Chương 1

Tháng chín, trời vẫn còn nóng nực, vừa nóng vừa oi bức. Dự báo thời tiết nói rằng hôm nay trời sẽ mưa nhưng người dân đã chờ đến buổi trưa, tầng mây vừa mỏng vừa trắng tinh trên bầu trời vẫn không có một chút dấu hiệu thay đổi.

Khối 11 vừa tựu trường chưa đầy một tuần, đa số học sinh vẫn chưa thể tập trung tinh thần vào việc học.

Trong phòng học có rất nhiều học sinh chăm chú nghe giảng, Ngu Hạ cũng là một trong số đó.

Nhưng hôm nay, cô còn mất tập trung hơn cả ngày đầu tiên tựu trường.

Cô không nằm lên bàn ngủ, càng không đọc bộ truyện tranh mà mình thích, chỉ chống má bằng một tay, thi thoảng lại lấy di động ra khỏi hộc bàn bật màn hình lên, sau đó lại bất mãn bực bội nhét vào hộc bàn một lần nữa.

Ngu Hạ cứ thế lặp đi lặp lại động tác này mấy lần. Thấy vậy, Thẩm Nhạc Tranh ngồi bên cạnh nghiêng người lại gần cô, dùng ngón tay chọc vào cánh tay cô, khẽ hỏi: “Hạ Hạ, cậu đang chờ tin nhắn của ai hả?”

Ngu Hạ liếc nhìn cô ấy, sau đó lười biếng nằm lên bàn học, bực bội trả lời: “Mẹ tớ.”

“Hở?” Thẩm Nhạc Tranh tò mò: “Quý bà Ngu có tin tức gì quan trọng mà quên không báo cho cậu hả?”

“Không phải.” Ngu Hạ cũng không giấu diếm cô bạn thân chơi từ bé đến lớn này: “Mẹ con tớ cãi nhau, tớ đang chờ mẹ nói xin lỗi tớ.”

Thẩm Nhạc Tranh: “Cái gì? Quý bà Ngu mà cũng cãi nhau với cậu ư?”

Chẳng trách Thẩm Nhạc Tranh khϊếp sợ đến mức này. Cô ấy quen biết Ngu Hạ từ bé, biết rất rõ tính cách của Ngu Hạ lẫn cha mẹ cô.

Trong trí nhớ của Thẩm Nhạc Tranh, cha mẹ Ngu Hạ là cặp phụ huynh tốt nhất, đồng thời cũng là cặp phụ huynh sáng suốt nhất ngoài cha mẹ mình. Không giống một số phụ huynh cứ đưa ra yêu cầu cho con cái của mình, họ sẽ không bắt Ngu Hạ phải thi cử đạt được thứ hạng mấy toàn trường hay thi đậu vào trường học chất lượng tốt nào. Họ chỉ mong Ngu Hạ làm một nàng công chúa nhỏ vui vẻ không cần phiền não bất cứ điều gì.

Nghe thấy Thẩm Nhạc Tranh nói như vậy, Ngu Hạ cũng rất buồn bực, sao tự nhiên quý bà Ngu – người mẹ làm chuyện gì cũng rất tôn trọng ý kiến của mình, hơn nữa luôn ủng hộ mình vô điều kiện – lần này chẳng những làm lơ sự kháng nghị của mình, thậm chí còn quát mình nữa chứ.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, Ngu Hạ lại rất ấm ức: “Mẹ tớ sắp có con trai rồi, tất nhiên là dám cãi nhau với tớ chứ sao.”

Thẩm Nhạc Tranh sững sờ, khó tin hỏi lại: “Con trai gì? Mẹ cậu có thai hả?”

“…”

Ngu Hạ bị chặn họng, liếc nhìn cô ấy một cái: “Dĩ nhiên là không phải.”

Nhận được ánh mắt lên án của bạn thân, Thẩm Nhạc Tranh cười ngượng ngùng: “Mẹ của bạn X lớp bên cạnh chẳng phải học kỳ trước mới mang thai hay sao? Cho nên tớ mới đoán thế, xin lỗi nhé.”

Dứt lời, Thẩm Nhạc Tranh lại kéo ống tay áo cô: “Cậu nói rõ cho tớ nghe xem, rốt cuộc nguyên nhân cậu và quý bà Ngu cãi nhau là gì?”

Đúng lúc này, tiếng chuông tan học reo lên, Ngu Hạ cũng không hề giấu diếm bạn thân của mình, tức giận lên án hành vi cử chỉ của quý bà Ngu…

Buổi sáng trước khi đi học, Ngu Hạ được quý bà Ngu thức dậy sớm để ăn sáng cùng mình thông báo, hồi trước bà từng nói với Ngu Hạ về đứa con trai của bạn thân bà ấy sắp chuyển sang trường Ngu Hạ để học tập, trước khi tốt nghiệp cấp ba, cậu ấy sẽ sống ở nhà họ, cùng đến trường về nhà với Ngu Hạ.

Hồi nghỉ hè, bà Ngu đã từng nói với Ngu Hạ một lần về chuyện con trai của bạn thân mẹ mình sẽ chuyển trường sang trường mình. Khi đó Ngu Hạ đang bận xem video của idol, khi bà Ngu dặn dò cô rằng sau này ở trên trường phải săn sóc con trai của bạn thân bà nhiều một chút, Ngu Hạ chỉ ừ một cách qua loa, không hề để bụng đến chuyện này.

Suy cho cùng thì người kia chỉ chuyển sang trường của họ chứ không phải là chuyển đến ở chung nhà với họ.

Mãi đến sáng nay, cô mới được thông báo rằng đối phương sẽ sống ở nhà mình, thậm chí sẽ chiếm phòng cho khách mà cô dùng để chứa thú bông của mình.

Ngu Hạ có thể chấp nhận cha mẹ sẽ phân tâm chăm sóc con trai của bạn thân nhưng cô không thể chấp nhận được chuyện trước khi quyết định sẽ cho đối phương sống chung nhà với mình, họ không hề thảo luận trước với mình, càng không trưng cầu ý kiến của mình mà chỉ đơn giản là thông báo kết quả cho mình biết.

Rõ ràng cô cũng là một thành viên của gia đình này, cô cũng có một phiếu tán thành hoặc phủ quyết điều đó.

Thế nên Ngu Hạ hoàn toàn bùng nổ.

Cô nổi trận lôi đình hỏi bà Ngu vì sao lúc trước không nói với cô chuyện người kia sẽ sống trong nhà họ?



Nghe câu chuyện của Ngu Hạ, Thẩm Nhạc Tranh sửng sốt, vội truy hỏi: “Rồi quý bà Ngu nói sao?”

Ngu Hạ tức giận bất bình: “Mẹ tớ bảo bà ấy bận quá nên quên mất.”

Cô biết công việc của bà Ngu rất bận rộn, song đây không phải là lý do có thể thuyết phục cô.

Thẩm Nhạc Tranh: “Rồi sao nữa?”