Chương 4

Tạ Tương Phùng sau khi rời đi mãi không trở về, Bách Lý Kinh Đào vận công hết ba mươi sáu chu thiên, vẫn chưa thấy nhân nhi mong nhớ đâu, nhăn đôi mày kiếm, nghĩ thầm nếu rớt vô mao xí, cũng phải bò lên rồi chứ. Vừa nghĩ tới đây, loáng thoáng nghe xa xa vọng tới tiếng “Cứu mạng”, hết thảy lại rơi vào yên lặng.

Bách Lý Kinh Đào đứng phắt dậy, nghĩ đi nghĩ lại, hình như không đúng, tiếng cứu mạng khi nãy rõ ràng là của nữ nhân, dứt khoát không phải Tạ Tương Phùng. Thế nhưng sự thực là tiểu Phùng đã ra ngoài cả buổi rồi, không biết y thế nào, tâm xưa nay tĩnh như chỉ thủy (nước lặng), giờ lại bồn chồn lo sợ, miên man nghĩ ngợi thân ảnh đã như đại bàng sải cánh vυ"t bay, tan vào đêm đen thăm thẳm.

“Di? Gia ra ngoài.” Trường Phong ôm Mộ Vũ đang say ngủ, thì thào tự nói: “Tiếng kêu cứu đó, hẳn là của nữ nhân đi.” Bỗng nhân nhi đáng nhẽ đang say sưa ngủ lại ngọ ngoạy mở mắt, reo lên: “Cái gì? Gia đi cứu nữ nhân? A, ở đâu ở đâu? Ta phải ra ngó chút.” Vừa nói, Mộ Vũ nhanh nhẹn nhảy ra khỏi cái ôm của Trường Phong.

Trường Phong mục trừng khẩu ngốc, sát sát khoé mắt như không tin vào mắt mình, thất thanh kêu lên: “Ngươi … Ngươi không phải đã ngủ? Ta… Ta đã điểm thụy huyệt của ngươi a.” Chưa kịp nói hết, đã bị Mộ Vũ lôi dậy.

“Thiết, ta dù không có võ công, nhưng tốt xấu gì cũng lớn lên ở Ma cung, ngươi hở ra là điểm thụy huyệt ta, hồi đầu có thể ngủ hai canh, tiếc là thời gian dài, cơ thể dần thích nghi, không quá nửa canh giờ có thể tỉnh lại.” Mộ Vũ khinh thường bĩu môi, lại liếc Trường Phong: “Bất quá ta sợ tổn thương tự tôn của ngươi, mỗi lần đều ngủ đủ hai canh giờ mới thức dậy đi tìm ngươi.”

Trường Phong lặng thinh, không biết nên cao hứng vì ái nhân tri kỷ hay vì sai lầm của mình mà mặc niệm, Mộ Vũ thì chẳng đợi gã xuất ra tâm tư, nôn nóng kêu lên: “Được rồi, nhanh lên đến chỗ gia đi, ta … Ta không biết kinh công.” Y ôm cổ Trường Phong đung đưa, lập tức, cả người phi lên không trung, sợ quá y hét toáng lên.

Bách Lý Kinh Đào thân là Cung chủ Kinh Đào Ma cung, bản lĩnh thính thanh biện (có thể nghe rõ thanh âm tiếng động rất nhỏ ở rất xa) hiển nhiên không thể kinh thường, hắn dễ dàng lần ra nơi phát ra tiếng kêu cứu, ánh nến leo lắt hắt lên song cửa bóng ảnh mờ mờ đang giằng co kịch liệt, trong đó có một nữ nhân liều mạng phản kháng, hai gã nam nhân kia thì giằng co lôi kéo nàng, nhìn qua đều không phải Tạ Tương Phùng.

Bách Lý Kinh Đào trời sinh tính lãnh bạc, không thấy Tạ Tương Phùng đang muốn bỏ đi, vừa xoay người, bất mgờ nghe cô nương kia hô lên: “Tiểu ca nhi…” Dưới sàn phát ra một trận “Ngô ngô ngô”, hình như bị người bị miệng.

Bách Lý Kinh Đào nheo mắt, cấp tốc cải biển chủ ý, phi thân lao vào phòng, quả nhiên bắt gặp Tạ Tương Phùng nằm trêи mặt đất. Trong khoảng khắc, tâm như bị đâm một phát, đau đớn bén nhọn lan tỏa toàn thân. Bất quá sau nhất khắc, phát giác ngực y đều đều phập phồng, hẳn là chưa chết, hắn thở phào nhẹ nhõm.

Sát khí lóe lên trong mắt, lia qua hai gã hán tử đang ngốc lăng, bọn chúng nhất thời thầt thần, rồi đồng loạt quát to vọt lên, hắn không khách khí, hai đạo chỉ phong tập ra, chớp mắt, trêи trán hai gã xuất hiện một lỗ động sâu hoáy đúng bằng ngón tay, máu tươi ồ ồ chảy ra.

“A…” Tiếng hét chói tai của nữ nhân kia bùng nổ, đánh thức Tạ Tương Phùng đang hôn mê, y ‘xoạt’ nhảy dựng lên, không hề thấy Bách Lý Kinh Đào, ngược lại chăm chăm nhìn hai cái xác máu chảy ròng ròng, quá hoảng sợ y tê thanh hét toáng lên: “A… Gϊếŧ …” Bất ngờ, một bàn tay ấm áp gắt gao bịp miệng y lại.

Bách Lý Kinh Đào rất bất mãn, phi thường bất mãn. Hừ, trong mắt Tạ Tương Phùng, tồn tại của hắn chẳng lẽ không bằng hai cái xác chết? Dĩ nhiên lại để ý chúng đầu tiên. Hắn ôm tâm tình bất hảo một đường trở về phòng, sắc mặt đen sì dọa Mộ Vũ không sợ trời không sợ đất cũng không dám tùy tiện mở miệng.

“Ngươi… Ngươi vì sao gϊếŧ họ?” Tạ Tương Phùng tức giận chất vấn Bách Lý Kinh Đào: “Bọn họ tuy đáng trách, nhưng tội không đáng chết …” Đang nói dở, ánh mắt chạm tới y phục rách rưới của nữ tử theo họ trở về, tức khắc ngậm miệng, lẩm bẩm: “Không bằng cầm thú, có lẽ … có lẽ đáng chết.”

“Tiểu ca nhi không cần thương tâm vì chúng.” Nữ tử đột ngột lên tiếng, nước mắt ràn rụa nghẹn ngào nói: “Nô gia là nữ nhi nhà lành, bị chúng bắt cóc, định bán vào nơi hố lửa (aka nhà chứa), nô gia liều chết phản kháng, dọc đường chúng đã mất hết kiên nhẫn, tối nay nổi lên ác ý, muốn kiếm chút ngân lượng, trước định … nô gia….” Nàng ta nói tới đây, hai má đỏ ửng như rặng hồng hà. (mây đỏ)

“Đáng hận, … táng tận lương tâm.” Tạ Tương Phùng tức tối đập bàn, y cũng từng bị lừa bán, đồng bệnh tương lân bởi vậy nhắc tới bọn người đó, liền tức giận sùi bòi mép. Bách Lý Kinh Đào ánh mắt nhu hòa nhìn y, bất giác mỉm cười, từ tốn nói: “Thật không? Vừa nãy ai nói chúng tội không đáng chết, oán ta gϊếŧ người.”

Kỳ thực nói tới đây, chính Bách Lý Kinh Đào thấy rất kỳ quái, hắn trời sinh tính tình lãnh mạc tàn nhẫn, lại cực hảo khiết (sạch sẽ), chán ghét ô uế máu me đầm đìa, bởi thế, hắn hiếm khi dùng nội công ra đòn chí tử sát nhân, nhưng, không biết tại sao, tượng tưởng Tạ Tương Phùng bị hai tên hỗn đản đánh bất tỉnh, nộ khí đại phát, trực tiếp gϊếŧ chết.

Biết mình yếu thế Tạ Tương Phùng im lặng, Mộ Vũ bị nghẹn nửa ngày rốt cục mò được trọng tâm câu chuyện, nhảy phắt đến trước mặt Bách Lý Kinh Đào cười nịnh bợ nói: “Gia, Người rất khác thường a, mấy con lang ở rừng còn có thể từ tay người nhặt về cái mạng, hai tên kia không những đào tẩu bất thành, còn bị nhất kϊƈɦ vong mạng máu chảy thành sông, a, gia, rất ít khi phát uy… Ngô ngô ngô…” Y nào kịp nói hết, đã bị Trường Phong bịp miệng tha đi.

Bách Lý Kinh Đào hừ lạnh, hắn lười hối hận ngày xưa sao không gϊếŧ chết Mộ Vũ tên thị tùng ngu ngốc lâu lâu lại há miệng quạ. Nghiêng đầu nhìn ra ngoài, trăng đã lên cao, quay người lại vô cảm nhìn nữ tử co quắp một góc, lãnh đạm nói: “Cô nương thỉnh đi, chúng ta phải nghỉ ngơi.”

“Gia, ta không còn nơi để đi …” Nàng phác quỳ xuống, nức nở rơi lệ: “Nhà Nô gia ở vùng phụ cận ngoài Tần gia trang thành Hổ Châu, hôm nay nô gia không một xu dính túi, như thế nào có thể hồi gia. Cầu gia đại phát từ bi, đưa nô gia hồi hương, gia cảnh nô gia không đại phú đại quý, nhưng cũng phú tức an nhạc (sung túc an nhàn), phụ thân chắc chắn hậu tạ gia.”

Bách Lý Kinh Đào hừ lạnh, thần quang trong mắt bạo phát, định mở miệng cự tuyệt, Tạ Tương Phùng đã tiến ra nâng nữ tử lên, hào khí nói: “Ngươi yên tâm đi, gia hắn tuy trông lạnh lùng, kỳ thực rất tốt bụng, ngày trước ta suýt bị đánh chết thì được hắn cứu, hắn còn sợ ta gặp phải cừu gia, đặc biệt cho ta đi cùng tránh nạn, hôm nay ngươi còn đáng thương hơn ta, gia nhất định sẽ giúp ngươi.”

“Gia…” Trường Phong truyền ám âm kêu lên do dự, nữ tử này lai lịch bất minh, nói năng kín khẽ không lộ sơ hở, nhưng giang hồ nguy cơ tứ phía, dù đại địch của Ma Cung chưa xuất thế, Tổng Cung chủ ngày ngày vẫn luôn tam lệnh ngũ thân (ba lần lệnh năm lần giải thích), nhắc nhở các vị Cung chủ hành sự phải vạn phần cẩn thận, tránh bị lừa mắc mưu, mà thời gian địa điểm nàng ta xuất hiện cầu cứu đều rất trùng hợp, hiển nhiên khiến người ta sinh nghi.

Trường Phong biết gia khẳng định có suy tính riêng, mới không muốn thu lưu nàng ta, ai ngờ giữa đường bị Tạ Tương Phùng phá rối, gã chỉ e gia lập trường dao động. Gã không dám suy đoán tâm tư gia, bất quá gã tổng cảm thấy, gia đối xử khá đặc biệt với Tạ Tương Phùng, đây là một tín hiệu nguy hiểm, ngẫm lại thuở đầu, ái ý với Mộ Vũ không phải bắt đầu từ chút đặc biệt dần dần phát triển, cuối cùng đơm hóa kết trái sao?

“Yên tâm, ta tự có tính toán.” Truyền âm hồi phúc của Bách Lý Kinh Đào khiến Trường Phong thở phào nhẹ nhõm, nhất khắc sau, lại nghe gia lãnh khốc tuyên bố: “Đã thế, lưu lại đi, mai khởi hành, đưa ngươi đến phụ cận Tần gia trang.”

Dứt lời, phản ứng mỗi người mỗi khác, Tạ Tương Phùng là vui vẻ thay nàng ta cảm tạ; Mộ Vũ lại hô to gọi nhỏ, nói mặt trời mọc đằng tây; mà Trường Phong tội nghiệp thân thể chấn động, suýt té ngã.

Đây là tính toán của gia? Trường Phong giữ im lặng, dù sao người là Cung chủ, nói một là một, ta cũng chỉ có thể tận sức trong hai ngày tới tăng cường đề phòng cảnh giác. Gã ai thán, thầm suy tính cước trình của Đại uyên lương câu, hai ngày hẳn là đủ chạy tới Tần gia trang.

Sau đó người nào về phòng người nấy, Bách Lý Kinh Đào và Tạ Tương Phùng thân là nam tử, tất nhiên là nhường giường cho nữ tử Lệ Quyên ngủ. Hai người ngồi song song trêи tháp trước cửa sổ mắt to trừng mắt nhỏ, quá nửa ngày, rốt cục Tạ Tương Phùng chịu không nổi bầu không khí xấu hổ, khụ một tiếng cười hì hì: “Này … Ngươi xem, trăng đêm nay rất tròn na.”

“Ân, là trăng khuyết.” Bách Lý Kinh Đào gật đầu, chỉ một câu Tạ Tương Phùng đã đỏ mặt tía tai, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, quả nhiên, một vầng trăng lạnh cong cong treo giữa trời, tựa như liêm đao, lại như vô tình cười nhạo lời nói ngu ngốc của y, Tạ Tương Phùng càng hận, hận không thể kéo trăng kia xuống viên tròn.

Bách Lý Kinh Đào vẫn lãnh mạc xa cách, Tạ Tương Phùng thì không dám bắt chuyện lại, đối mặt với Bách Lý Kinh Đào, y cảm thấy rất thống khổ, song, vị công tử quý tộc ấy như có ma lực khiến y ham muốn đến gần lại vô pháp với tới, mặt khác, y hiểu rõ, hắn không phải người mình có thể mơ tưởng. Y nghĩ trêи đời không còn gì có thể thống khổ hơn, giống như một kẻ đói khát lâu ngày nhìn thấy gà nướng, cố ý gà kia là tranh giấy, là mong muốn không thể thành.

Cơn buồn ngủ từ từ tập kϊƈɦ, dù sao cũng bôn ba* hai ngày nay, hôm nay lại vướng vào rắc rối đến quá nửa đêm, Tạ Tương Phùng chỉ là thiếu niên bình thường, rất nhanh, y gật gà gật gù như gà mổ thóc, cuối cùng thân thể chầm chậm ngả vào lòng Bách Lý Kinh Đào, đầu gối lên cánh tay hắn, mí mắt trải qua đấu tranh kịch liệt, rốt cục an tường hợp lại.

[奔波: [bēnbō] bôn ba: đi khắp nơi hoạt động không nề hà vất vả, nhấn mạnh bận rộn bôn tẩu khắp nơi vì mục đích nào đó, nếm trải mọi sóng gió thử thách của cuộc đời (Qt)]

“Ta … là Bách Lý Kinh Đào.” Bách Lý Kinh Đào không biết thiếu niên có nghe thấy hay không lời thì thầm của mình, nhưng hắn có thể khẳng định, hắn không thích bị y gọi là ‘gia’ hay ‘ngươi’, hình như, trong cảm nhận của hắn, Tạ Tương Phùng, cùng Trường Phong, Mộ Vũ và các huynh đệ Cung chủ, bất đồng.

“Ác ác ác …” Gà trống gân cổ gáy một tiếng dài vang dội, Bách Lý Kinh Đào bừng tình, cúi đầu, nhìn Tạ Tương Phùng trong lòng nhíu mày, mắt nhắm nghiền lẩm bẩm nói mớ: “Gà trống chết tiệt, đúng là trung khí mười phần, a… Rời giường rời giường…” Miệng nói rời giường, thân thể lại không hề nhúc nhích, thậm chí còn rúc sâu vào lòng Bách Lý Kinh Đào.

“Ta cũng vạn phần đồng cảm.” Bách Lý Kinh Đào mỉm cười, thanh âm ôn nhuận thình lình rót vào tai làm Tạ Tương Phùng giật mình choàng mở mắt, mãi đến khi thấy mình đang ở đâu, hoảng quá thất thanh hét toáng lên, lồm cồm bò dậy, lắp bắp nói: “Gì gì… đồng cảm? Cái gì … cái gì … đồng cảm?”

“Tiếng gà gáy a, ta thấy nó đúng là trung khí dồi dào mà, không bằng … chúng ta thương lượng với lão bản bắt nó làm thịt hầm, đưa lên xe ăn.” Tiếu nhãn nhàn nhạt nhìn Tạ Tương Phùng mặt mũi hồng thấu, không hiểu vì sao tâm tình Bách Lý Kinh Đào lại rất tốt, còn muốn nói giỡn nữa, may thay Mộ Vũ và Trường Phong không ở đây, bằng không chỉ sợ cằm hai người đã rớt rồi.

“Không … đừng mà, gà trống nhà người ta … mỗi ngày đào đất tìm giun, mới … mới luyện ra trung khí như thế, chúng ta sao có thể ham muốn.” Tạ Tương Phùng mặt chín đỏ, âm thầm tự xỉ vả: mình thế nào lại ngủ a, bất quá ngủ cũng không sao, nhưng sao lại ngủ trong lòng gia nhà người ta, lão thiên a, thiệt mất mặt, lại rước phiền phức cho người ta rồi, chắc gia rất muốn đá mình ra ngoài, bất quá thiên sinh tu dưỡng tốt, nên không làm thôi.

Y ở đó miên man suy nghĩ, chẳng quản miệng lưỡi nói linh tinh. Ngẩng đầu, bắt gặp Bách Lý Kinh Đào tiếu dung xán lạn, thần thái dương quang rực rỡ y chưa từng thấy qua, tay chân không khỏi luống cuống, bất chợt hắn haha cười nói: “Ai nha, không ngờ dáng vẻ ngươi mơ mơ màng màng lại khả ái thế, ân, nói ngươi từng kinh qua vài năm mưa gió chốn giang hồ, ta thực không tin, đâu có kẻ thân chốn giang hồ lại giữ được tấm lòng son như ngươi.”

“Oa… Ngươi… Ngươi hôm nay nói nhiều nha.” Tạ Tương Phùng kinh ngạc nhìn trân trân Bách Lý Kinh Đào, từ ngày nhận thức, y nghe hắn nói không nhiều bằng một buổi sáng nay a. Mà vẻ mặt ngạc nhiên hai mắt trợn tròn xòe của y làm Bách Lý Kinh Đào bất giác nhận ra ở bên y bản thân đã hoàn toàn đổi khác, cứ thế, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, căn phòng rời vào im lặng.

“Khụ khụ, lấy nước rửa mặt …” Bách Lý Kinh Đào là người khôi phục trước, mặt có chút nong nóng, lung túng không biết làm gì vô thức sai khiến theo thói quen, Tạ Tương Phùng bị hắn nói đánh tỉnh, mặt trướng đỏ bừng bừng, cuống quít chạy đi, hấp tấp nói: “Ta… ta đi lấy, ta đi lấy ba bồn nước đến … Rầm.” Y vụng về vấp phải bậc cửa.

Tiếng cười sang sảng chấn động màng nhĩ Tạ Tương Phùng sinh đau, càng làm y thêm xấu hổ lúng túng, oán hận đứng lên, y hậm hực phun ra một câu: “Tên vô lương tâm, ngồi đó mà cười, không biết ra đỡ.” Nói rồi, mặt mũi đỏ chín tới mang tai, chạy biến ra ngoài.

Ngoài hành lang gặp Mộ Vũ và Trường Phong hoang mang chạy tới, thấy y, Mộ Vũ sốt ruột kéo y lại, hỏi han: “Gia… gia làm sao? Ngươi chiếu cố hắn thế nào, sao lại chạy ra đây, nga, cũng phải, gia phát cuồng, ngươi không chạy chẳng lẽ lưu lại chờ chết? Đúng rồi, cô nương kia đâu? Nàng… nàng bị gia phanh thây rồi? Thiên a, dù thế nào, cũng phải lưu toàn thi hạ táng a, bằng không oán quỷ sẽ quấn thân.”

Tạ Tương Phùng bị Mộ Vũ xoay mòng mòng, ù ù cạc cạc nhìn y quang quác quang quác nói một thôi một hồi, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra. Trường Phong thở dài chán nản, trông chờ Mộ Vũ hảo dò hỏi ra tin tức xem ra là việc bất khả thi, gã đành thân chinh xuất mã hỏi cho tỏ tường: “Gia … Hắn vì sao phát cuồng? Hiện tại thế nào?”

Gã bình tĩnh rành rọt đặt vấn đề nhưng Tạ Tượng Phùng vẫn lơ mơ không hiểu: “Uy, gia các ngươi phát điên? Ai nói? Ta vừa từ phòng ra, hắn hoàn toàn tốt a.” Tiếng cứ nhỏ dần nhỏ dần, y ngơ ngác nhìn Mộ Vũ và Trường Phong mắt trợn trừng trừng như sắp rớt ra, hai người đồng loạt hét lớn: “Cái gì? Không phát cuồng? Không phát cuồng vì sao lại cười lớn thế?”

Tạ Tương Phùng đầu đầy hắc huyền, tức giận nói: “Ta sảy chân vấp ngưỡng cửa, gia các ngươi vui như vậy sao? Rất kỳ quái? Phi, đồ vô nhân tính, không đỡ thì thôi, lại ngồi đó cười sái miệng, lão thiên có mắt, tốt nhất để hắn sái miệng luôn đi.” Xả giận xong, không để ý tới Mộ Vũ và Trường Phong đã hóa đá, y hậm hực chạy xuống lâu đánh nước rửa mặt.

Kinh hoàng của Mộ Vũ và Trường Phong duy trì mãi đến khi năm người khởi hành.

Ngồi trêи xe, Mộ Vũ nhìn chòng chọc Bách Lý Kinh Đào, hành vi đó lớn mật hơn trước rất nhiều. Nếu là bình thường, Bách Lý Kinh Đào cũng lười so đo, dù sao hắn đã quá hiểu Ngu ngốc là dạng người gì, thực không đáng để tức giận, nhưng cố ý, cơn tức giận của hắn hôm nay đại thịnh, ánh mắt Ngu ngốc là thế nào, hắn cũng là người, cũng có thất tình lục ɖu͙ƈ, chẳng qua ngẫu nhiên cười thôi, cần thiết phải khϊế͙p͙ sợ thế không?

“Na … Gia ….” Tạ Tương Phùng hiển nhiên nhận ra bầu không khí bất thường trong mã xa, y cũng sợ lắm chứ, bất quá ngẫm lại, mình sợ gì a, vị lão gia cao quý kia chín phần là chán ghét ngươi phiền toái, hiện tại đề xuất ly khai, tám phần hắn sẽ vui vẻ vỗ tay ăn mừng, có cái gì không dám nói.

“Gọi tên ta, ta đã nói cho ngươi.” Bách Lý Kinh Đào khẽ nói, chẳng buồn để ý Mộ Vũ suýt ngã nhào khỏi chỗ, dù sao Ngu ngốc đã hỏng giờ càng hỏng bét, hắn đã quen, bằng không cứ coi y như đá thử vàng tôi luyện cách đối nhân xử thế đi, chỉ cần chịu đựng được Ngu ngốc, thiên hạ còn gì mình không thể nén nhịn.

Nhất khắc sau, tưởng như hắn đã nhẫn tới cực điểm, Tạ Tương Phùng run rẩy đưa tay ra: “Na … Gia … Ta .. ta muốn xuống xa, chúng ta … chúng ta từ đây mỗi người một ngả, núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, ngày sau gặp lại.” Để bày tỏ khí khái giang hồ của mình, y đặc biệt dùng câu cáo biệt người giang hồ thường dùng.

Kỳ thực y còn một nghi vấn, Bách Lý Kinh Đào khi nào nói tên hắn cho mình, bất quá nhìn hắn sắc mặt xanh đen tối sầm, y co rúm lại, vẫn là thông minh lựa chọn nuốt nghi vấn xuống bụng.

“Không được.” Bách Lý Kinh Đào ngữ khí nhất thành bất biến ẩn ẩn tia phẫn nộ. (nhất thành bất biến: đã hình thành thì không thay đổi).

“Vì sao? Ta… Ta đã cách rất xa Lục Bình thành, đám người đó đuổi không kịp ta, ở đây xuống xa có gì sai? Ta cảm kϊƈɦ tấm lòng của các ngươi, về y phục, ta sẽ tận lực kiếm tiền, ngươi lưu lại địa chỉ, ta sẽ đưa tiền đến tận quý phủ.” Tạ Tương Phùng khí tuyệt, bản thân bất quá là muốn xuống xa nghĩ cách kiếm tiền, gia có cái gì phản đối?

“Ta nói không là không.” Hàn thanh dứt khoát như chém đinh chặt sắt, bất quá bên trong chất chứa bao nhiêu nộ ý e rằng chỉ có Trường Phong và Mộ Vũ mới biết. Mà bởi quá đỗi kinh ngạc vì biểu hiện rất ‘người’ của Cung chủ, Mộ Vũ rốt cục ngã bệt xuống sàn. Tạ Tương Phùng thì tức khắc tê liệt, khác với Mộ Vũ chính là, y bị dọa sợ.

“Không… Không đi nữa, có … có người nuôi ta, ta… ta an nhàn đến vui …” Tạ Tương Phùng phỉ nhổ bản thân nhu nhược không cốt khí, bất quá đánh chết y, cũng không dám chọc vào Lý Kinh Đào, rướn cổ chuyển hướng Lệ Quyền, nghĩ thầm đến Tần gia trang, ta cùng Lệ Quyên tỷ tỷ xuống xa, xem tên hỗn đản nào còn dám ngăn cản.

Xe ngựa rơi vào tĩnh lặng, Trường Phong trộm kéo Mộ Vũ lên, ngây thơ hy vọng gia không phát hiện hành vi thất thố của nhân nhi, dù biết đó là không thể. Nhìn Tạ Tương Phùng vẫn ngồi phịch dưới sàn xa: Quên đi, bản thân tốt nhân nên bảo trì cự ly với y, gã không phải Mộ Vũ, không cần mạo hiểm sinh mệnh đi cứu y.

Vươn tay ra, Bách Lý Kinh Đào không biết mình làm sao, vì sao lại chìa tay, hắn đường đường là Kinh Đào Cung chủ mà. Hắn rất tức giận bản thân, nhưng Tạ Tương Phùng nói còn chọc hắn sinh khí hơn, y sao lại trợn tròn cặp mắt ngân ngấn nước nghi hoặc hỏi: “Ngươi… Ngươi làm gì?”

Không phải vô nghĩa? Vì sao số mệnh hắn lại định sẽ gặp gỡ tiểu Ngốc ngốc này, trong khoảnh khắc, hắn thật có xung động muốn đá Tạ Tương Phùng xuống xa, đương nhiên, chỉ là xung động nhất thời, trêи thực tế, tay hắn vẫn không rút về.

“Giúp ngươi đứng lên.” Thanh âm bất hảo. Hắn nhẫn nại nhìn Tạ Tương Phùng trợn mắt trừng mình không dám tin, hoài nghi, chầm chạp, từ từ đưa bàn tay nho nhỏ đặt vào tay mình, tâm tình phức tạp lập tức bình ổn, hắn hơi dụng lực, nhân nhi nho nhỏ bị kéo vào lòng mình, bình tĩnh nghênh đón tiếng hét chói tai của Mộ Vũ, trầm tĩnh nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi không nên quá thân cận với cô nương ta.”

“Nhưng mà gia, đôi khi nam nam cũng thụ thụ bất thân a….” Mộ Vũ ngốc nghếch phụt ra, mặc kệ Trường Phong bên tai điên cuồng rít gào không được nói, y bất quá là lấy trái tim trung nghĩa nói lẽ phải, tiểu Phùng là y mang lên xa, y không thể để tiểu Phùng giẫm theo gót mình. Dù sao mình và Phong lưỡng là tình tương duyệt, nhưng tiểu Phùng nhìn không ra là yêu gia a, vạn nhất gia dụng sức với người ta, tiểu Phùng tính tình lại ngoài mềm trong cứng, đến lúc đó …

Mộ Vũ không dám nghĩ tiếp. Trường Phong quyết đoán đứng lên, ôm chặt Mộ Vũ, trầm giọng nói: “Gia, trong mã xa nóng quá, ta đưa Mộ Vũ ra ngoài hóng gió.” Không cho đối phương thời gian phản đối, gã nhanh như chớp xách cổ áo Mộ Vũ loáng cái vụt ra ngoài xa.

Bàn tay thon dài ấm áp mà hữu lực, kéo y thu vào lòng, khí tức nam nhân thanh đạm sạch sẽ, biểu tình băng lãnh, nhưng ánh mắt nhìn mình, lại nồng ấm, khác với bọn đằng đồ tử ngắm trúng mình, chúng là cóc giữa vũng bùn, hắn là kim long cao cao tại thượng không ai bì nổi.

Con tim Tạ Tương Phùng đập bịch bịch, đợi y khôi phục lại, mới phát hiện Trường Phong và Mộ Vũ đã biến mất, ngẩng mặt nhìn Bách Lý Kinh Đào, nghi hoặc hỏi: “Hai người kia đâu? Bọn họ đi đâu rồi?”

“Hóng gió, ngoài xe.” Bách Lý Kinh Đào hời hợt đáp lại, tốt, chung quy Trường Phong còn thức thời, nếu phải nghe Ngu ngốc tiếp tục hô to gọi nhỏ (ăn nói huyên thuyên), hắn không dám cam đoan mình còn có thể chịu được hay không. Đang nghĩ ngợi miên man, bỗng thấy Tạ Tương Phùng biến sắc, y bất ngờ giãy dụa đứng lên, lớn tiếng lắp bắp: “Na… Ta cũng muốn hóng gió.”

Gió xuân thế nào mà ai ai cũng muốn nghênh phong? Nhìn chăm chú thân ảnh chật vật gần như loạng choạng té ngã hấp tấp rời đi, Bách Lý Kinh Đào khó hiểu nghĩ thầm. Trong lòng còn lưu lại khí tức đặc biệt sạch sẽ thanh dịu của thiếu niên, đại khái là đêm qua đã hảo hảo tẩy sạch đi, nói chung, Tạ Tương Phùng hôm nay hoàn toàn không phải thiếu niên nghèo túng bẩn loạn bất kham của hôm qua, khiến tâm hắn có chút ngứa ngáy, rốt cục vì sao, hắn cũng không rõ.