Chương 5

Lệ Quyên trầm lặng ngồi yên đó, nghiêng nghiêng người tựa vách xa, Bách Lý Kinh Đào hờ hững nhìn, nàng ta yếu ớt cuộn người lui vào góc xe càng chọc người thương tiếc, tâm cười lạnh: “Hèn chi bị bắt cóc, tư thái điềm đạm yếu đuối phảng phất nét quyến rũ phong trần, Thiên Trảm nói nữ nhân như thế là thiên sinh vưu vật, giờ mới thấy, nàng ta quả nhiên là trời sinh kiều mị, dù không khuynh thành quốc sắc, cũng là bế nguyệt tu hoa, hai kẻ đó không bắt nàng ta còn bắt ai.”

Hắn đương nhiên biết nghĩ ấy vô lương tâm cỡ nào, dù sao cũng là Ma Cung cung chủ, trước phải rèn đúc tâm chí tối kỵ lòng dạ đàn bà, bằng không đừng nói oai phong võ lâm, chính hắn sẽ là kẻ chết đầu tiên. Nhìn ra ngoài, ân, gió càng lúc càng thổi mạnh, có lẽ đã lên sơn đạo. Hắn không hiểu tại sao, tâm tình lại phiền muộn: Ngốc tử có biết y chỉ mặc hai kiện áo đơn, còn dám học Trường Phong đi hóng gió.

Ngay khắc sau, mành gấm được vén lên, là Mộ Vũ và Tạ Tương Phùng, cả hai chen lấn tranh nhau đi vào. Bộ dạng run rẩy lẩy bẩy, vừa run cầm cập vừa kêu than: “Đông chết mất đông chết mất, thiên a, xuân hàn se lạnh a… Trường Phong chết tiệt…” Những lời còn lại, Bách Lý Kinh Đào dẫu võ công cao cường, cũng không nghe rõ, bởi cả hai run quá lợi hại.

Thấy hai người chật vật bất kham, Bách Lý Kinh Đào không cười nổi, khoảng thời gian này, hắn hình như đã khác xưa. Tựa hồ người thiếu niên tên Tạ Tương Phùng này, đặc biệt có thể khơi dậy tâm huyền (tiếng lòng) của hắn, dắt ra tâm tư sâu kín. Hắn thuận tay cởi phi phong (áo choàng), ném xuống chân Tạ Tương Phùng, ngữ điệu hững hờ trước sau như một: “Mặc đi.”

Tạ Tương Phùng kinh ngạc tròn mắt nhìn Bách Lý Kinh Đào, này… người này tại sao… tại sao lại tốt với ta thế? Không đúng, nhìn không ra hắn tốt với ta, thanh âm của hắn ngữ điệu của hắn rõ ràng là e sợ tránh không kịp ta, nhưng … nhưng hành động của hắn, lại cảm giác như đặc biệt đau ta, nếu … nếu như ta còn đa nương, đa nương đau ta, đại khái không hơn đi.

Bách Lý Kinh Đào đâu biết mình làm Tạ Tương Phùng liên tưởng đến đa nương y, nếu biết, mũi hắn e rằng sẽ vẹo lệch rồi. Chợt nghe dưới sàn hắt lên tiếng nói lí nhí: “Gia, ta… ta cũng rất lạnh a, người… người còn áo choàng không…”

Là Mộ Vũ, y trợn tròn đôi mắt to sáng ngời, vẻ mặt thèm thuồng lộ liễu nhìn chằm chằm Bách Lý Kinh Đào: Áo choàng của gia, là áo choàng lông chim khổng tước mua tận Ba Tư giá cao cắt cổ a, khoác lên người, khí chất bất đồng nha; y âm thầm đánh giá một phen.

“Trường Phong không phải đang khoác một kiện?” Bách Lý Kinh Đào mất kiên nhẫn nói lại. Đúng là, ngu ngốc càng ngày càng phản, ta vì sao phải cấp y áo choàng, y không phải đã có Trường Phong? Nghĩ tới đó, hắn giật mình sửng sốt, nghĩ, ta không có nghĩa vụ cấp Mộ Vũ phi phong, thế vì sao lại đưa Tạ Tương Phùng. Trường Phong săn sóc Mộ Vũ, vì hai người là tình nhân, là thiên kinh địa nghĩa (điều hiển nhiên), nhưng ta đưa tiểu Phùng áo choàng, chẳng lẽ bởi vì … là vì vì …

Sắc mặt hắn thoắt cái trắng bệch, thoáng sau, kiên quyết quẳng hết mớ tư tưởng đáng sợ trong đầu không nghĩ nữa: Đừng giỡn, ta đối xử với tiểu Phùng đích xác khác biệt, có lẽ chỉ là tình cảm huynh đệ, ta sao có thể yêu thiếu niên thân phận thấp kém, cử chỉ thô lậu, bất tài vô học chưa nói, đôi khi còn bẩn bẩn loạn loạn.

Trường Phong trở vào, nói đến ngọn nguồn, gã chính là lo lắng Mộ Vũ. Bất quá hoàn hảo, xa sương (thùng xe) không có sát khí. An tâm thở hắt ra, ái nhân bảo bối đã vọt đến, kéo kéo góc áo gã phụng phịu khiếu nại: “Huynh đại hỗn đản, không biết chuẩn bị phi phong cho ta à? Huynh nhìn gia đi, người ta thấy tiểu Phùng lạnh cóng, còn biết đưa tiểu Phùng áo choàng, ngươi thì sao á, ngươi rốt cuộc yêu ta yêu chỗ nào a? Không phải nói suông ngoài miệng?”

Trường Phong thở dài, ngao ngán nhìn Mộ Vũ không nói gì, đợi y rống xong phát tiết xong, gã bất đắc dĩ chọc chọc người Mộ Vũ: “Ngu ngốc, ngươi nhìn xem đây là cái gì?” Mộ Vũ cúi đầu, bất ngờ phát hiện mình đang khoác áo choàng của Trường Phong, y cứng họng, ngơ ngác không hiểu, lại nghe Trường Phong sủng nịch nói: “Ngươi a ngươi, nếu địch nhân muốn tính mệnh ngươi, ngươi đã sớm chết vài bận. Ở ngoài xa, ta đã khoác thêm cho ngươi.”

Lệ Quyên vẫn luôn trầm mặc, cũng bật cười rộ lên. Mộ Vũ oan uổng ái nhân, xấu hổ cực kỳ, nhăn nhăn nhó nhó niết niết ngón tay quay về chỗ ngồi, ngoài miệng lép nhép không phục, bất quá rất nhanh, y cảm thấy thân thể khó chịu bất thường, đầu ong ong đau nhức, yết hầu khô khốc ngưa ngứa, cái mũi ‘khịt khịt’ không yên, thiên a, không phải hảo sự a, y đường đường là người Ma Cung bất quá tùy tiện hóng gió liền bị nhiễm phong hàn, đừng nói Chủ nhân bị xấu mặt với ngoại nhân, ngay y, nào có mặt mũi ra ngoài gặp chúng đồng liêu a.

Bất quá bệnh phong hàn, đâu phải nói không thể liền không bị nhiễm, đến chiều tối, nhiệt độ cơ thể Tạ Tương Phùng và Mộ Vũ tăng cao, Bách Lý Kinh Đào hạ lệnh nghỉ lại thành trần gần nhất, thỉnh đại phu nổi danh nhất thành đến chẩn bệnh.

Mộ Vũ nằm cạnh Tạ Tương Phùng, miệng thều thào oán: “Ta biết, gia vì tiểu Phùng mới thỉnh danh y, không phải vì ta, hanh, ta sẽ không cảm kϊƈɦ đâu.”

Y đang liên miên oán trách, bất chợt bị tiếng gầm tức giận của Bách Lý Kinh Đào rót xuống chặt đứt: “Ngươi ít ít lời đi, nói bớt một câu sẽ chết sao? Ta khi nào cần ngươi cảm kϊƈɦ, không biết Trường Phong sao lại thích ngươi, thế nào chịu được miệng quạ nhà ngươi.”

“Ha hả, tiểu Phùng, ngươi nghe thấy không? Gia xưa nay luôn là tích tự như kim (kiệm lời), hôm nay lại một hơi nói nhiều thế, đều vì ngươi cả, vì ngươi hắn mới có tính người.” Mộ Vũ ngây ngô cười nói, Tạ Tương Phùng nằm cạnh chỉ “Ừ a a”, mê man không biết y đang nói gì. Bách Lý Kinh Đào một bụng đầy khí, kiên quyết không chấp nhặt người bệnh, nhịn đến sắc mặt sa sầm đen xì, nghĩ sớm biết vậy, không bằng đi sắc dược, điều kiện tiên quyết là hắn biết sắc a.

Dược uống xong cơn buồn ngủ cũng ập tới, đến tối, cơn sốt của Tạ Tương Phùng và Mộ Vũ đã lui, chỉ còn ho khan sổ mũi. Gió lạnh thấu xương, hai ngươi bị phong hàn không nhẹ, đại phu nói, sợ rằng sẽ còn tái sốt, khuyên họ nên hảo hảo nghỉ ngơi mấy ngày hãy đi, bằng không bệnh dễ tái phát nặng hơn.

Bách Lý Kinh Đào quên đi toán tính cước trình, thấy thời gian còn kịp, hắn quyết định ở lại khách điểm vài ngày. Tối hôm đó, Trường Phong bế Mộ Vũ qua gian phòng cách vách để tiện chăm sóc, Lệ Quyên sang phòng bên cạnh, Diệp Phong ở Địa tự chăm lũ ngựa. Mà Bách Lý Kinh Đào, không hề khiêng kị, ở chung phòng với Tạ Tương Phùng, đồng thời đảm nhiệm chiếu cố y, tuy Trường Phong luôn kính ngưỡng chủ tử như thần thánh song cũng nhận định hắn không thể xứng chức*, đôi khi sự tình lại buồn cười thế đó.

*xứng chức: xứng đáng với chức vụ. ý Phong là kín đáo chê BLKĐ không có khả năng chăm sóc người bệnh (tiểu Phùng)

Mộ Vũ tốt xấu gì cũng ở Ma Cung ăn linh dược ngâm linh tuyền (nước suối linh thiêng), chưa đến nửa đêm, thần trí đã thanh tỉnh. Nhưng Tạ Tương Phùng lại khác y chỉ là thường dân áo vải, hơn nữa vài ngày trước bị đánh đập tàn nhẫn, thương thế chưa khỏi hẳn, phong hàn nhập thể đặc biệt nghiêm trọng, đến nửa đêm, y vẫn mê man thiêm thϊế͙p͙.

Thân thể nóng hầm hậm, đôi khi lại đột ngột lạnh toát. Giữa cơn mê man, một bàn tay nhẹ nhàng xoa mặt mình, thật thoải mái. Khi sốt, bàn tay kia mát lạnh như ướp đá. Lúc rét buốt, bàn tay kia ấm áp như hỏa lô, làm y khao khát muốn nhiều hơn, thế nên khi y cảm giác bàn tay kia muốn ly khai, thân thể bất giác áp tới, vô thức đưa tay kéo lại bàn tay kia, đầu chỉ có một ý niệm, không cho hắn đi, đừng cho hắn đi.

Sai, không thích hợp. Bách Lý Kinh Đào chau mày kiếm: ta thế nào có thể dễ bị kϊƈɦ động như thế, cảm xúc đang sinh sôi là cái gì? Là táo bạo, táo bạo vượt quá khả năng kiểm soát, hình như … ham muốn làm gì đó, liền Tạ Tương Phùng thần trí ʍôиɠ lung, thoạt nhìn rất ngon miệng, hắn hận không thể lập tức nhào lên giường, ăn sạch sành đối phương.

“Thế này là sao? Rốt cục đang xảy ra chuyện gì?” Bách Lý Kinh Đào thì thào, dường như đã mất đi năng lực suy xét, hắn nôn nóng đứng lên, ánh mắt gắt gao nhìn người trêи giường vẫn đang liều mạng kề sát hắn, thất thần ngắm gương mặt nho nhỏ thanh tú, song song hắn phát giác khổ tử bị đỉnh lên thành tiểu trướng bồng, rốt cục, hắn minh bạch mọi sự.

Trúng ám toán, là xuân dược. Điều này khiến Bách Lý Kinh Đào nộ bất khả át (cơn giận không thể kìm chế), hắn hành tẩu giang hồ tới nay, chưa khi nào gặp phải tình cảnh này, đáng giận ở chỗ, hắn không biết bị ám toán khi nào, xuân dược hạ ở đâu, thực thủy (đồ ăn thức uống) đều có Trường Phong tỉ mỉ kiểm tra qua, nên không có khả năng.

Nhưng hiện tại, tối trọng yếu không phải việc tra xét, mà là … Mà là hắn rất nhanh nhịn không được, ɖu͙ƈ vọng cuồng bạo càng ngày càng mãnh liệt như muốn xé rách thứ gì đó, khả năng khống chế luôn đủ để hắn tự ngạo, dần dần mất kiểm soát, xuân dược này quả thực lợi hại. Không, không đúng, đây không phải tối trọng yếu, quan trọng là … nếu cứ mặc kệ tiểu Phùng níu giữ bản thân không thả, hắn có thể ăn y đến bột xương cũng không còn.

“Nhịn xuống, nhất định phải nhịn xuống, Bách Lý Kinh Đào, ngươi… tiểu Phùng còn bệnh a, y bị thương không lâu, còn … còn cần nghỉ ngơi.” Bách Lý Kinh Đào liều mạng khắc trụ bản thân, gắng gượng áp chế thú tính càng lúc càng sục sôi trong cơ thể. Nhưng không ăn thua, hắn đề thăng công pháp Tôn Ma lộng nguyệt tới tầng thứ ba, đã là cực hạn của hắn lúc này, vẫn không áp chế được ɖu͙ƈ vọng chạy loạn trong người, mà nơi đó, đã rục rịch ngóc dậy trướng đau, phảng phất chỉ có huyệt động thư noãn, mới có thể giải trừ thống khổ của hắn.

“Quan khách, “Ôn nhu hương” bản điếm tự chế, có làm ngài hài lòng không?” Một nữ nhân phong tư xinh đẹp đột nhiên đẩy cửa bước vào, Bách Lý Kinh Đào nhướng mày, hắn nhận ra nữ tử này, lúc lên lầu, hình như thoáng thấy bóng dáng nàng ta ở thang lâu, là nữ chủ nhân điếm gia, bất quá, “Ôn nhu hương”? Là xuân dược? Nữ chủ điếm này vì sao phải hạ ‘Ôn nhu hương’ đối phó ta, đích xác xuân dược phổ thông không có tác dụng với ta.

Tia lý trí duy nhất liều mạng giãy dụa đưa ra vấn đề, song không dư lực tìm kiếm đáp án, đầu rất đau, bị ɖu͙ƈ vọng vô pháp phát tiết kêu gào lấn át, Bách Lý Kinh Đào nếu thấy bản thân lúc này, nhất định sẽ thất kinh, hắn hiện tại không khác gì dã thú lệ quỷ, tóc không gió tự tán, hai mắt đỏ rực, bạc thần luôn gắt gao mím chặt hé mở, tiết ra tiếng thở dốc ồ ồ trầm thấp, giống như công ngưu xuân kỳ động ɖu͙ƈ, hắn cứng ngắc từng bước từng bước hướng đến nữ chủ điếm.

Nữ chủ điếm cười yêu mị, ngọc thủ duỗi ra, sa y chảy xuống khuỷu tay, giải khai vạt áo lỏng lẻo, lộ ra bộ ngực bị chà xát hồng diễm diễm, cao ngất phập phồng run rẩy theo hô hấp, đích xác có thể khơi dậy bản năng tối nguyên thủy của nam nhân, ả ta nhấc đạp lên ghế, sa quần vén cao quá đùi, lộ ra đôi chân nộn bạch như sương như tuyết; Bách Lý Kinh Đào đích xác hận ả, lại không thể phủ nhận, ả đúng là ưu vật, dù không trúng xuân dược, ả xem như khá nhất trong số nữ nhân hắn gặp qua.

Lảo đảo tiến lên, hắn tựa như hoàn toàn bị nữ chủ điếm mê hoặc, khóe miệng ả câu lên tiếu dung đắc ý, thì thào nói: “Ai nói ta thiếu mị lực, hừ hừ, đừng nói bị trúng ‘Ôn nhu hương’, dẫu là chính nhân quân tử, ta đây cũng khiến kẻ đó thực cốt tiêu hồn thi cốt vô tồn (mê đắm xương cốt hao mòn thi thể tiêu tan)”. Tất nhiên, ả tự nói tự nghe Bách Lý Kinh Đào chẳng để ý, cứ lăng lăng nhìn chằm chằm ngực ả, từng bước từng bước tiến tới.

“Gia… Đừng… qua… ” Trêи giường bỗng nhiên vọng ra tiếng rêи rỉ yếu ớt, là Tạ Tương Phùng, y vừa tỉnh lại từ cơn sốt cao, nghiêng đầu liền thấy cảnh tượng quỷ dị đó, tuy không có võ công, nhưng y coi như là nửa người giang hồ, loại tình cảnh này vừa liếc qua đã biết sự chẳng lành, thế nên mới liều mạng lớn tiếng nhắc nhở Bách Lý Kinh Đào.

Đáng trách, tại tên kia không nói tên hắn cho mình, hình như hắn từng nói đi, bất quá mình không nhớ ra a. Hừ hừ, bằng không đâu cần gọi hắn là gia, trực tiếp kêu tên hắn, hiệu quả sẽ tốt hơn.

Thân hình Bách Lý Kinh Đào hơi khựng lại, bất quá rất nhanh nhãn thần hắn hồi phục trạng thái mê ly, cuối cùng đi tới cạnh nữ chủ điểm, bàn tay thon dài hữu lực run rẩy vươn ra, nghĩ muốn xoa nắn bộ ngực cao ngất của nữ chủ điếm, song song, biên mép hắn nhễu xuống sợi nước miếng đáng thẹn, con mắt hau háu như sói đói lâu ngày bỗng nhiên thấy mỹ thực, bắn ra lục quang, theo cái tay nhào nặn nhũ phòng nhu nhuyễn, tiếng thở dốc càng nặng nề ồ ồ.

“Xong rồi.” Tạ Tương Phùng thì thào phun ra, y muốn đứng lên đi ngăn Bách Lý Kinh Đào, nhưng cơ thể như bị thiêu đốt căn bản không nghe lời, ảo não nhìn Bách Lý Kinh Đào, y tức giận nắm tay đấm xuống sàng, oán hận nói: “Đại ngu ngốc, bị nữ nhân mê hoặc không biết trời đất, uổng ngươi ngày thường còn ra vẻ thanh cao, nguyên lai là sắc quỷ, ả kia ăn không ra gì đâu, tức chết ta, đại ngu ngốc…”

Y mắng chưa xong, sự tình đột nhiên biến hóa, bàn tay đặt ở bộ ngực nhu nhuyễn nhanh như thiểm điện khẽ đảo, kế đó, đã kháp cái cổ mảnh khảnh trắng nõn của ả, ánh mắt hắn khôi phục một mảng thanh minh, lạnh lùng nói: “Chút tài mọn, vọng tưởng mê hoặc ta. Nói, ngươi là ai, ai phái ngươi tới?” Vừa truy vấn, tay hắn vừa siết chặt thêm, hô hấp của ả tức nặng nề.

“Khách quan… Ta… Ta chỉ… là lão bản nương… Ta… Ta năm nay mới tang phu, đêm nay… đêm nay thấy khách quan tuấn tú ngọc thụ lâm phong, liền… liền động tâm, cầu khách quan… tha ta một mạng, lần sau… lần sau không dám…” Hơi thở của ả càng lúc càng yếu, lắp ba lắp bắp, đã là thở ra nhiều hít vào thì ít.

“Hừ, ngươi cho ta là hài tử lên ba?” Bách Lý Kinh Đào cười nhạt: ” Một khách điếm nho nhỏ, lại dưỡng ra được nhân vật như ngươi ư? Nhìn ngươi trêи dưới ngập ngụa khí tức mị hoặc, đã biết ngươi từng trải qua trường kỳ huấn luyện, gan bàn tay, không chút phong sương (gian na vất vả ~ trai tay), sao có thể là của phụ nhân suốt ngày lam lũ vất vả, còn nữa, xuân dược cực phẩm kia, kêu cái gì “Ôn nhu hương” đi? Một tiểu điếm thường thường, như thế nào lại có xuân dược cao cấp? Nói, ngươi là do ai phái tới, mục đích gì?”

Thấy hắn đã thấu tỏ mọi sự, nữ chủ điếm dứt khoát thông suốt, thê lương cười nói: “Ta là ai cử tới? Ha ha ha? Bách Lý Kinh Đào, uổng ngươi thông minh nhất thế, lại đoán không ra thân phận của ta, thôi thôi, nói người hay, ta hôm nay cầm chắc cái chết, nhưng “ôn nhu hương” như phụ cốt chi thư (như giòi bám vào xương), trong vòng một canh giờ, nhất định phải tìm người hoan ái, ha ha ha ha, bất kể thế nào, nhiệm vụ ta dù chưa hoàn thành, nhưng có thể thấy ngươi bị ɖu͙ƈ hỏa thiêu đốt, chật vật thảm hại phải tìm người cẩu hợp (quan hệ bất chính), coi như đáng giá…” Đương lúc ả huênh hoang đắc ý, Bách Lý Kinh Đào nổi cơn thịnh nộ, tay tăng lực, “Dát thử”, hầu kết đối phương bị niết nát.

“Chết tiệt…” Bách Lý Kinh Đào lầm bầm chửi rủa, nội lực rốt cục không thể áp chế dược tính của ‘Ôn nhu hương’.

Phần da thịt lộ bên ngoài trong nháy mắt nhuốm màu đỏ sẫm, hơi thở hắn thô suyễn, nhìn lại, thấy Tạ Tương Phùng lo lắng gượng dậy, đôi mắt đen láy lo âu gắt gao nhìn mình yếu ớt thì thào: “Ngươi… Ngươi không sao chứ? Này… Ngươi thực sự bị… xuân dược?”

Trong tâm Bách Lý Kinh Đào như dâng trào luồng nước ấm áp, hắn cứ tưởng sẽ thấy Tạ Tương Phùng hoảng sợ hô hoán: “Gϊếŧ người gϊếŧ người…” Dù sao thì tình cảnh hiện tại đối với y mà nói không thể xem là bình thường. Thế nhưng y chỉ một mực quan tâm hắn, rất cảm động, càng cảm động, nơi nào đó rục rịch ngóc đầu dậy, thục giục hắn tiến lên áp Tạ Tương Phùng làm chút sự tình.

Khi Bách Lý Kinh Đào phục hồi tinh thần, hắn mới phát giác thân thể đã trung thực thực thi mệnh lệnh của đại não, đặt Tạ Tương Phùng ở dưới thân. Trong tầm mắt ʍôиɠ lung, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi hoảng hốt chăm chú nhìn hắn, y đại khái vẫn không biết sự tình đáng sợ gì sẽ phát sinh, y một mực lo lắng Bách Lý Kinh Đào bị hạ xuân dược, sẽ ɖu͙ƈ hỏa thiêu đốt mà chết.

Vươn tay xoa xoa mặt hắn, nóng dọa người, so với y người đang nóng sốt rần rần còn cao hơn. Nhiệt độ cao bất thường bỗng khiến Tạ Tương Phùng ý thức được tình cảnh hiện tại của bản thân, một người bị hạ xuân dược đang đè mình, như vậy… như vậy… Y đột ngột hít một hơi lạnh, bộ não cuống quít lục tìm tri thức về xuân dược, cuối cùng, y thở dài chán nản, thầm nghĩ sách về phương diện này cực ít a, hiện tại mới phát giác, kiến thức của bản thân về xuân dược đúng là ít đến đáng thương.

Nhưng mặc kệ thế nào, y chỉ biết, người bị trúng xuân dược nếu không thể đúng lúc phát tiết, hoặc không lấy được giải dược, kết cục sẽ chết. Không hiểu vì sao, nghĩ tới Bách Lý Kinh Đào tử vì ɖu͙ƈ hỏa thiêu đốt, y thấy người lạnh buốt, không muốn hắn chết, tuy hắn luôn ra vẻ cao cao tại thượng khó ưa, tuy hắn luôn chán ghét mình bẩn bẩn loạn loạn chán ghét mình không văn nhã, nhưng… nhưng không muốn hắn chết.

“Nếu… Nếu ngươi khó chịu, thì… thì… xem ta như giải dược đi.” Cũng không biết thế nào, phun ra câu đó, Tạ Tương Phùng mặt đỏ bừng như cua luộc, tim đập cuồng loạn, hơi thở dồn dập, nhưng khi thấy vẻ mặt tranh đấu dữ dội của Bách Lý Kinh Đào, không khỏi thấy rất thất vọng, thầm nghĩ quả nhiên hắn ghét bỏ ta a.

“Ngươi… Ngươi lúc nào rồi còn kén cá chọn canh? Ta ở đây làm giải dược không tệ đi, nếu không chịu, ngươi sẽ chết đấy biết không?” Tạ Tương Phùng quang quác quang quác kêu to, che giấu sự căng thẳng và ngượng ngùng: “Thế nào… thế nào ta cũng phải nói, ta không thích ngươi đâu… vì ngươi là ân nhân cứu mạng ta, nên… nên mệnh này giao nguơi không hề gì, huống chi… huống chỉ là giúp ngươi giải xuân dược thôi…”

Bất ngờ, Bách Lý Kinh Đào đột ngột đứng dậy, gian nan ém lại góc chăn thay y, lưu lại một câu: “Ngươi đang sốt, hảo hảo nghỉ ngơi…” Sau đó vội vàng lùi lại, Tạ Tương Phùng ngơ ngác nhìn hắn, biểu tình dường như rất luyến tiếc, y đang khó hiểu, hắn đã nhanh như gió xoay người, đạp cửa biến mất.

“Hắn… Không lẽ chán ghét ta?” Cũng không biết vì sao, đáng nhẽ nên ăn mừng vì tránh được một kiếp nạn, Tạ Tương Phùng lại thất vọng, nhìn bóng hình đã tiêu thất, y ho khan hai tiếng, vô lực nằm vật xuống, mí mắt nặng trĩu, y từ từ khép lại, thì thào: “Đúng … Chán ghét… Hay là quan tâm? Nếu không vì sao trước khi đi hắn… ém chăn cho ta, còn… Còn nói ta phải hảo hảo nghỉ ngơi, này… xem như quan tâm đi.”

Cơ thể càng lúc càng nóng, khí lực toàn thân hư thoát, đầu óc u u mê mê rất muốn ngủ. Nhưng lại lo lắng Bách lý Kinh Đào, sợ hắn không có giải dược sẽ vong mạng vì ɖu͙ƈ hỏa. Tạ Tương Phùng ở trêи sàng trằn trọc, cuối cùng vẫn không ngủ được, y mạnh mẽ ngồi bật dậy, lẩm bẩm nói: “Đúng rồi, tìm … tìm hộ vệ của hắn a, để hắn … bảo hộ chủ… có thể … xuân dược, hắn chắc có cách nào đó…”

“Khuông lang”, cánh cửa đáng thương lại bị đạp ra, Bách Lý Kinh Đào tóc tai bù xù, y như ngưu điên xộc vào, đôi con ngươi đỏ ngầu ngầu gắt gao trừng Tạ Tương Phùng, trừng y đến tay chân luống cuống, phải vịn cột trụ giường chống đỡ cơ thể run run hỏi: “Ngươi… ngươi sao thế? phải chăng… phải chăng… ” Y ngắc ngứ lặp đi lặp lại, nhưng phải chăng cái gì, lại nói không ra.

“Ta đến chỗ Lệ Quyên.” Bách Lý Kinh Đào tiến từng bước một, nhãn thần thâm trầm điên cuồng khóa chặt Tạ Tương Phùng: “Nàng cũng nói muốn báo ân muốn giúp ta, nhưng ta không muốn nàng ta… không biết sao, trong lòng ta… trong lòng ta chỉ có bóng dáng ngươi, không phải ngươi… ta… ta thà ɖu͙ƈ hỏa mất mạng, nên… ta muốn hỏi lại ngươi, ngươi… ngươi nguyện ý? Ngươi… cam tâm tình nguyện? Sẽ rất thống khổ ngươi biết không?”

“Ta… Ta biết a, thế nhưng… thế nhưng ta hiện tại còn có thể cự tuyệt? Ngươi… ngươi đã tới… ta nghĩ, ngươi hẳn không… không tươi sống gϊếŧ chết ta đi?” Bảo không sợ hãi là giả, nhưng có thể thân cận với vị công tử thanh lãnh tựa minh nguyệt này, trong lòng lại âm ỉ tia chờ mong kỳ lạ.

“Không biết, ta… hình như không khống chế được chính mình.” Bách Lý Kinh Đào dứt lời, thế như mãnh hổ xuống núi vỗ lấy thân thể Tạ Tương Phùng, đè ngã y xuống giường, đồng thời, hơi thở dồn dập của hắn càng ồ ồ nặng nề hơn, hai phiến bạc thần dây dưa ở chiếc cổ gầy và đôi môi nhợt nhạt của Tạ Tương Phùng, y phục của nhân nhi trong chớp mắt bị xé rách, song song bị xé rách, còn có địa phương bí ẩn kia.

“A…” Tạ Tương Phùng hét thảm một tiếng, liều mạng đẩy Bách Lý Kinh Đào cái người vững như bàn thạch đang đè trêи y, nước mắt không chịu thua kém ào ào tuôn rơi, y kêu gào thảm thiết: “Ngươi… ngươi tên hỗn đản, ai cho ngươi … từ từ hãy vào a… a, đau chết ta, ra ngoài ra ngoài đi? Ngươi… ngươi ép ta đau quá…”

Tiếng gào thét thảm thiết do đau đớn triệt tâm triệt phế đủ làm người thuờng tỉnh ngộ, đừng nói Bách Lý Kinh Đào đã ngầm có chút tình cảm với Tạ Tương Phùng, cứ coi như là đồ cuồng bạo (tiểu S), nghe tiếng kêu la thất thanh thảm thương kia, cũng sẽ thấy hổ thẹn, động tác ôn nhu hơn, chỉ tiếc, Bách Lý Kinh Đào hiện tại đã hoàn toàn bị xuân dược chi phối, chỉ biết dốc toàn lực luật động, không chút y thức thanh minh, nếu không Tạ Tương Phùng sẽ không kêu thê thảm thế.

Trong phòng nhất thời chỉ còn tiếng ván giường “Kẽo kẹt kẽo kẹt”, hai người trêи giường, người mặt trêи thân thể tinh xích, gắt gao cô trụ nhân nhi ở dưới, eo trước trước sau sau củng động (~ luật động), dưới thân hắn, Tạ Tương Phùng ý thức tản mát, thuận theo bản năng trầm luân theo tiết tấu luật động của hắn, y vẫn đang sốt cao nửa điểm khí lực cũng không, hậu đình thậm chí thắt lưng chân đều ê ẩm đau đớn là cực hình y chưa bao giờ tưởng tượng qua, khiến y hận không thể lập tức chết quách đi, tốt hơn chịu đựng thống khổ này.

Điều duy nhất đáng mừng chính là, y đem bản thân giao cho người này, con người như minh nguyệt giữa thiên không, nếu không có nhân duyên xảo hợp, thì mình đời này đừng hòng chạm tới góc áo người này. Tuy hắn hiện tại cuồng mãnh (điên cuồng+ mãnh liệt), nhưng nhớ lại ngày trước, hắn vì mình gϊếŧ lang, vì mình nhường sàng nghỉ ngơi rồi đủ loại ôn nhu khác nữa, giữa ʍôиɠ lung, khóe miệng thoáng ý cười, thầm nghĩ… cũng đáng đi.