Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đặc Công Vương Phi

» Tác Giả: Tiểu Nguyệt Nguyệt
» Tình Trạng: Đang Cập Nhật
» Đánh Giá: 6.17 / 10 ⭐
» Tổng Cộng: 6 Bình chọn
Nhân vật chính : Dạ Nguyệt - nữ chính phúc hắc, giảo hoạt, Vương Tuấn Khải - nam chính lạnh lùng, tàn nhẫn

Dạ Nguyệt nàng là một thiên tài về tất cả các lĩnh vực như võ công, y thuật, ám sát, chế tạo vũ khí...Nàng được mệnh danh là Ám Dạ Chi Vương. Khi nhắc đến tên nàng ai nấy cũng đều phải khϊếp sợ. Nàng lạnh lùng và tàn nhẫn lại giảo hoạt như hồ ly, thích phẫn trư ăn thịt hổ.

Dạ Nguyệt nàng là một đệ nhất xấu nữ nhưng cũng là tiểu bảo bối của Dạ đại tướng quân. Vì dung mạo xấu xí mà chưa từng ra khỏi cửa. Sống trong phủ lại bị chủ mẫu hành hạ, tỷ muội ăn hϊếp, đánh đập, nô tài khinh thường. Đến chết cũng chẳng tha.

Khi mở mắt một lần nữa, nàng đã trở thành nàng. Hãy cùng xem nàng phẫn trư ăn hổ ra sao? Ai đã từng ức hϊếp nàng đều bị nàng trừng trị.

Dung mạo xấu xí ư ?? Không sao ta sẽ cho các ngươi thấy dung mạo xấu xí có thể tung hoành đến nhường nào !!!!

Nhưng đâu ai ngờ rằng dưới lớp vỏ phế vật là một thiên tài ra sao, sau dung nhan xấu xí, khó coi là một giai nhân tuyệt sắc nhường nào !!!!!!!

Hắn - Vương Tuấn Khải vương gia lạnh lùng, tàn nhẫn nhất Vương Dạ quốc, là chiến thần đánh đâu thắng đó giạc nghe thấy tên cũng nản lòng thoát chí muốn rút lui. Hắn lạnh lùng như băng sơn ngàn năm, tàn nhẫn vô cùng, không gần nữa sắc, chán ghét nữ nhân, là một thiên tài hiếm có trăm năm có một trên khắp tứ quốc. Nhưng vì nàng hắn sẵn sàng trút đi vỏ bọc lạnh lùng, tàn nhẫn chỉ nguyện sủng ái, yêu thương nàng. Nguyện cùng nàng một đời một kiếp một đôi.

Một nữ nhân lạnh lùng, giảo hoạt cùng một nam nhân lạnh lùng, tàn nhẫn họ sẽ ra sao ??? Gặp nhau là duyên phận hay nghiệt duyên ????
Chương 1: Phản bội
Ngày X tháng Y năm Z tại Bắc Kinh, Trung Quốc.

Trên ban công tầng cuối cùng tập đoàn công ty Nguyên Dương, có một người đàn ông mặc vet đen, khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc, đôi môi mím thành một đường, mày kiếm nhẹ nhăn lại. Giọng nói nhẹ nhàng ấm áp vang lên có vẻ như không hợp với vẻ ngoài hiện tại của hắn hiện tại.

” Tốt nhất ngươi nên đưa ấn long chỉ của lão già đã để lại giao cho ta. Nếu không đừng trách ta không nể tình nghĩa của chúng ta suốt mười năm qua. “. Đối diện người đàn ông đó là một cô gái khoảng chừng 22 tuổi với khuôn mặt gọn gàng tuyệt sắc, trong phượng mâu tràn ngập băng giá như tuyết tinh ngàn năm như hồ nước trong không một gợn sóng nào. Mày kiếm khẽ nhíu. Trong mắt xẹt qua tia thất vọng, khinh bỉ, tự giễu nhưng điều này chỉ xảy ra trong nháy mắt đến cả người đàn ông ông đối diện cũng không bắt kịp được ánh mắt đó của nàng. Khẽ mở miệng nàng cất lên giọng nói tựa tiếu phi tiếu trong trẻo mà lạnh lùng.

” Tại sao?” giọng nói lạnh lùng như từng con dao đâm vào tim của người đàn ông đối diện. Nàng không muốn hỏi ngươi chuẩn bị việc này bao lâu hay bắt đầu từ khi nào mà nàng chỉ muốn hỏi tại sao hắn lại làm như vậy. Sư phụ nàng đối với hắn rất tốt các anh chị em trong tổ chức cũng đều rất quan tâm tới hắn. Nhưng tại sao hắn có thể lợi dụng tất cả tín nhiệm của mọi người với hắn. Trong lòng có chút tự giễu ngay cả nàng cũng đều tin tưởng hắn đến vậy mà hắn vẫn đối xử với nàng như vậy. Trong đầu lần lượt xẹt qua những việc trước đây mà đã quên tự bao giờ. Bỗng dừng lại ở một đoạn, khẽ cười nhẹ nàng vẫn nhìn hắn với ánh mắt lạnh băng không có chút nhiệt độ nào. Cùng bóng lưng tịch tiêu, lạnh nhạt mà có chút thê lương đã tạo nên một bức tranh vẹn toàn nhưng lại làm cho người khác có chút ngậm ngùi.

Tim khẽ nhói, ánh mắt thất thần chợt nhớ về lời của sư phụ, hạ mắt che hết cảm xúc của chính mình. Nàng nghĩ chính hắn muốn làm như vậy sao? Nàng có biết hắn yêu nàng đến mức nào? Nàng liệu có biết, có biết, biết, biết hắn có nhiều chuyện muốn nói hết cho nàng lắm không? Nhưng dù có nói thì nàng liệu có thể nghe sao? Với một kẻ phản bội như hắn nành có thể nghe sao? Cố gắng đè ép cảm giác chua xót đau đớn tràn dâng trong lòng. Thôi xem ra hai ta vốn có duyên không phận vậy hắn còn nếu kéo để làm gì đây?

” Dạ Nguyệt ngươi còn chần chừ gì nữa còn không mau đưa cho ta!! “ hắn khẽ quát cũng vẫn với đôi mắt không cảm xúc đó. Nhưng đã không còn gợn sóng như trước mà trong đó chỉ có sự lạnh lùng như cũ. Chỉ là điều này chỉ xẹt qua nháy mắt mà thôi nhưng cho dù nhanh đến mấy vẫn không thể thoát khỏi mắt của Dạ Nguyệt.

” Ha ha ha. Ngươi sẽ không bao giờ tìm được nó đâu. Hiện tại có lẽ đã tới giờ rồi. “. Ngẩng đầu nhìn trời nàng nở nụ cười sảng khoái. Hắn khẽ giật mình thắc mắc tới giờ sao? Không lẽ..... Bùm!!! Ầm!!

🎲 Có Thể Bạn Thích?