Chương 12:

Nói chuyện với bà cụ xong, do chỗ này hơi hẻo lánh người qua lại không nhiều, đa số họ đã mua được đồ ăn vặt ở phía trước rồi nên khi đi tới đây cũng chỉ nhìn ngó một cái rồi thôi chứ không có ý định mua cánh vịt.

Bày bán được ba tiếng đồng hồ mà chẳng bán được bao nhiêu cánh vịt. Tôn Cường Quốc đã mất hết lòng tin rồi mà vẫn cười an ủi Tôn Khả An: “May mà ba làm không nhiều, về nhà chúng ta có thể biếu cho hàng xóm một ít, tính ra không bị lãng phí.”

Tôn Khả An vẫn chưa bỏ cuộc, cô tin món kho ba cô làm là ngon nhất chắc chắn sẽ có người thích. Cô nghĩ ngợi chốc lát rồi nhìn Tôn Cường Quốc nói: “Ba, ba tìm mấy cái cánh vịt chặt thành miếng nhỏ, chúng ta làm một ít cho khách ăn thử.”

Chỉ mấy cái cánh gà thôi mà, Tôn Cường Quốc chẳng đau lòng đi chặt thành miếng nhỏ theo lời Tôn Khả An.

Tôn Khả An cầm cánh vịt chặt xong đi tới phía trước lôi kéo khách hàng ăn thử.

Do học múa từ nhỏ cộng thêm khí chất đặc biệt trên người, mặc dù hiện tại cô chưa gây hẳn xuống nhưng vẫn có thể thu hút ánh mắt của nhiều người. Giọng cô dịu dàng nhỏ nhẹ chẳng mấy ai có thể từ chối lời mời của cô gái xinh đẹp cả.

Người xung quanh vây tới càng lúc càng nhiều, có những người vì lòng tò mò còn chủ động ghé tới.

Phần ăn thử trên tay cô nhanh chóng bị ăn hết, khi cô chuẩn bị trở lại lấy thêm thì thấy thau cánh vịt kho nhỏ trước mặt ba cô đã bán sạch trơn rồi.

Tôn Cường Quốc gói xong phần cánh vịt kho cuối cùng mới lau mồ hôi trên trán mình, ông cười nhìn khách hàng đứng trước sạp chưa mua được: “Thật ngại quá, cánh vịt hôm nay bán hết rồi.”

“Hả hết rồi à? Tôi mới ăn thử một miếng thấy ngon quá chừng, mai còn tới không?” Có vài chị gái ghé tới trước sạp cúi đầu nhìn chiếc thau nhỏ đã trống trơn nói bằng giọng hơi thất vọng.

“Mai tôi còn tới nữa, mai mọi người ghé đây tôi tặng thêm mấy cái cánh vịt.”

“Được, cám ơn chú!”

Khách đứng trước sạp bỏ đi hết, Tôn Cường Quốc ngẩn người nhìn chiếc thau nhỏ trống không mất một lúc lâu. Chỉ trong nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà ông đã bán hết sạch rồi.

Nhìn nó khiến trong lòng ông sinh ra cảm giác thành tựu đã lâu chưa từng có.

“Ba! Con đã nói nhất định sẽ có người thích mà.”

“Ừm.” Tôn Cường Quốc cười rạng rỡ, xem ra ông rất vui.

“Đi thôi! Dọn đồ về nhà!”

Ngày đầu tiên bày bán bọn họ làm không nhiều, tổng cộng chỉ bán được bảy tám trăm tệ, trừ tiền vốn ra lời được hai ba trăm tệ. Số tiền này tuy không nhiều nhưng đã đủ khiến Tôn Cường Quốc cảm thấy vui mừng.

Buổi tối trên đường về nhà, Tôn Cường Quốc còn đặt biệt mua một chậu hoa đẹp cho Liễu Tinh.

“Mấy hôm nay mẹ con cực lắm rồi, hy vọng nó có thể khiến mẹ con vui lên một chút.” Tôn Cường Quốc ôm chậu hoa vui vẻ nói.

“Đồ ba mua nhất định mẹ sẽ thích thôi ạ.”

Hai người vừa về tới nhà thì thấy trong phòng khách hãy còn bày trà nước chưa kịp dọn, vừa nhìn là biết tối nay chắc hẳn có người tới đây rồi.