Quyển 1 - Chương 1: Chia tay đi

“Tiểu uy, anh đến rồi em chờ anh có lâu không? Anh xin lỗi anh đến muộn đi đường xe kẹt quá anh không thể đến đúng giờ. Em tha lỗi cho anh nha”.

Cô vẫn ngồi im không nói gì. anh thấy lo lắng không biết làm thế nào luống cuống hỏi cô.

“Em sao vậy? Sao hôm nay em lạ vậy? Mọi khi anh đến muộn em cũng không như vậy hôm nay em sao vậy? Anh làm sai điều gì sao?”

Cô vẫn không nói gì anh không biết làm thế nào anh nói:

“Sao em chưa gọi đồ uống? Để anh gọi nha? Chủ quán…”

“Không cần đâu em không muốn uống em chỉ muốn nói với anh một chuyện.”

Anh đang nói thì cô xen vào. Anh nói tiếp:

“Có gì thì để anh gọi nước cho em uống đã rồi nói sau.”

Cô gắt lên:

“Tôi đã nói không cần rồi sao anh cứ phiền phức vậy hả?”

Trước câu nói của cô anh giật mình. Hai từ “phiền phức” lọt thẳng vào tai anh, anh sửng sờ ." Trước đây cho dù thế nào cô cũng chứa từng nói những từ khiến anh đau lòng hay là quát anh như hôm nay. Anh vẫn cố nở ra một nụ cười định thần lại trong đầu suy nghĩ ‘chắc mình đã nghe nhầm rồi chăng.’

“Hôm nay anh đã làm sai gì sao? Em nói cho anh biết đi mà được không em đừng như vậy em như vậy làm anh không biết em… Hôm nay em rất khác với mọi khi .”

"Tôi chính là như vậy. Nếu anh đã muốn nghe như vậy thì tôi nói luôn. Chia tay đi.’

ĐOÀNG.

Bây giờ anh thực sự chết lặng, dường như xung quanh không có ai, không nghe thấy gì tâm trạng của anh trống rổng, u ám. Chỉ với ba chữ không hơn không kém lọt vào tai anh. Trong đầu anh lúc này chỉ còn mỗi ba chữ lập đi lập lại trong chí nhở của anh ‘CHIA TAY ĐI". Bao nhiêu câu hỏi cứ loanh quanh trong đầu nó đang chiến đấu nội tâm rằng’ không được nghe những từ ấy’ nhưng nào đâu được vì cô nhấn mạnh à to ba chữ ấy nên anh không thể không nghe thấy được muốn không nghe thấy cũng không xong. Anh cố gắng lấy lại bình tĩnh để hỏi lai cô. Vẫn gương mặt ấy nhưng có chút gượng gạo xen lẫn đau đớn.

"Em đang nói đùa đúng không? Tình yêu của chúng ta cũng đã được 4 năm rồi giờ em nói chia tay sao dễ quá vậy? EM CÓ NGHĨ ĐẾN CẢM XÚC CỦA ANH BÂY GIỜ HAY KHÔNG HẢ’.

Lúc này anh đã mất bình tĩnh mà gắt lên. Càng nghĩ anh càng không thể chấp nhận được.

“Để tôi nói cho anh biết, lúc đầu tôi chỉ hứng thú với anh vì anh có vẻ ngoài đẹp trai ra còn lại chẳng có cái gì để xứng cho tôi nguyện bên anh cả đời cả.”

"Em yêu sao em lâu vậy? ’

Một người con trai tóc hạt dẻ đi đến nhìn có vẻ vẫn đang con trẻ, đẹp trai. Nhìn cách ăn mặc của cậu ta cũng đoán ra cậu ta là người có gia thế.

Không để anh hỏi cô nói luôn.

“Đây mới là người tôi yêu. Người ta có tiền có thể cho mẹ con tôi một cuộc sống hạnh phúc một kẻ nghèo hèn như anh thì cho tôi được cái gì. Anhr tỉnh lại đi nghĩ gì mà tôi có thể yêu anh được về lấy gương soi lại mình xem.”

Nói rồi cô toan tính rời đi cùng người đàn ông ấy nhưng bị anh kéo lại. Anh hỏi:

“Em… Có con rồi sao? Đứa bé đó… Có phải… Là con của anh hay không?”

Cô quay lại rứt khoát nói

“Anh nghĩ sao vậy? đó mà là con của anh thì tôi lấy tiền đâu ra mà nuôi nó? Nó là con của người mà tôi yêu, người mà có thể nuôi được hai mẹ con tôi. Dù gì tôi và anh ấy cũng quen nhau được hai tháng rồi. Con của chúng tôi cũng đã được bốn tuần rồi. Tôi không muốn nói nhiều với anh nữa tôi đi đây.”

Nói rồi cô rứt khoát quay đi không quay lại nhìn anh lấy một cái.

Anh không nói lời nào đứng chôn chân ngay tại chỗ. Một luc sau anh lấy điện thoại gọi cho người bạn thân của anh đến quán bar.

30 phút sau.

Tại một phòng vip có một người đàn ông đang ngồi uống rựu, ngũ quan sắc sảo đang ngồi trong bóng sáng nhạt nhưng không thể nào làm khuất đi vẻ đẹp mê người ấy. Đột nhiên cánh cửa phòng bật mở. Hai người đàn ông bước vào cũng không kém phần lịch lãm, đẹp trai, cao lớn. Một trong số người đàn ông chạy đến giật lấy chai rượu rồi nói:

“Lục Thượng Quân! Cậu bị điên à? Cậu bị đau bao tử mà cậu uống như thế này chẳng lẽ cậu muốn chết sao?”

“Chết cũng được chẳng sao cả.” Nói rồi anh giật lại chai rượu uống tiếp.

Người con trai đứng từ nãy đến giờ quan sát lên tiếng.

“Hà Cẩn Quang để mình.” Nói rồi Hạo Huy bước đến gần Lục Thượng Quân mà hỏi.

“Có chuyện gì nói cho mình nghe, mình có thể giúp cậu mà.”

Được một lúc Thượng Quân mới lên tiếng.

“Cô ấy bỏ tôi đi với người đàn ông khác rồi. Cô ấy nói tôi nghèo hèn, yêu tôi chỉ là cái mới lạ thôi.”

Cẩn Quang nhanh mồm lên tiếng

“Oa, cô em nào mà lại bảo cậu nghèo hèn vậy? Nếu nhà cậu mà nghèo thì đất nước này không có ai giàu rồi.”

Cẩn Quang bị Họa Huy lườm một cái im bặt. Đúng vậy gia đình anh giàu có nếu nói sức ảnh hưởng của gia đình anh đứng thứ hai thì không ai dám đứng đầu. Nếu là thời cổ đại thì anh cũng có thể được coi là thái tử gia. Nhưng vì anh không hay dấn thân vào con đường sự nghiệp nên ít ai biết đến anh.

Lúc này do Lục Thượng Quân uống quá nhiều nên đã ngủ thϊếp đi. Nguyên Cẩn Huy ra hiệu cho Hà Cẩn Quang ra lấy xe trước còn mình thì đỡ cậu ấy ra.

Ở một bên khác.

“Tại sao chị lại phải lừa anh ấy? Dù sao đứa bé cũng là con anh ấy sao chị không nói cho anh ấy biết?”

“Chuyện của tụi chị em đừng xen vào.”

Người con gái đứng cạnh bờ hồ lên tiếng.

“Vậy tại sao chị lại bảo em đóng giả người đàn ông của chị. Em không biết giữa chị và anh ấy có chuyện gì nhưng vừa nãy chị nói chuyện quá đáng quá em nghe thôi cũng thấy đau lòng.”