhà bếp của nhà ăn.

Phong Đức đứng ở của phòng bếp thấy anh thì cúi đầu chào, nghĩ rằng anh đang tức giận vì chưa mang thức ăn lên, muốn thay Thời Tiểu Niệm nói tốt vài câu, nhưng Cung Âu nhịn không được mà phất tay đuổi anh ta qua chỗ khác, cho anh ta biến khỏi chỗ này.

Phong Đức đàng im lặng rời đi.

Cung Âu vươn tay đầy ra một khe hở trên cánh cửa, một mùi thơm từ trong bay ra, khiến cho dạ dày anh biểu tình.

Người phụ nữ này thật biết cách nắm bắt dạ dày anh.

Anh đi vào bên trong nhìn. chỉ thấy Thời Tiều Niệm đang đứng trước một chảo cơm, cô mặc trên người bộ đồng phục màu trắng của nhà bếp, ống tay xắn lên cao, một tay cô đang cố dắng dùng chiếc muôi gỗ đảo cơm bên trong, mồ hôi nhễ nhại, lâu lâu cô lại vươn tay lau mồ hôi trên mặt, giữa lông mày là sự mệt mỏi không thể che dấu.

Bên kia bàn là rất nhiều đĩa trứng xào cơm, màu sắc vàng óng xinh đẹp.

Nhưng cái kia… đều là do một mình cô xào hết phải không?

-…

Cung Âu đứng ở cửa, im lặng nhìn cô.

Chỉ thấy cô dùng sức chuyển động chiếc muôi gỗ, ca người như đang treo trên chiếc muôi kia, bỗng nhiên, cả người cô không chống đỡ được mà đổ về phía trước, ánh mắt Cung Âu mở lớn, lập tức đẩy cửa bước vào.

– Thời Tiểu Niệm!!

Trong giọng nói có vài phần hoảng sợ mà anh không phát hiện.

– A?

Thời Tiểu Niệm cũng hoảng hốt, vội vàng xoay người lại, lúc này không còn áp gần trên chảo cơm nữa.

Một màn đau tim.:3

Hai má cô nóng hồng hồng, đứng yên tại chỗ, sau đó đưa mắt nhìn về phía Cung Âu.

Thấy cô an toàn, trái tim của Cung Âu cũng thả lỏng xuống, sau đó anh mới chế nhạo nói.

– Chiên cơm còn đưa mình vào nồi chiên, tôi đúng là lần đầu nhìn thấy đấy.

Đây không phải là do anh ta hại cô sao, cô cũng đâu phải là đầu bếp gì đâu.

Thời Tiểu Niệm oán hận nghĩ.

Bỗng nhiên Cung Âu trừng mắt nhìn mặt cô.

– Mặt của cô bị gì vậy?

Lúc này, Thời Tiểu Niệm mới vươn tay che lại một bên má bị sưng đỏ, đôi mắt ảm đạm xuống.

– Không có gì!

– Bị ai đánh?

Giọng nói Cung Âu lạnh cực điểm.

Ai dám động đến người phụ nữ của anh!

– Là do tự mình không cẩn thận ngã.

Thời Tiểu Niệm nói dối, che khuất má của mình, sau đó mới chuyển đề tài hỏi.

– Sao anh lại đến đây?

– Không cẩn thận mà ngã? Thời Tiểu Niệm, cô nghĩ ai cũng ngu ngốc như cô sao?

Cung Âu hừ lạnh, cũng không tiếp tục truy cứu chuyện này, hỏi tiếp.

– Tôi đến giám sát tiến độ học tập của cô, quá chậm, nhận viên của tôi đều kêu đói hết rồi.

– Có thể bắt đầu dọn cơm ra, tôi đã chuẩn bị xong hết rồi.

Lúc Thời Tiểu Niệm nói ra lời này thì cô cần thận quan sắt sắc mặt của anh.

Nếu anh chê cô chỉ làm được cơm xào trứng thì làm thế nào bây giờ, cô cũng không có thời gian làm lại thức ăn khác, chỉ có thể nhận lấy hình phạt.

Có ý bưng ra, Cung Âu chỉ liếc nhìn cô một cái mà không nói gì, rồi đi ra ngoài.

Không tới một lúc, một đội ngũ nhân viên nhà hàng đi vào, bưng trứng xào cơm đã chuẩn bị tốt đi ra ngoài, Thời Tiểu Niệm cũng xuay người tiếp tục xào cơm trong chảo lớn.

Bên trong nhà hàng, từng bàn trứng xào cơm được bưng lên.

Màu sắc và hương vị đều đủ.

Nhân viên nhìn thấy trứng xào cơm bưng lên đều không dám động đũa, ngóng cổ đợi các loại thức ăn khác…

Đợi đến 3 phút sau cũng không thấy món nào được bưng lên, lúc này mọi người mới ý thức được bữa tối của mình chỉ có trứng xào cơm mà thôi.

Các loại oán hận bắt đầu nổi lên khắp nơi.

– Chuyện gì đây, để cho chúng ta đợi một hồi lâu, rồi chỉ được đĩa trứng xào cơm này sao?

– Hôm nay nhà bếp làm ăn kiểu gì vậy? Bãi công tập thể sao?

– Không nên ăn cơm này á, nhìn cái đĩa này mà xem, giống như chân giò hun khói nấu với trứng vậy?

– Vợ tôi nấu cơm còn ngon hơn chỗ này.

Mọi người trong nhà hàng bắt đầu xôn xao.

“Phanh”

Chỉ nghe một tiếng vang lớn, Cung Âu đá chiếc ghế qua một bên gây tiếng động lớn, mọi người xung quanh đều an tĩnh xuống, không dám phát ra âm thanh nào nữa.

Cung Âu đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn tất cả mọi người, giọng nói cứng rắn.

– Mọi người đã xử lí không tệ với sự cố lần này, nên bữa cơm này chính là phần thưởng của tất cả!

-…

Tất cả mọi người nhìn nhau, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, cố gắng tìm ra chút đùa giỡn trên khuôn mặt của Cung Âu, nhưng không có.

Thưởng, là thưởng một bàn trứng xào cơm này?

Đúng là thưởng lớn có khác, thật là không giống với lẽ thường.

Có người mạnh miệng muốn nịnh nọt lại giám đốc của mình nên hô to.

– Giám đốc, món trứng xào cơm đêm này ngon quá, đều khác so với những món trước kia chúng ta ăn, cơm xào thật ngon miệng, có phải đã thay đầu bếp mới hay không?

Nghe lời nói này, khóe môi Cung Âu giật giật.

Tất nhiên người đó, là đầu bếp anh tự mình chỉ định, đương nhiên sẽ nấu ngon.

Cung Âu chuẩn bị ngồi xuống bàn ăn giống như mọi người, bỗng nhiên nghe một nhân viên ở trong góc nói thầm.

– Ngon ở chỗ nào? Rõ ràng là trứng xào hạt tiêu, có thể ăn được sao?

-…

Cung Âu đừng động tác, sắc mặt nhanh chóng lạnh xuống, quay về phía người kia, lạnh lùng nói.

– Đuổi người này ra ngoài, đừng để tôi nhìn thấy anh ta nữa!

Phong Đức đang bưng một đĩa trứng xào cơm lên, nghe vậy liền cúi đầu nói.

– Vâng, thưa thiếu gia.

Rất nhanh, có hai người bảo vệ bên ngoài vào đưa người ngày đi.

Ngoài nhân viên kia còn một vài người đang muốn oán hận nhanh chóng cúi thấp đầu xuống, cầm đũa đưa cơm vào miệng nhai, còn liên tục khen thưởng tài năng của đầu bếp mới.

Cung Âu cũng ngồi xuống, cầm một chiếc thìa lên, anh múc một muỗng cơm cho vào miệng nhai, giống như mùi vị rất ngon.

-…

Khuôn mặt của các nhân viên giống như gặp quỷ, giám đốc lại ăn cùng một chỗ với nhân viên sao.

Đây là cái khảo nghiệm quái quỷ gì vậy, là khảo nghiệm sự tiết kiệm của nhân viên sao?

Vì vậy, tất cả nhân viên đều nhanh chóng ăn hết phần cơm của mình, tuyệt đối không để dư lại một hạt cơm nào, kiên quyết thực hiện truyền thống mĩ đức tốt đẹp.

Tướng ăn của Cung Âu rất ưu nhã, nhưng tính ra cũng đã ăn được ba đĩa cơm xào trứng rồi, anh bắt đầu tấn công đĩa thứ tư, ánh mắt mọi người đều biến đổi.

Giám đốc của bọn họ… Giống như ăn cơm xào trứng rất vui vẻ?

Giám đốc không phải muốn thử thách mọi người, mà là ban thưởng?

Có phải do tổng giám đốc có quốc tịch khác mọi người nên vị giác cũng khác thường không? Vì sao không giống người thường như vậy? [COPIED FROM T R U Y E N F U L L . V N] Chắc là bữa cơm này còn có thâm ý khác mà bọn họ không hiểu? Ừ! Chắc là vậy!

Vì vậy mọi người lại liều mạng gọi thêm đĩa nữa.:))

Đến cuối cùng, mọi người mới chợt nhận ra, hóa ra khẩu vị của giám đốc nhà mình khác thường, ai cũng có tâm trạng phức tạp.

____

Bên trong nhà bếp.

– Ha… Cuối cùng cũng xong.

Thời Tiểu Niệm thả chiếc muôi gỗ dài trong tay xuống, cả người cô xụi lơ dưới đất, cánh tay đã mất cảm giác rồi.

Mệt chết mất.

Từ bé đến tận giờ, chưa có lần nào mà mệt như vậy.

Thật sự kì quái, rõ ràng cô chuẩn bị 500 đĩa cơm xào trứng cơ mà, tiếp theo không biết có chuyện gì xảy ra, mọi người liên tục bưng một đĩa, lại một đĩa nữa ra…

Tính toán một chút, như vậy bình quân mỗi người ăn hai đến ba đĩa cơm.

Thiếu chút nữa là hại cô mệt chết.

– Cung Âu, anh đúng là không bình thường!

Thời Tiểu Niệm nói nhỏ trong nhà bếp không người, lộ ra sự oán giận nồng đậm của bản thân.

Phong Đức vừa đẩy cửa vào đã nghe được cô nói xấu giám đốc, anh ta cười cười.

– Thời tiểu thư, thiếu gia mời cô lên trên kia.

Mời? Ra lệnh thì có!

– Đã biết.

Thời Tiểu Niệm gian nan đứng dậy khỏi mặt đất, hai chân nặng như đeo chì, cô cởi đồng phục nhà bếp ra, sau đó bước đi giống như tang thi.

Phong Đức thật sự tội nghiệp cô.

Cô đi thang máy chạy lên tầng 29, đến trước cửa phòng vội ấn xuống chuông, cánh cửa tự động mở ra.

Phòng làm việc của giám đốc rất lớn, từ chỗ cửa đến bàn làm việc của Cung Âu cũng phải nhìn xa xa.

Vị giám đốc này lại muốn chơi trò gì nữa vậy?

Thời Tiểu Niệm nói thầm trong lòng, mệt mỏi đi về phía trước, đứng ở trước bàn làm việc của anh.

– Ngài Cung, anh gọi tôi đến đây có việc gì sai bảo ạ?

Cung Âu dừng việc gõ ngón tay trên mặt bàn, anh nhìn vào đôi mắt hồng hồng của cô, giọng nói trầm thấp gợi cảm, giống như đang ban ân huệ.

– Cơm đên nay cô làm không tệ, coi như vượt qua kiểm tra. Ngồi xuống bên cạnh ăn cơm đi.

Anh tự tay kéo ghế xuống bên cạnh mình.

Lúc này Thời Tiểu Niệm mới để ý, bên cạnh chiếc bàn làm việc to lớn kia là một chiếc bàn nhỏ, trên bàn còn có một đĩa cơm xào trứng nóng hổi.

– Tôi ăn cơm ở chỗ này?

Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên.

Giám đốc không phải rất cao cao tại thượng, ăn trên ngồi trước sao?

– Nếu không thì cô tính ăn ở chỗ nào?

Nghe nói xong, sắc mặt Cung Âu lạnh xuống.

Động một tí là đổi sắc mặt ngay, đúng là…

– Tôi chỉ sợ làm phiền đến anh.

Thời Tiểu Niệm nói nhỏ, cô không còn sức mà phân bua tranh hơn với anh ta.

– Ngồi xuông bên kia cho tôi.

– À!

Thời Tiểu Niệm ngồi xuống bên cạnh anh, cánh tay cô rũ xuống, cô muốn nâng lênh nhưng cánh tay lại nặng như đeo chì, nâng lên không nổi.

Thử nhấc lên vài lần, cô hoàn toàn bị đả bại.

Thời Tiểu Niệm mệt mỏi, không muốn để ý đến dạ dày đang rỗng không.

– Còn không ăn?

Cung Âu nghiêng đầu nhìn cô.

– Bây giờ tôi ăn.

Thời Tiểu Niệm thở dài, cô nghiến răng, dùng hết sức bản thân cầm chiếc thìa nhỏ, ngón tay run rẩy liên tục.

Chương 48: Cung Âu dịu dàng

Làm nhiều phần cơm xào trứng như vậy, cô đã mệt đến mức tay chân đều run rẩy.

Thời Tiểu Niệm cắn chặt môi, run rẩy xúc thìa cơm đưa lên, đợi đến lúc ăn được vào trong miệng thì thìa cơm đã rơi ra ngoài mất một nửa.

– A…

Cô nhai miếng cơm trong miệng, khuôn mặt nhăn nhó, suýt chút nữa đã nhổ hết ra.

Cô chiên cơm rất mặn, vậy mà món cơm xào trứng lại bị nọi người ăn hết, nhân viên của Cung Âu cũng ăn mặn quá đi.

Bỗng nhiên, chiếc thìa trong tay bị người khác cầm đi.

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Cung Âu, chỉ thấy anh đã xoay ghế về phía cô, cả người đối diện với cô, tay trái bưng chiếc khay lên, tay phải múc một thìa cơm đưa đến bên miệng của cô, giọng nói trầm thấp.

– Ăn.

– Không cần, tự tôi có thể làm được.

Thời Tiểu Niệm không vui khi có người đút, nhất là Cung Âu.

– Tôi không có hứng thú nhìn một bà già run rẩy ăn cơm.

Khuôn mặt Cung Âu tràn đầy sự chán ghét.

– Vậy tôi đi ra ngoài kia ăn.

Cũng không phải cô muốn ngồi đây ăn cho anh nhìn.

– Thời Tiểu Niệm! Cô muốn chọc tức tôi hả? Đúng không?

Cung Âu nhìn chằm chằm cô, anh còn đặc biệt nhấn mạnh hai từ “Đúng không?” ở cuối câu, ý tứ uy hϊếp rất rõ ràng.

Thời Tiểu Niệm biết anh đang tức giận, nhưng cô không biết vì sao Cung Âu lại không vui, chẳng lẽ không đút cho cô ăn thì anh ta không vui?

Đôi mắt Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô.

Thời Tiểu Niệm há miệng ăn thìa cơm mà anh ta đưa lên, từng miếng từng miếng nuốt xuống, thìa thứ hai của Cung Âu tiếp tục đưa lên, anh không hối thúc cô, nhưng ánh mắt lại uy hϊếp cô phải ngoan ngoãn ăn.

Chiếc máy tính trên bàn làm việc vẫn sáng đèn, từng dãy số mã hóa còn hiển thị phía trên.

Bầu trời ngoài cửa sổ cũng dần tối đi, ánh đèn lộng lẫy ban đêm của thành thị cũng thắp sáng.

Một đĩa cơm xào trứng dần dần hết, Thời Tiểu Niệm nuốt xuống miếng cơm cuối cùng cũng đã no bụng.

Cung Âu trực tiếp ném cái khay cùng thìa cơm vào thùng rác, sau đó anh mới bắt đầu gọi điện thoại.

Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế nghỉ ngơi, thời gian từng phút từng phút dần trôi đi, cô cũng bắt đầu cảm thấy nhàm chán muốn đứng dậy.

Cô nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Cung Âu ngồi chỗ đó, nghiêm túc nhìn màn hình, đôi tay anh đánh nhanh như múa trên bàn phím, không thể không nói, khi người đàn ông nghiêm túc chính là lúc anh ta đẹp trai nhất.

Cô nhìn anh, khuôn mặt thon gọn, môi mỏng mím chặt, đôi mắt đen nhìn chăm chú màn hình máy tính, ánh mắt sắc bén lợi hại.

Thì ra lúc anh làm việc có hình dáng như vậy.

– Em chăm chú nhìn tôi như vậy là có ý gì?

Cung Âu vẫn nhìn vào màn hình máy tính, tốc độ trên tay anh vẫn không giảm xuống.

Anh biết rõ cô đang nhìn anh, nhưng cô cứ tiếp tục nhìn như vậy nữa thì làm sao anh có thể tập trung nổi.

-…

Thời Tiểu Niệm quay đầu, đang muốn đứng lên rời khỏi chỗ đó, chợt nghe Cung Âu ra lênh.

– Lên ngồi đây.

– Cái gì?

Cô còn chưa kịp có phản ứng, cả người đã bị anh kéo vào lòng, trực tiếp ngồi trên đùi Cung Âu.

Cả người Thời Tiểu Niệm cứng đờ, cô bối rối nói.

– Tôi sẽ làm phiền đến anh.

– Em nhìn tôi mới đúng là làm phiền tôi.

Cung Âu vòng tay qua người cô, tiếp tục đánh máy.

Thời Tiểu Niệm đang ngồi trên đùi anh, mất tự nhiên.

– Nếu không tôi đi ra ngoài kia.

– Em an phận ngồi đó cho tôi.

-…

Thời Tiểu Niệm phải ngoan ngoãn ngồi yên.

Cô nhìn màn hình máy tính, chỉ thấy trên đó toàn là những con số mã hóa, cô không thể hiểu được.

– Anh đang làm gì vậy?

– Tạo virus.

– Virus? Tôi còn nghĩ anh đang làm hệ thống phòng chống.

Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên.

Ngón tay Cung Âu gõ không ngừng trên bàn phím.

– Tạo virus tấn công hệ thống di động NE.

– A?

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn màn hình.

Anh không bị bệnh chứ, tự mình tạo ra hệ thống, rồi tự mình tạo virut công kích? Có ý gì vậy?

– Hệ thống NE thiếu chút nữa bị xâm nhập, điều tôi muốn có là một hệ thống hoàn mĩ 100%, không có chút sai lầm nào.

Thì ra là như vậy.

– Anh rời khỏi Đảo Mây là để làm cái này?

Bỗng nhiên Thời Tiểu Niệm nghĩ ra.

– Ừ.

Cung Âu trả lời một tiếng, lại tiếp tục gõ máy vi tính.

Thời Tiểu Niệm quay đầu ngắm khuôn mặt anh, cách mà anh xử lí công việc rất giống với tính cách.

Có lẽ vì căn bệnh nhạy cảm với mọi thứ nên yêu cầu của anh lúc nào cũng cần hoàn mĩ nhất, cũng vì vậy nên mọi người mới có thể sử dụng được những chiếc điện thoại di động hoàn mĩ nhất, gần như không có chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào.

Nếu như tính cách của anh không kém, cả ngày không có việc gì thì tra tấn cô, thì có lẽ, cô đã coi Cung Âu là người đàn ông hoàn mĩ nhất.

– Đã nói em không được nhìn tôi.

Bỗng nhiên Cung Âu dừng động tác lại, trừng mắt nhìn cô.

Thời Tiểu Niệm ngửa cổ nhìn anh, thấy vậy nên nhanh chóng quay đầu, nhưng Cung Âu nhanh chóng bắt được cằm cô, cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại, hôn sâu.

– A…

Cả người Thời Tiểu Niệm cứng ngắc, muốn lui về phía sau, nhưng cô lại bị Cung Âu ôm chặt, không thể bỏ chạy.

Anh hôn say đắm.

Dần dần, cô cảm nhận được cơ thể của anh nổi lên phản ứng, Thời Tiểu Niệm cứng ngắc, không phải là anh muốn ở chỗ này…

Ngay lúc cô nghĩ anh sẽ nổi lên thú tính thì Cung Âu rời khỏi môi cô, đôi mắt nhuốm màu tìиɧ ɖu͙©, tiếng nói cũng khàn khàn.

– Nếu như không có chuyện gấp, tôi thật sự muốn em ở chỗ này.

-…

Cảm tạ trời đất.

Thời Tiểu Niệm thả lỏng người, muốn rời đi, nhưng anh không đồng ý.

Cô chỉ có thể ngồi tại chỗ, đôi mắt mở to nhìn những con số trên máy tính mà cô không hiểu chút gì.

Mí mắt ngày càng nặng.

Chiên nhiều cơm như vậy, cô đã mệt chết rồi, bây giờ đnag ngồi trên đùi Cung Âu, dựa đầu vào ngực anh, đôi mắt cũng đần khép lại, đã đi vào mộng đẹp.

Cung Âu giống như không biết, tiếp tục gõ máy tính.

Chờ đến lúc anh xong việc đã qua nửa đêm, Cung Âu cúi đầu nhìn người trong ngực, cô dựa vào anh ngủ rất sâu, cái miệng nhỏ vểnh lên, khuôn mặt có chút buồn cười.

Môi anh vẽ ra một đường cong dịu dàng, ngay cả anh cũng không cảm nhận được.

Cung Âu ôm cô từ trên đùi lên, bế cô vào phòng trong, vừa chạm vào đệm, Thời Tiểu Niệm đã cọ cọ người, tìm một vị trí thoải mái rồi tiếp tục ngủ say sưa.

-…

Cung Âu vươn tay đắp cho cô chiếc chăn mỏng, đôi mắt dừng lại ở bên má cô, ngón tay mớn trên chỗ sưng đỏ, đôi lông mày nhăn lại.

Anh đứng lên, cầm di động gọi người, nhanh chóng truyền đạt mệnh lệnh.

– Phong Đức, mua cho tôi một hộp thuốc tiêu sưng.

– Vâng, thiếu gia.

Gần 5 phút sau, Phong Đức đưa hộp thuốc cho anh.

Cung Âu vẫy tay cho anh ta rời đi, tự mình ngồi bên giường bôi thuốc cho cô, nhẹ nhàng thoa xong thuốc.

– Ư…

Thời Tiểu Niệm ngủ mơ, giống như cảm nhận được đau đớn, lông mày nhăn lại, rên một tiếng.

Hành động của Cung Âu càng dịu dàng hơn.

Đôi l*иg mày nhăn nhó của Thời Tiểu Niệm nhanh chóng được buông lỏng, tùy ý để anh bôi thuốc, sau một lúc, khuôn mặt cô còn vui vẻ cong khóe miệng.

Là nằm mơ chuyện gì mà vui như vậy?

Cung Âu nhìn khóe môi tươi cười của cô, có xúc động muốn biết rõ bây giờ cô đang mơ cái gì.

Sau nửa ngày, Cung Âu nằm xuống bên cạnh cô, vươn tay ôm cô vào l*иg ngực, nhanh chóng ngủ thϊếp đi.

Sáng sớm hôm sau, nắng sơm nhẹ nhàng chiếu xuống thành phố xinh đẹp.

Thời Tiểu Niệm mơ mơ màng màng mở đôi mắt nhập nhèm, lọt vào mắt là căn phòng tổng giám đốc to lớn, hình như, tối qua mình nằm trong ngực Cung Âu ngủ thϊếp đi.

Cánh tay cô bây giờ vẫn còn đau nhức.

Cô xoa xoa cánh tay ngồi dậy, người chạm đến một vật cứng, Thời Tiểu Niệm cúi đầu xuống, chỉ thấy Cung Âu đang nằm bên cạnh cô, một cánh tay đang đặt trên đầu cô.

Tư thế hơi quái dị, chẳng lẽ đêm qua anh ta nằm vuốt ve tóc cô rồi ngủ?

Thời Tiểu Niệm nhìn thấy tấm chăn mỏng trên người mình, lại nhìn Cung Âu đang ngủ say, dưới đáy lòng dâng lên một cảm giác khó tả, cô vươn tay đắp chiếc chăn lên người anh, tự mình đứng dậy.

Kéo chiếc rèm cửa ra ngoài, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào căn phòng, đổ lên người cô, vừa ấm áp vừa thoải mái.

Cung Âu đúng là chọn được một nơi tuyệt vời, ở góc độ này nhìn ra bên ngoài có thể bao quát được toàn thành phố, cảnh sắc thật mỹ lệ.

Thời Tiểu Niệm đón ánh nắng rồi chậm rãi cử động cánh tay.

Cung Âu vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy Thời Tiểu Niệm đang đứng gần cửa sổ làm vài động tác thể dục, ánh mặt trời chiếu xuống khuôn mặt xinh xắn của cô, làm cho làn da trắng nõn thêm phần mông lung, xing đẹp đến huyền ảo.

Anh đứng dậy, bước chân đến phía sau cô, cúi đầu dựa cằm vào vai cô.

-…

Thời Tiểu Niệm đứng yên, hai bàn tay Cung Âu vòng qua eo cô, hơi thở nam tính phun lên cổ cô, cô nghiêng đầu, tươi cười miễn cưỡng.

– Anh tỉnh?

– Ừ.

Giọng nói Cung Âu trầm thấp, tiếng nói khiến cô bối rối, rất gợi cảm, anh nắm chặt vòng eo cô, một mỏng làm loạn ở cổ cô, từng chút từng chút hôn lên.

Thời Tiểu Niệm không được tự nhiên nghiêng cổ, tránh việc anh không không chế được bản thân.

Anh dịu dàng hôn lên cổ trắng noãn của cô, hơi thở lúc nặng lúc nhẹ phun lên làn da cô, giống như một dòng điện chạy khắp toàn thân, kí©h thí©ɧ đến mức ngón chân cô cũng cong lên.

– Cung tiên sinh, tôi muốn đi làm bữa sáng cho anh.

Thời Tiểu Niệm muốn mau chóng kết thúc sự kí©h thí©ɧ này.

– Gọi tôi là Cung Âu.

Anh vừa hôn cổ cô vừa nói.

Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên, nhưng cũng nghe theo anh.

– Cung Âu, anh muốn ăn cái gì, tôi nấu cho anh.

Lời nói vừa ra khỏi miệng, bỗng nhiên cô phát hiện, vừa sáng sớm, cô hỏi như vậy có cảm giác như một đôi vợ chồng lâu năm.

Thời Tiểu Niệm bị ý nghĩ của mình làm hoảng sợ.

– Gì cũng được.

Cung Âu không thèm để ý, xoay người cô, cầm ngón tay cô đưa lên môi mình, mở miệng ngậm lấy.

Thời Tiểu Niệm không nhịn được mà run rẩy.

Phát hiện sự mẫn cảm của cô, Cung Âu cong môi cười.

– Tôi đi siêu thị mua đồ ăn cho anh, anh muốn ăn ở đây hay về nhà ăn?

Thời Tiểu Niệm rút tay về, giọng nói có chút gấp gáp.

Mua đồ ăn?

Trong mắt Cung Âu lóe ra tia sáng, anh nói.

– Tôi đi cùng em.

-…

Thế nào mà anh đã biến thành con ghẻ kí sinh rồi, cô đi chỗ nào anh cũng đi theo.

Thời Tiểu Niệm biết mình không thể từ chối, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Hai người ở trong phòng rửa tay rửa mặt rồi đi ra cửa.

Chiếc xe dừng ở một trung tâm siêu thị nổi tiếng, Cung Âu mang trên người một chiếc áo sơ mi trắng chỉnh tề bước xuống xe, khí chất đặc biệt nhanh chóng thu hút rất nhiều ánh mắt.

Tất nhiên, chủ yếu vẫn là ánh mắt của các chị em.

Thời Tiểu Niệm sờ sờ mũi bước xuống xe, bỗng nhiên, cô bị Cung Âu nắm tay bước vào siêu thị.