Chương 10

Xà Tiên ngồi một mình trên đỉnh núi.

Ta chạy tới, thấy hắn đang uống rượu.

Sư phụ ta trước đây cũng thích uống thứ này, nhưng không gọi ta nếm thử, nhưng cổ tay Xà Tiên vừa chuyển, biến ra một cốc cho ta, hào phóng chia cho ta.

Ta liếʍ nhẹ một chút, mặt nhăn lại vì cay.

Khó uống ghê!

Tại sao lại nghĩ đến việc uống thứ này?

Xà Tiên không trả lời.

Hắn rót liên tiếp chục cốc, bầu rượu cỡ lòng bàn tay, nhưng bên trong lại như cất chứa cả một hồ nước, lấy mãi mà không cạn.

Ta đang chán nản móc ngón tay thì chợt nghe thấy hắn thở dài: “Thật đáng tiếc.”

“Đáng tiếc cái gì vậy?”

“Đáng tiếc muốn giải ngàn vạn phiền muộn, nhưng đã thành tiên thể, uống bao nhiêu cũng không có cảm giác say.”

Ta không hiểu.

Ta muốn hỏi say rượu có cái gì tốt?

Sư phụ ta uống say thì luôn luôn khóc.

Có thể thấy được, rượu là thứ đồ vật làm người ta buồn, vậy làm sao có thể giải sầu?

Còn nữa, tiên giả cao cao tại thượng, không lo âu, còn có gì mà không vui?

Đột nhiên ta nghe thấy tiếng phá nước, là yêu thú dưới sông thò đầu ra, đang há miệng rộng.

Xà Tiên đứng dậy, giơ tay lên, rượu đổ xuống như tế lễ.

Ọc ọc ọc.

Ta kinh ngạc vô cùng.

Hai người bọn họ không biết đã như thế bao lần, lại có sự ăn ý như vậy.

Yêu thú này cũng không vui sao?

Không biết vì sao, lá gan của ta đột nhiên to lên, cảm thấy yêu thú dưới sông cũng không đáng sợ đến thế, thậm chí còn muốn đến gần và làm quen với nó.

Ta chia sẻ với nó những điểm tâm mà Xà Tiên mua từ thế giới con người cho ta.

Nó vung đuôi khinh thường, làm ta ướt sũng.

Ta làm một vòng hoa cực lớn.

Nó vẫn bỏ mặc ta.

Nhưng có vẻ như nó cũng không nhe răng với ta nữa.

Ta luôn là người nói nhiều, Xà Tiên lại bận rộn, phạm vi mấy dặm cũng không thấy có vật khác còn sống, cũng chỉ có thể tìm nó huyên thuyên.

Nhoáng cái đã qua ba tháng, cuối cùng nó cũng trả lời.

Một giọng nam rất trong trẻo: “Thật là một con hồ ly đáng ghét, cách xa ta ra một chút, nếu không ta sẽ ăn thịt ngươi!”

“Ngươi có thể nói được tiếng người!” Ta gan lì nhảy tới gần, nghiêng đầu: “Vậy ngươi có thể biến thành hình người sao?”

Nó lại vặn người, lao vào trong nước.

Hừ!

Quái Ngư!

Ta giận dỗi, Xà Tiên bất đắc dĩ: “Tiểu Hoàn ngoan, nghe lời, đừng lại gần nó nữa, nó cũng vì muốn tốt cho ngươi, tộc Hà trời sinh lưng mang sứ mệnh sâu nặng, vận thế khổ kém, ngươi đừng để bị liên lụy."