Chương 5

Hôm nay, ta đang trồng hoa cùng với sư phụ.

Ta đào hố, ông ấy gieo hạt.

Đột nhiên, có một con thỏ ngốc chạy như bay đến, đập đầu vào hàng rào, chân giãy giãy hai cái, rồi bất động.

Ta theo bản năng chảy nước miếng, sư phụ vỗ ta, ta tỉnh táo lại, bước tới dùng mũi ngửi bụng con thỏ hai lần, ấm ấp, còn hơi phập phồng.

Nó chỉ là ngất đi thôi.

Sư phụ tốt bụng, cứu tỉnh nó.

Nó rất sợ ta, cứ rúc vào vòng tay của sư phụ, run rẩy không ngừng.

Sư phụ nói: “Đáng tiếc là chưa khai mở linh trí, nếu không sẽ chính là tiểu sư đệ của con.”

Hừ, ta không thèm nó là tiểu sư đệ của ta, nếu vẫn là một con hồ ly bình thường, ta đã sớm xé xa/c ăn thịt nó từ lâu rồi!

Sáng hôm sau, con thỏ đã biến mất.

Đến tối, nó lại mang theo một con khác quay lại.

Ôi, thế mà lại muốn an gia ở đây!

Có đúng là chưa khai linh trí không? Rốt cuộc là thông minh hay vẫn là ngu ngốc?

Ta không hiểu được con thỏ, cũng không hiểu được sư phụ.

Bởi vì sư phụ thực sự đã nuôi hai con thỏ đó.

Con thỏ rất lợi hại nhé, sống một năm sinh ba hoặc bốn lứa, mỗi lứa có tám hoặc chín con.

Nhóm thỏ con lớn lên, lại sinh thêm nhiều lứa, sinh ra rất nhiều nhãi con.

Ta không đếm đậu nữa, ta đếm thỏ.

Mười, hai mươi, ba mươi...... Đếm đi đếm lại, cũng không đếm hết được.

Ngôi nhà tranh do sư phụ đặc biệt xây dựng, dày đặc toàn thỏ là thỏ.

Người ta chăn cừu chăn dê, thả trâu. Còn ta và sư phụ ngày ngày dẫn một đàn thỏ đi tìm cỏ mềm, còn phải đề phòng chúng nó không bị bắt ăn thịt.

Có người muốn mua một con thỏ nhưng sư phụ không bán, ông ấy chỉ cắt lông thỏ.

Một phần lông thỏ được đổi thành tiền, một phần thì được thêu thành quần áo mùa đông. Ngay cả ta cũng có được một chiếc mũ lông thỏ nhỏ, nhưng đáng tiếc bị lửa thiêu một chút, cháy đen mất một mảnh.

Nháy mắt mười năm đã trôi qua, hai con thỏ lúc đầu đã c.hết già từ lâu, có một ít bị bệnh c.hết, nhưng những con thỏ mới vẫn liên tục cuồn cuộn không ngừng.

Khi sư phụ ra ngoài, luôn dặn ta phải chăm sóc đám thỏ con thật tốt.

Ta rất nghe lời, ở chung với chúng nó rất ổn.

Đêm trước mưa to, gió mạnh lúc lâu đã làm bật gốc một cái cây cổ thụ một người ôm không xuể phía sau nhà.

Mặt đất đều là thịt bọ màu hồng nhạt.

Sư phụ thở dài: “Bên trong cây này vỡ nát, nhưng đến mùa hè thì lại tươi tốt, xanh um. Nó không muốn lộ ra bệnh trạng. Bây giờ đã muộn rồi, không cứu được nữa.”

Sư phụ luôn nói chuyện cao thâm như vậy.

Đây chỉ là một cái cây bình thường mà thôi.

Nó bén rễ một cách lặng lẽ, an tĩnh trải qua những thay đổi theo năm tháng.

Làm sao có thể cậy mạnh rồi giả vờ khỏe mạnh chứ?

Sư phụ muốn chẻ cái cây ra, thì thấy bên trong đã bị ăn hết rồi, muốn lấy một ít để chế dụng cụ bằng gỗ mà cũng khó khăn, nên chỉ có thể giữ lại làm củi.

Mà ngày tháng trôi qua mau.

Thái dương dần thu lại thần thông, đa phần thời gian đều là mây trắng dày đặc, mưa dầm làm uy, gió thổi làm trợ.

Mùa thu đến nhanh, thảm thực vật héo úa, chim bay đi di cư, sức sống không còn nữa.

Khi tuyết rơi xuống bay lả tả như lông ngỗng, mọi thứ trước mắt đều trắng xóa, mùa đông bắt đầu nở rộ.

Sư phụ quấn mình trong bộ quần áo bông, ôm cái nhà bếp.

Ta và mấy con thỏ con rúc vào vòng tay ông ấy.

Ánh lửa hừng hực bùng cháy trong bụng bếp lò, phát ra tiếng tí ta tí tách.

Hạt dẻ nước ngọt được hầm nấu trong nồi sắt phía trên.

Lại là một mùa đông ấm áp khác.