Quyển 1 - Chương 3: Kế hoạch của mẹ chồng

3 năm sau.

Tại sân bay quốc tế RZ.

- Sao cậu ấy lâu ra thế nhỉ?

- Cậu chờ chút đi! Làm gì mà cứ dựng đứng cả lên thế.

2 người đang mãi mê cãi nhau mà không biết có một bóng đen đứng đằng sau.Lúc này người con trai mới lên tiếng:

- Các cậu ra đón người hay ra cãi nhau thế?

Sau khi câu nói được thốt ra 2 người con trai thôi cãi nhau quay lại nỡ mội nụ cười mà nói:

-Cái thằng vô tâm này, cậu đi suốt 3 năm mà không thèm gọi điện hỏi han anh em tụi này lấy một câu. Có còn là bạn nữa không vậy.

-Nếu không là bạn thì cần 2 cậu tới dước tôi sao?

-Ây za! Thượng Quân à, tụi này chỉ đùa cho cậu vui thôi mà làm gì mà căng thế? Này lâu lắm cậu mới về hay ta đến quán bar nhà tớ quẩy đi. Các anh em cũng ở đấy cả.

Hà Cẩn Quang nói rồi khoác vai anh mà lôi đi không cho anh nói gì. Nguyên Cẩn Huy lấy xe ra và đưa 2 người đến quán bar.

Tại mội nơi khác.

-Mẹ à! Con và Bánh Bao đến rồi nè.

Lúc này bà Lục mới từ trên lầu đi xuống nỡ nụ cười trìu mến chạy lại mà ôm Bánh Bao.

-Tiểu Uy và Bánh Bao đến rồi hả? Bánh Bao của bà đi đường có mệt không?

Cậu bé mới 3 tuổi nhưng lại rất thông minh và hiểu chuyện. Đặc biệt có khuôn mặt rất giống với Thượng Quân, làn da trắng , đôi mắt to tròn hồn nhiên nhưng cũng có một chút nét tinh nghịch.Đôi má phúng phính hơi ửng hồng trước làn da trắng miệng nhỏ chúm chím mà trả lời.

-Bánh Bao không mệt, chỉ cần đến gặp bà nội là Bánh Bao không mệt nữa.

-Haha! Nhóc con thật biết nịnh mà nhưng mà bà nội thích. Bánh Bao muốn ăn gì bà làm nào?

-Thôi không cần đâu mẹ tụi con chỉ đến chơi một chút đến chiều tụi con về không cần làm đâu mẹ. Để đó con làm cho.

-Cái con bé này nói gì thế. Mẹ làm cho cháu mẹ ăn không được sao? Lâu lắm thằng nhỏ mới đến mẹ làm những món nó thích có sao đâu. Nào Bánh Bao thích ăn gì bà làm cho con ăn?

-Con muốn ăn sườn xào chua ngọt, đùi ếch tẩm bột, mực nhồi thịt rán, thịt nướng ngoài ra con còn muốn ăn tráng miệng bàng nước dưa hấu và bánh kem bà làm nữa.

-Được được, bà làm cho cục cưng của bà ăn.

Sau 2 tiếng sau tất cả các món được dọn ra. Nhìn bàn ăn thịnh soạn mà 2 mẹ con chảy nước miếng. Tuy cô đã có con nhưng tính vẫn còn chút trẻ con bà nhìn 2 mẹ con mà bật cười.

Trong bữa ăn mọi người nói chuyện rất vui. Đột nhiên bà nói:

-Tối nay mẹ có một cuộc gặp gỡ bạn bè mẹ muốn đem Bánh Bao theo nên con hãy ở lại đây một đêm nhé!

-Mẹ đi gặp bạn bè sao lại mang Bánh Bao đi theo làm gì ạ?

-Bạn bè của mẹ cũng mang cháu nội với ngoại đi cùng mà. Cũng không hẵn là cuộc gặp gỡ bạn bè mà nói đúng hơn là giới thiệu cháu của mình dù gì ở đó cũng có khu vui chơi. Con đồng ý nha?

Nghe bà nói vậy cô cũng không nỡ lòng nào từ chối nên cô đã gật đầu.

Đến tối bà đã chuẩn bij xong và nói:

-Phòng của con dì Trương đã dọn dẹp rồi lát nữa bà ấy sẽ đưa con đến.

Nói rồi bà nháy mắt với dì Trương. Dì Trương như hiểu ý bà vì lúc trước khi đi bà đã có bàn bạc trước với dì trương( dì Trương là người làm sống lâu năm ở đây rồi. Từ lúc Lục Thượng Quân 7 tuổi).

Cô tiến bà ra cổng rồi quay vào trong. Trên xe lúc này bà mới lấy điện thoại ra gọi cho một dãy số. Chưa đầy 30 giây đầu dây bên kia nhấc máy.

-Alo! Bác gái bác gọi con có việc gì không ạ?

-Này cháu đừng có mà chơi ham quá mà quên mất nhiệm vụ đó. Chuẩn bị hành động đi, con bé đang ở nhà chuẩn bị đi ngủ rồi.

-Oke bác! Bác cứ yên tâm, cháu sẽ làm tốt nhiệm vụ bác giao.

Hà Cẩn Quang nói với giọng chắc nịch. Bà cúp máy quay sang phía Bánh Bao mà nói:

-Cháu có muốn gặp ba không?

Bánh Bao từ nhỏ chỉ mới nghe bà và mẹ kể về ba mình và nhìn qua tấm ảnh chứ chưa bao giờ được gặp nên sau khi nghe xong câu nói của bà cậu bé rất hào hứng mà đáp lại:

- Có ạ.

-Vậy mai bà sẽ đưa Bánh Bao đến gặp ba chịu không?

Cậu bé trả lời lại:

-Vâng ạ.

Sau khi Hà Cẩn Quang tắt máy anh mới lấy trong túi áo một cái gói thuốc và tính bỏ vào ly của Thượng Quân thì Nguyên Hạo Huy mới lên tiếng:

- Cậu cũng gan nhỉ, giám bỏ thuốc gì vào ly của Cận Quân. Không sợ cậu ấy biết cậu sẽ đi đời nhà ma à?

Cẩn Quang chạy lại bịt miệng cái thằng bạn thích lo chuyện bao đồng mà nói:

-Cậu nói nhỏ thôi! Thượng Quân nghe thấy bây giờ. Cũng đâu phải tớ muốn đi tìm đường chết đâu. Đây là lệnh cấp trên tớ đâu thể không tuân theo.

-Cấp trên là ai vậy?

-Còn ai vào đây ngoài mẹ của cậu ấy chứ. Coi như cậu giúp tớ khi nào mẹ cậu ấy trả công tớ sẽ chia cho cậu một nữa. Nha!

Cẩn Quang nói bày ra bộ mặt đáng yêu nhưng lại khiến cho Hạo Huy sờn gai ốc.

-Khϊếp quá! Xê ra, biết rồi.

Ở bên kia dì Trương cũng đang tiến hành kế hoạch mà bà chủ đưa ra. Bà đem một ly sữa lên phòng cho cô. Khi gõ cửa bước vào cô đang đứng ngoài ban công mặc một chiếc váy ngũ màu trắng mà bà Lục chuẩn bị từ trước. Bộ váy mặc dù đơn giản nhưng những chỗ nào cần hiện rõ nó đều hiện ra.

Lúc này dì Trương mới lên tiếng:

-Con lại đây uống sữa đi mà đi ngủ cũng đã khá muộn rồi.

Nghe thấy tiếng bà gọi mình cô chạy lại cười mà nói:

-Tối rồi dì không cần làm sữa cho con đâu mất công dì quá. Với lại muộn rồi mà gì chưa đi ngủ à? Người lớn tuổi không thể ngủ muộn được đâu.

-Vậy con mau uông đi đển dì mang cốc xuống khỏi mất công con xuống.

Nói rồi cô cầm cái cốc từ tay bà mà uống. Sau khi uống hết cô đưa cốc cho bà và lên giường đi ngủ.

Sau khi ra khỏi cữa bà mới gọi điện báo cho bà chủ nhiệm vụ đã hoàn thành.