Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dã Thú Ôn Nhu

Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: minibunbun (Min)

Trong không khí thoang thoảng một mùi thơm ngòn ngọt, từ phía xa truyền đến, trộn lẫn với mùi tanh của biển, hư hư thực thực, so với mùi vị của giống cái tộc Lang vô cùng khác nhau.

Holden di chuyển mũi chân, nhìn về rương đồng phía trong góc của khoang thuyền, phía bên trong đống da linh dương.

"Tộc trưởng......." Thú nhân lang tộc lại lần nữa khẽ cử động cánh mũi thử ngửi ngửi, nhưng không còn ngửi thấy được mùi hương đó nữa.

Holden dường như không ngửi được mùi vị kia nữa, cất bước, đi về phía đống da linh dương.

Đôi giày da trâu gõ từng hồi xuống nền nhà bằng gỗ, từng hồi từng hồi, vô cùng nặng nề.

Đông, đông, đông ——

Kỷ Tiểu Âu cứng đờ cả người, dây thần kinh căng chặt, không có cách nào bình tĩnh được, tự hỏi:

Mùi vị động dục là cái quái gì vậy hả???

Sao cô lại không ngửi ra được mùi vị gì thế kia??

Tiếng bước chân càng ngày càng đến gần hơn, cô nâng tay áo lên, cánh mũi khẽ chuyển động ngửi ngửi, cô muốn xác định xem có phải cái mùi kia xuất phát từ cơ thể của mình hay không. Nhưng thật sự không phải, trừ bỏ mùi hương từ nước giặt còn lưu lại trên áo ra, cô không ngửi được thêm một mùi nào khác cả.

Mũi của hắn là mũi chó hay sao?

Holden dừng lại trước đống da linh dương, xem xét, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua cánh môi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ.

Mùi hương kia thực sự vô cùng ngọt, giống như mùi vị ngọt ngào của mứt trái cây vậy.

Hương thơm ngọt ngào nhè nhẹ từng đợt từng đợt lan tràn ra không khí, hắn mơ hồ còn có thể tưởng tượng ra được một giống cái với bộ dạng bất lực cùng run rẩy.

Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, lông mày của hắn lập tức nhíu lại thành một hàng.

Mùi hương kia đột nhiên biến mất, thay vào đó là mùi tanh của sóng biển, ập vào mặt hắn, làm cho Holden có chút không kịp trở tay.

Hắn mất hứng thu lại lưỡi, lại tiếp tục tập trung tinh thần ngửi lại một lần nữa, nhưng mùi vị động dục của giống cái kia đã không còn nghe thấy được nữa.

Ngoài cửa khoang thuyền vang lên những tiếng bước chân lộn xộn, một thú nhân tộc Lang đứng ngay cuối cầu thang, vội vàng báo cáo: "Tộc trưởng, nước bắt đầu tràn vào đầu boong thuyền rồi!"

Ấn đường của Holden càng đậm thêm, quay gót đi về phía cửa: "Sao lại thành ra thế này?"

Thú nhân nói: "Nguyên nhân cụ thể vẫn chưa điều tra rõ..... có điều..... Vừa nãy tôi có đi kiểm tra một lần, l*иg giam thú nhân tộc Báo kia đã trống rỗng, tìm cả trong lẫn ngoài đều không thấy đâu....."

Holden đi lên một bậc thang cuối cùng, nghe vậy, đáy mắt của hắn hiện lên một tia lạnh lẽo: "Lập tức phong tỏa toàn bộ con thuyền, nhất định phải tìm cho ra được hắn."

Rốt cuộc cửa của khoang thuyền cũng khép lại, ngăn cách ánh trăng, cũng ngăn cách hoảng loạn ở bên ngoài.

Kỷ Tiểu Âu tránh ở mặt sau của da linh dương, không dám đi ra ngoài.

Cô duỗi tay sờ sờ cái trán, lúc này mới phát hiện mình đang đổ một thân toàn là mồ hôi lạnh vào ngày mùa đông.

Mùi hương động dục...... Là đang nói cô đó sao?

Cô biết động vật thiên nhiên đều sẽ có thời gian động dục cố định, sinh lý động dục là biểu hiện của việc bài trừ trứng, đại biểu cho việc đã chuẩn bị tốt, sẵn sàng giao phối cùng khác phái.

Thử tính toán thời gian, đúng là sắp tới thời kỳ rụng trứng của cô rồi.

Chính là hiện tượng này, không phải chỉ có xuất hiện ở trên người động vật hay sao?

Chẳng lẽ vào lúc bài tiết trứng ở phụ nữ, cũng sẽ có tín hiệu động dục sao?

Kỷ Tiểu Âu cảm thấy to đầu một trận, vào mấy ngày rụng trứng này, làm sao cô có thể khống chế được đây?

Cô cắn chặt răng, nếu hiện tại cô đi ra ngoài thì không thể nghi ngờ cô sẽ là một cái bia ngắm di động, cô cần thiết phải làm cái gì đó để có thể cứu chính bản thân mình.

Vừa rồi là tên thú nhân tộc Lang kia sau khi ngửi được mùi nước biển mới rời đi, nói cách khác, chỉ cần đem mùi hương của cô che dấu đi là được rồi đúng không?

*

Mũi tàu tràn ngập nước, các thú nhân như bừng tỉnh từ trong mộng, nháo nhào chạy tới sửa chữa.

Còn lại một số người đi cùng với Holden, đem các góc còn lại trong con thuyền tất cả đều kiểm tra lại một lượt, nhanh chóng tìm kiếm thú nhân tộc Báo kia.

Thừa dịp mọi thứ đang hỗn loạn, Kỷ Tiểu Âu lấy túi bạc hà bên hông thay thế, nhét đầy hồ tiêu vào, mùi hương lập tức nồng hơn hẳn.

Cô nhẹ nhàng đi từ trong khoang thuyền ra, có lẽ là do Holden cùng các thú nhân đều đi kiểm tra trên thuyền, boong tàu này không có thú nhân nào.

Kỷ Tiểu Âu nhớ tới đoạn đối thoại vừa rồi của bọn họ, con báo kia thật sự là con báo nhỏ mà cô biết đấy sao?

Nó từ chạy từ phòng quan sát ra, hiện tại nó đang ở đâu?

"Chỗ này giống như có động tĩnh gì ——"

"Ngươi có nghe thấy mùi hương gì không?"

"Qua kia nhìn thử xem!"

Chỗ ngoặc phía trước đột ngột truyền đến âm thanh đối thoại, Kỷ Tiểu Âu ngây ra một chút, phản xạ có điều kiện nhìn bốn phía xung quanh.

Hai bên đều là phòng, thoạt nhìn giống phòng nghỉ của các thú nhân. Tiếng bước chân của các thú nhân vọng tới hướng về phía này, Kỷ Tiểu Âu không kịp bỏ chạy sang nơi khác, hoảng loạn đẩy ra một cánh cửa, nghiêng người đi vào, nhanh chóng đóng cửa lại.

Gần như đồng thời lúc đấy, hai gã thú nhân tộc Lang xuất hiện ở lối đi nhỏ hướng về phía này, ngừng lại ngay trước cánh cửa.

"Kỳ quái, đâu có cái gì đâu nhỉ."

"Vừa rồi rõ ràng nghe thấy tiếng bước chân mà......"

"Chắc là tiếng bước chân của tộc trưởng đấy?"

"Có lẽ thế, đến nơi khác nhìn xem nào."

Hai gã thú nhân đứng thì thầm ở trước cửa, giơ cây đuốc chiếu chiếu khắp nơi, chỉ một lát sau liền rời đi.

Kỷ Tiểu Âu tránh ở đằng sau cánh cửa, phía sau lưng mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, lúc này mới phát hiện chân của chính mình đã mềm nhũn từ lúc nào.

Cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi, hối hận bản thân nhất thời lỗ mãng mà lên trên con thuyền này.

Nơi này mỗi một thú nhân đều có cái mũi, đôi tai vô cùng nhanh nhạy, bản thân cô trốn ở chỗ này cũng không được bao lâu, đến lúc đó làm thế nào để có thể trốn khỏi thuyền được đây?

Ba lô của cô còn chưa có tìm được, con báo nhỏ cũng không biết đang ở đâu, chẳng lẽ lại rơi vào tay bọn họ trước hay sao?

Kỷ Tiểu Âu ngồi ở phía sau cánh cửa hoà hoãn lại tinh thần, thẳng cho đến khi cảm xúc đã hơi ổn định lại, mới giơ tay vịn vào cái bàn bên cạnh, chuẩn bị đứng dậy.

Đột nhiên đầu ngón tay chạm được một đồ vật cứng rắn, có phần hơi đau tay, ngón tay của cô nhẹ nhàng di chuyển, xác nhận đây chính là đinh tán.

Hai mắt của Kỷ Tiểu Âu sáng lên, đôi mắt trong bóng đêm phát sáng rực rỡ lấp lánh, vội vàng xoay người, đem thứ kia cầm lên tay.

Dựa theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, màu hoa hồng, gắn đinh tán, quai đeo hai vai, đúng là ba lô của cô rồi.

Khoá kéo vẫn còn đang mở ra, thú nhân nơi này không biết sử dụng khoá kéo như thế nào, vẫn luôn để ba lô mở rộng ra như thế, bên trong tràn đầy xương cốt của thú vật, dây thừng cùng với một số đồ vật linh tinh.

Đám thú nhân này lấy ba lô của cô để làm túi đựng mấy vật tạp nham như thế này sao.....

Kỷ Tiểu Âu tìm kiếm một hồi, rốt cuộc cũng tìm thấy nam châm của cô ở tận cùng phía dưới, đèn pin cùng với điện thoại di động.

Lo lắng trong lòng của cô cuối cùng cũng có thể buông xuống một nửa rồi, ít nhất cũng có thể tìm lại được ba lô của mình!

Chỉ là không nghĩ rằng trùng hợp như thế, trong lúc cô đang vội vàng tuỳ tiện vào đại một căn phòng, vừa vặn là nơi để ba lô của cô.

Vì để thuận tiện, Kỷ Tiểu Âu bỏ ba lô vào trong không gian, chỉ để lại đèn pin, lại lấy pin từ trong không gian ra thay, đem pin đã dùng xong ném vào lại một góc trong không gian.

Ngón cái đặt ở nút nhấn chốt mở, nhẹ nhàng đẩy lên một cái, một chùm ánh sáng lập tức xuất hiện.

Kỷ Tiểu Âu cuối cùng cũng nhìn thấy rõ căn phòng trước mặt, phòng không lớn, bày biện đơn giản, trên giường trải một lớp da thú, đầu giường treo cung tiễn, rìu đá, đoản mâu, công cụ các loại.

Kỷ Tiểu Âu dời đèn pin, chuẩn bị dánh giá nơi khác, đột nhiên, dư quang thoáng nhìn về phía cửa sổ, nơi đó có một đoàn bóng đen khẽ lắc lư một chút.

Cô cứng đờ người, lập tức phòng bị nhìn chằm chằm về phía bên kia, liền thấy đoàn bóng đen kia "Ầm" một tiếng nhảy từ cửa sổ xuống, dừng ở bên chân của Kỷ Tiểu Âu.

Kỷ Tiểu Âu phản xạ có điều kiện lui về phía sau hai bước, phòng bị mà nhìn thứ đồ vật kia.

Thẳng cho đến khi...

"Lộc cộc, lộc cộc, ô ô......"

Âm thanh quen thuộc vang lên, Kỷ Tiểu Âu mở to đôi mắt, không thể tưởng tượng mà chiếu đèn pin về phía bên kia, chiếu lên trên người của nó.

Quả nhiên, trước mặt không phải sinh vật nào khác, đúng là con báo nhỏ bị lạc đường của cô.

Nó đứng ở phía đối diện, ngưỡng đầu lên, yết hầu đè nặng phát ra âm thanh trầm thấp, con ngươi lạnh nhạt, ẩn chứa ánh sáng lạnh lẽo chưa thu hồi.

Há miệng thở dốc, hàm răng sắc nhọn.

Sàn nhà phía sau nó loang lổ đầy vết máu, tụ lại đậm đặc trên sàn nhà, chỉ trong chốc lát lập tức biến thành một màu đỏ sẫm.

Kỷ Tiểu Âu theo vết máu nhìn về phía sau, chỉ thấy nguyên bản vết thương của nó đã bị nứt toạc, băng gạc ướt sũng máu. Có lẽ nó cũng cảm thấy đau đớn, cho nên lúc rơi xuống đất có hơi cuộn chân sau bị thương lên, giảm xóc lúc nhảy.

Kỷ Tiểu Âu ngơ ngác mà nhìn nó, ngón tay run rẩy, thiếu chút nữa đèn pin cũng không cầm được.

Ánh mắt của nó hung ác, cô có thể thấy được sát khí của dã thú từ trong ánh mắt của nó.

Kỷ Tiểu Âu bất thình lình khẽ dừng lại bước chân vừa mới nhấc lên được một nửa, có điểm muốn lùi bước.

Cô không thể xác định được, sát ý trong ánh mắt của nó, đến tột cùng là nhằm vào cô, hay là nhằm vào những thú nhân khác?

*

Trong nháy mắt khi Lôi Ân vừa rơi xuống đất, nhìn thấy một chùm ánh sáng chợt loé sang.

Cuối chùm tia sáng kia, một thiếu nữ ăn mặc mỏng manh đứng ở sau cửa phòng, vẻ mặt mờ mịt vô thố, trong nháy mắt nhìn thấy hắn kia, theo bản năng lui về phía sau một bước.

Giống như phản ứng lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn.

Ánh mắt của Lôi Ân hơi trầm xuống, đầu lưỡi khẽ đảo qua hàm răng trên, mất máu quá nhiều làm cho đầu óc của hắn có chút không tỉnh táo, không thể kiềm chế che dấu được thú tính của bản thân.

Tại sao cô ấy cũng ở trên thuyền? Bị bọn tộc Lang kia bắt lên sao?

Lôi Ân chuyển ánh mắt nhìn quanh bốn phía, đây là một căn phòng bình thường.

Khi hắn lên con thuyền này, thú nhân tộc Lang đang ở boong tàu trên thuyền uống rượu chúc mừng, bọn họ đã lấy được đủ da thú, bảo hộ được giống cái trong tộc qua khỏi mùa đông này.

Hắn vì muốn thu hoạch được tình hình bên trong của tộc Lang, cố ý để lộ ra dấu vết, để cho bọn họ bắt giữ lại, giam vào trong phòng giám sát.

Điều làm cho hắn thất vọng chính là, ngoại trừ những giống loài ăn cỏ đáng thương trong phòng giám sát kia ra, cũng không có bất kỳ một tin tức hữu dụng nào.

Về chuyện vì sao hắn lại bị thu nhỏ lại này, tộc Lang gần như hoàn toàn không biết gì cả.

Tâm tình của Lôi Ân có điểm không tốt, thân thể này quá yếu ớt, lực công kích lại quá thấp, tốc độ chậm chạp, hàm răng cùng với móng vuốt cũng không đủ sắc bén, trừ bỏ tính nhanh nhẹn cũng không tệ lắm, những thứ khác quả thực không đúng chút nào.

Vừa rồi hắn mở cửa phòng giám sát ra, liền đưa tới sự chú ý của đám thú nhân kia. Vì dời đi lực chú ý của bọn họ, không thể không phá hư vách tường khoang mũi tàu, vết thương lại bị nứt toạc trong quá trình chạy trốn, mùi máu sẽ nhanh chóng làm cho hắn bị bại lộ.

Lôi Ân nhìn về phía thiếu nữ đối diện nãy giờ vẫn không chịu nhúc nhích, vốn dĩ cho rằng cô sẽ sợ hãi, sẽ lùi bước, sẽ chạy trốn, không nghĩ tới cô lại chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt hắn, vươn ngón tay non mịn trắng trẻo, thật cẩn thận mà chạm vào băng vải bị máu làm cho ướt sũng, đôi mắt đen lúng liếng kia nhìn hắn chăm chú, vừa sợ hãi, vừa có điểm lo lắng mà nhìn hắn: "Đau lắm hả?"

Lôi Ân theo quán tính mà rụt rụt thân thể một cái.

Kỷ Tiểu Âu thấy thế, khóe miệng nhẹ nhàng xuất hiện nụ cười, đôi mắt cong lên, nhưng chỉ một lát sau, lại thu hồi nụ cười hơi lúng túng vừa mới xuất hiện, xụ mặt nói: "Sợ bị thương như thế ngươi lại còn khắp nơi chạy loạn như thế? Có biết nơi này nguy hiểm lắm không hả?"

Lôi Ân nhìn chằm chằm đầu ngón tay của thiếu nữ, con ngươi trầm trầm.

Kỷ Tiểu Âu đang còn muốn nói thêm vài câu, đột nhiên, hành lang an tĩnh vang lên tiếng nói ồn ào, ngay sau đó, tiếng bước chân dồn dập nặng nề dừng lại ở trước cửa phòng.

Không đợi Kỷ Tiểu Âu phản ứng lại: "Phanh" một tiếng, một cổ lực đạo thật lớn đá văng cánh cửa.

Ngoài cửa, Holden thu hồi chân dài, hai tay khoanh trước ngực khẽ cúi, nghiêng nghiêng mà dựa vào khung cửa, đôi mắt nheo lại, ánh mắt giống như nhìn con mồi dừng lại ở trên người thiếu nữ đứng ở phía đối diện.

P/s: Lâu rồi mới ngoi lên đăng chương, xin lỗi các bạn đang theo dõi bộ truyện mình đang edit này nha, đăng để cho mọi người biết là mình không bỏ truyện đâu nè, cảm ơn các bạn vẫn luôn ủng hộ bộ truyện mình đang edit này nhen 😆🙏🏻.

À quên mọi người đừng quên vote cho các chương trong truyện mình edit với nhen, cảm ơn mọi người nhiều lắm lắm lắm. 🙏🏻🙏🏻🙏🏻
« Chương TrướcChương Tiếp »