Quyển 1 - Chương 2: Nguyên nhân

Vậy tại sao chị lại bảo em đóng giả là người đàn ông của chị? Em không biết giữa chị và anh ấy có chuyện gì, nhưng vừa nãy chị nói chuyện quá đáng quá em nghe thôi cũng thấy đau lòng.

Cô mệt mỏi lười nói chỉ vẫy tay ý nói đi xuông. Có lẽ người con trai ấy như hiểu được ý của chị mình không nói lời gì mà quay đi.

Đứng vịn tay vào lan can cô suy ngẫm’ có phải mình đã nói nặng lời với anh ấy rồi hay không?’. Nước mắt cô lại bắt đầu rơi.

( 3 hôm trước.

-Bác Lục hôm nay con lại đến chơi với bác nữa nè.

Bà Lục nghe thấy tiếng cô bỏ bó hoa xuống mà chạy ra phòng khách nói vọng lại:

-Con bé này đi đâu mà giờ mới đến làm ta chờ mãi tưởng hôm nay con không đến.

-Bác đoán xem hôm nay con vừa đi đâu?

Cô vừa nói vừa cười tít mắt chạy lại chỗ bà mà nói.

-Sao, hôm nay con đến chỗ nào vui nói ta nghe coi.

Bà xoa đầu cưng nựng cô với ánh mắt như một người mẹ hiền từ đang hỏi con đi đâu về.

Cô không để bà chờ lâu cô đã rút ra một tờ giấy mà hí hửng nói.

-Con có thai rồi.

Bà cầm tờ giấy như không tin vào tai và mắt của mình vậy mà bà lại sắp được lên chức bà nội.

Đúng vậy, bà Lục chính là mẹ của Lục Thượng Quân. Thực ra bà đã biết con mình đã có người trong lòng nên hôm ấy bà cô tình đi gặp cô nhưng không phải với thân phận là mẹ của anh mà chỉ là người qua đường. Lúc đó bà có mang một túi quả nhưng không may bà đánh rơi, cũng may lúc đó cô vừa kịp đi ngang qua nên đã nhặt giúp bà.

Sau một thời gian gặp mặt và nói chuyện bà cảm thấy cô rất ngoan, hồn nhiên, hiểu chuyện đôi lúc cũng có một chút trẻ con. Mãi sau cô mới biết đó là mẹ anh, cô luống cuống, xấu hổ, e dè. Bà biết điều này nên đã nói

-Con cứ tự nhiên như ngày trước ta không quen với con của bây giờ.

Lúc trước khi cô chưa biết bà là mẹ anh, cô rất tự nhiên, tinh nghịch nhưng đáng yêu. Mọi người nhìn vào ai không biết cứ tưởng hai mẹ con. Bà rất thích cô nên coi cô như con gái mình bố mẹ cô cũng đã mất còn bà thì lại không có con gái nên hai người rất hiểu nhau

Đương nhiên về chuyện hai người gặp nhau sẽ không nói cho anh biết vì đây là bí mật riêng và cô cũng đã biết gia cảnh nhà anh.

Quay lại với chuyện cô có thai, bà Lục cười vui sướиɠ nhưng chưa được bao lâu nụ cười ấy vụt tắt. Bà ngồi xuống thở dài. Cô không biết sao bà thở dài mà có vẻ đượm buồn cô hỏi:

-Bác sao vậy? Bác không vui sao?

Bà nhìn cô mà không biết phải nói như thế nào. Có lẽ cô đã hiểu bà muốn nói điều gì đó với cô mà không biết nói như thế nào nên cô đã thưa:

- Bác có gì muốn nói với cháu thì bác cứ nói không cần phải lo lắng điều gì đâu ạ.

Bà nhìn cô thở dài rồi nói:

-Nếu như 2 đứa cưới nhau mà cả 2 đều không đi làm hoặc mình con đi làm nuôi gia đình con vẫn chấp nhận sao?

Bà nói rồi hướng ánh mắt về cô với vẻ mặt đượm buồn, còn cô thì khác cô vẫn nỡ nụ cười hết cỡ mà nói:

-Không sao mình cháu đi làm nuôi gia đình cũng được miễn sao anh ấy không làm con phải buồn là được.

Nghe cô nói vậy lòng bà càng đau hơn. Bà kiên quyết nói:

-Không được thân con là con gái không thể để con gánh vác tất cả được nếu giờ mà thằng Quân nó không đi làm sao có thể giúp con đỡ đần được? Bây giờ hoàn cảnh nhà ta không phải túng thiếu nhưng lỡ không may phá sản rồi sao nuôi 2 mẹ con được. Ta biết con yêu nó 2 đứa có thể làm tất cả nhưng còn đứa bé thì sao?

Cô dường như biết được nổi lo của bà. Đúng vậy 2 người có thể sống thiếu thốn một chút không sao nhưng còn con cái của họ…

Tính của anh cô thừa biết rất cố chấp nên cuối cùng cô đã chọn cách nói dối để cho anh đi du học và làm việc tại một công ti khác ở nước ngoài mặc dù không nỡ xa anh nhưng vì tương lai của gia đình cô đành phải làm vậy).

Quay lại với hiện tại, đôi mắt của cô đã đỏ vì khóc quá nhiều nên cô đã ngủ. Còn về phía anh khi Hà Cẩn Quang và Nguyên Hạo Huy đưa anh về trong tình trạng say khướt mẹ anh đang ngồi tại phòng khách xem ti vi chờ anh. Thấy anh như vậy mẹ anh mới chạy lại đỡ và hỏi:

-Hôm nay có chuyện gì hay sao mà thằng Quân nó uống nhiều thế này?

Cẩn Quang đã lên tiếng trả lời câu hỏi của mẹ anh:

-Nó với Tiểu Uy chia tay nên đã uống nhiều đấy bác.

Bà vẫn chưa hiểu ra điều gì nên đã bảo người hầu đem Lục Thượng Quân lên còn minh thì bảo 2 đứa ra kia bà hỏi rõ hơn.

-Rốt cuộc là thế nào bác vẫn chưa hiểu rõ. Hai đứa nói lại bác coi!

-Bọn cháu cũng có biết gì đâu. Khi đến nơi thì thấy cậu ấy say khướt, hỏi mãi cậu ấy mới nói ngắn gọn là chia tay với Tiểu Uy vì cậu ấy nghèo mà cô ấy đã có người khác rồi.

Bà ngồi thẫn thờ ‘sao lại như vậy’.

Đến hôm sau bà mới gọi lại cho cô hỏi vì sao lại chia tay và nói những điều như vậy. Lúc này cô mới nói:

-Chỉ có nói như vậy anh ấy mới đi mà thôi, cháu xin bác đừng nói cho anh ấy biết.

-Tại sao có bao nhiêu cách để nó có thể đi tại sao con lại chọn cách làm cả 2 phải chịu tổn thương thế này. Vậy còn đứa bé thì sao?

Lúc này cô nghẹn lại sau một lúc cô nói tiếp:

-Anh ấy là người rất cố chấp chỉ có như vậy anh ấy mới có thể rời xa con mà đi thôi. Còn đứa bé thì…nếu sau này anh ấy về chưa có người phụ nữ nào thì cháu sẽ quay lại nhưng nếu anh ấy đã có người anh ấy yêu thì cháu sẽ từ bỏ. Nhưng xin bác hứa với cháu đừng nói cho anh ấy biết.

3 năm sau.