Chương 13:

Tôn Cường Quốc vốn đang có tâm tình không tệ phút chốc nghiêm mặt lại, khoảnh khắc nhìn thấy Liễu Tinh từ trong bếp đi ra mới thầm thở phào một hơi.

“Mấy người đó tới nữa rồi phải không?” Tôn Cường Quốc nhìn Liễu Tinh hỏi.

“Ừm.” Liễu Tinh đi tới trước bàn khom lưng vừa dọn tách trà vừa khẽ giọng nói: “Giờ trong tay không có bao nhiêu tiền nên chỉ có thể nói họ thong thả thêm mấy ngày. Có điều anh đừng lo, người hôm nay tới là anh họ em dễ nói chuyện hơn.”

“Hôm nay buôn bán thế nào?” Liễu Tinh nói xong cười dịu dàng hỏi Ôn Quốc Cường.

“Khá tốt, kiếm được mấy trăm tệ.” Tâm tình Tôn Cường Quốc tốt lên, ông đưa chậu hoa trong lòng cho Liễu Tinh: “Tặng em cái này.”

“Hoa đẹp quá.” Liễu Tinh đưa tay nhận lấy, trong mắt tràn đầy ý cười. Xưa nay bà rất thích trồng hoa, đặc biệt hoa do ông xã tặng bà càng khỏi phải nói.

Tôn Cường Quốc ưỡn ngực nhìn bà nói một cách nghiêm túc: “Sau này em không cần cực nhọc như vậy nữa, ông xã có thể nuôi em.”

Tôn Khả An nhìn hết nổi nữa rồi, cô chạy về phòng của mình trước. Cô không còn là đứa con nít nữa, cô hiểu rõ hoàn cảnh gia đình. Người tới vào tối hôm nay có lẽ là đến để đòi tiền, trong nhà vì chữa bệnh cho cô và ba cô nên nợ rất nhiều tiền.

Kiếp trước ba mẹ cô gánh vác tất cả, nợ nần được họ cực lực kiếm từng đồng trả, cuối cùng bất đắc dĩ lắm buộc phải bán căn nhà này để trả nợ. Căn nhà này tuy không lớn nhưng là nơi cô sinh sống mười mấy năm, cô không hy vọng nó bị bán mất.

Mở máy tính lên, Tôn Khả An viết truyện một hồi. Trang mạng cô ký hợp đồng có thể viết truyện dài hoặc truyện ngắn đều được.

Dưới trướng của nó còn có tạp chí của bản thân, mỗi tuần truyện viết hay nhất được đưa vào tạp chí đồng thời còn nhận được một phần nhuận bút riêng, nhiều hơn và nhanh hơn so với tiền nhuận bút viết truyện ngắn.

Cả buổi tối Tôn Khả An viết một mạch xong một truyện ngắn, giờ thì đợi biên tập và xét duyệt thôi.

Sáng sớm hôm sau, cô chạy bộ xong về tới thì nhìn thấy Tôn Cường Quốc đã mua một ít cánh vịt đầu vịt từ khu chợ gần nhà về. Lần này ông làm với số lượng nhiều, đựng cả hai thau lớn đầy.

Tôn Khả An hiểu suy nghĩ của ông, chắc chắn ông cũng muốn kiếm tiền nhanh để chống đỡ cái nhà này.

Lúc ăn sáng, Tôn Khả An để ý thấy mẹ cô cứ nhấp nhổm ngoảnh đầu nhìn ba cô đang ở ngoài sân hoài. Cô hớp miếng đậu nành rồi nhỏ giọng hỏi: “Mẹ à, sao mẹ cứ nhìn lén ba con mãi thế?”

Không ngờ nhìn trộm bị con gái nhà mình bắt gặp được, Liễu Tinh nhìn sang cô cười nói: “Lâu rồi chưa thấy dáng vẻ này của ba con.”

Tôn Khả An cắn một miếng cháo quẩy, nhỏ giọng trêu chọc: “Ba con đẹp trai không?”

Liễu Tinh cụp mắt mỉm cười, sau đó bà ngoảnh đầu nhìn Tôn Cường Quốc ngoài sân lần nữa rồi gật đầu nói: “Dáng vẻ vực dậy ý chí của ba con rất là đẹp trai.”