Chương 10:

Trước khi mặt trời sắp lặn, món kho của Tôn Cường Quốc cuối cùng cũng xong.

Mùi thơm của món ăn thoang thoảng khắp sân nhà.

Lâu rồi Tôn Khả An chưa ăn được món kho do đích thân ba cô nấu, từ khi ông qua đời mỗi lần lễ tết cô đều rất nhớ đồ ăn ông làm.

Khi ấy Cố Đình biết cô nhớ món kho của ba nấu, trong mấy năm đó anh đi mua tất cả món kho ở khắp các quán ăn xung quanh cho cô ăn nhưng chẳng có ai làm ra được hương vị như trong trí nhớ của cô cả.

Thấy con gái cứ nhìn chằm chằm vào trong nồi, Tôn Cường Quốc biết cô muốn ăn rồi thế là gắp một cái cánh vịt trong đó ra thổi nguội rồi đưa cho cô: “Món này ấy à, để nguội một chút ăn càng ngon hơn nữa!”

Tôn Khả An nhận lấy cắn liền một miếng. Cánh vịt rất ngon, thịt tươi mới ăn vào mềm dai vừa miệng. Cánh vịt lần này làm hơi cay, mùi ớt cay nồng hòa quyện với nước sốt bí truyền của Tôn Cường Quốc tạo nên hương vị đặc biệt có một không hai.

“Ba ơi, ngon lắm ạ!” Tôn Khả An nhanh chóng ăn xong, cô liếʍ ngón tay của mình dựng ngón cái khen ngợi: “Con cảm thấy con có thể ăn ba bát cơm đầy luôn!”

“Ha ha ha vậy thì nói rồi đấy nhé, ba muốn nhìn con ăn hết ba bát cơm đầy nhé ”

Gió đêm mát lành thổi qua, tiếng cười nói vang vọng trong mảnh sân nhỏ.

Tôn Cường Quốc múc một ít biếu cho hàng xóm trên lầu, đúng lúc họ cũng nấu ăn xong bưng cho một ít thịt sườn. Liễu Tinh tan làm về tới nhà, bọn họ dứt khoát ăn tối ngay trong sân nhà.

Mặt trăng dần lên cao, bên trời xuất hiện vài ngôi sao sáng lấp lánh.

Tôn Cường Quốc ngồi trên ghế dựa bên ngoài hóng mát, Liễu Tinh tưới hoa trong sân, Đại Quất lẽo đẽo đi theo giương vuốt của mình đi bắt bươm bướm.

Tôn Khả An làm đề bài thi thử xong đi ra nhìn thấy ba mình lại hút thuốc trong sân nữa rồi.

Thấy cô đi tới, Tôn Cường Quốc nhanh tay dụi tắt điếu thuốc đi.

Ông biết Tôn Khả An không thích mùi thuốc lá cho nên ông gần như chưa từng hút thuốc trước mặt con gái mình. Nhìn cô đi về phía mình, Tôn Cường Quốc còn giơ tay quạt tới quạt lui để xua khói thuốc xung quanh tan nhanh một chút.

Nhìn thấy động tác của Tôn Cường Quốc, Tôn Khả An bỗng hơi sửng sốt. Lúc này cô mới chợt nhớ ra từ nhỏ cô đã dị ứng với mùi thuốc lá.

Kiếp trước ba mẹ cô qua đời không bao lâu, trong khoảng thời gian cực khổ khốn khó đó đừng nói là mùi thuốc lá đến những mùi vị còn khó ngửi hơn thuốc lá cũng được cô nếm trải rồi.

Khi ấy chẳng có ai để ý tới cảm nhận của cô, cũng chẳng có ai xua khói thuốc quanh mình vì cô.

Đôi mắt cô phút chốc trở nên ươn ướt, cô cố nén nỗi tủi thân cùng xúc động trong lòng mình xuống cố gắng khiến bản thân trông bình tĩnh hơn một chút. Cô điều chỉnh cảm xúc xong đi tới bên cạnh Tôn Cường Quốc cụp mắt nhìn đầu thuốc dưới chân ông, cô cất giọng hỏi khẽ: “Ba, gần đây ba có tâm sự gì đúng không ạ?”

Tôn Cường Quốc cúi đầu không nói, hồi lâu sau ông mới ngước mắt nhìn sang Tôn Khả An cười giống như đang nói đùa: “Chân ba hết dùng được rồi, giờ giống như người tàn phế vậy.”

Tôn Khả An hiểu nỗi lo lắng trong lòng ông, ngoài mặt trông ông lạc quan vui vẻ là thế nhưng hiện tại chẳng thể nào kiếm tiền nuôi gia đình được nữa, điều này khiến ông chán chường khổ sở.