Chương 2

Trên người không thoải mái, Diệp Dao dùng thời gian ngắn nhất xử lý phần thịt cá, cắt thành từng khúc vừa phải rồi đem đi ướp, sau đó vội vàng đi tắm.

Tắm xong, tóc còn chưa kịp khô, cô đã dùng một chiếc cặp tóc kẹp lên. Mở máy hút khói dầu xong, Diệp Dao bắt đầu bận rộn chuẩn bị thức ăn. Hôm nay là ngày mà ông xã của cô đi công tác về nước, khoảng tầm sáu rưỡi chiều sẽ về đến nhà. Cho nên trước đó cô muốn chuẩn bị một bàn đồ ăn thật thịnh soạn để tiếp đón anh.

Thực phẩm được cô đi chợ sớm mua về bày trên bàn bếp, từng chút từng chút một biến thành những món ăn thơm phức sắc hương vị đều đủ. Bận rộn cả nửa ngày, cuối cùng thì mọi thứ cũng xong, sau lưng Diệp Dao lại lần nữa ướt đẫm mồ hôi.

Đúng giờ đã hẹn, khi bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, cô lập tức biết là chồng mình đã về.

Quả nhiên không mất vài giây giọng nói quen thuộc của anh đã vang lên.

"Bà xã! Anh về rồi đây!"

Diệp Dao nghe thấy không tự chủ được mỉm cười một cái, cô nhanh chóng chạy tới cửa, trong giọng nói toàn là vẻ hân hoan.

"Ông xã..."

Nhưng mà hai người còn chưa ngọt ngào được ba giây, khi ánh mắt Diệp Dao dừng lại trên người đàn ông đang đứng phía sau Trịnh Khiêm, toàn bộ cơ thể cô đột nhiên cứng đờ lại.

Chồng cô cao khoảng 1m75, trong đám đàn ông cũng coi như là chiều cao tiêu chuẩn. Nhưng mà người đàn ông kia, đối phương vậy mà lại cao hơn Trịnh Khiêm cả một cái đầu. Chính vì vậy mà cho dù chồng cô không cúi đầu, Diệp Dao vẫn có thể rõ ràng mà nhìn thấy được khuôn mặt đẹp trai của hắn.

Hắn mặc một thân tây trang màu đen trông cực kỳ đắt tiền, vóc dáng cao lớn mang đến cho người ta một loại cảm giác vô cùng áp lực. Nhưng mà những điều đó cũng không phải thứ làm cho Diệp Dao sợ hãi. Điều khiến cô thực sự không dám thở mạnh chính là khuôn mặt kia.

Một gương mặt quen thuộc mà cô sẽ không bao giờ có thể quên được.

Trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Tay chân lạnh ngắt như vừa ngâm mình trong một hầm băng.

Bởi vì đang ở trong nhà, cũng không nghĩ tới sẽ có khách ghé thăm, Diệp Dao cũng chỉ mặc một chiếc váy ngủ đơn giản.

Tuy quần áo không quá bại lộ nhưng chất vải lại là loại mềm mại nhất. Mái tóc ướt đẫm còn để lại một ít vệt nước trên người cô, khiến một vài bộ vị như ẩn như hiện.

Làn da trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo, độ cong trước ngực khiến người ta miên man bất định.

Trịnh Khiêm thấy vậy vội vàng dùng thân thể của mình để che chắn cho cô, cười xin lỗi nói, "Thật ngại quá, Chung tổng. Bà xã của tôi cũng không biết là ngài tới chơi, nếu có gì thất lễ thì xin ngài lượng thứ."

Diệp Dao bị lời nói của anh bừng tỉnh, vội vàng xoay người chạy vào phòng ngủ.

Cô thở hổn hển tựa vào trên cánh cửa đã đóng kín, trên mặt toàn là vẻ hoảng sợ không kìm chế được.

Là hắn!

Thế mà lại là hắn!

Hắn là cấp trên của chồng cô!