Chương 17:

Tôn Khả An không nói gì, cô đứng dậy đi vào phòng mình.

Liễu Tinh đang vỗ về cảm xúc của Lý Nguyệt Nguyệt, bà chẳng nghĩ gì nhiều về hành vi của Tôn Khả An mà chỉ cho là cô không muốn ngồi ở phòng khách tiếp nữa thôi.

Tôn Khả An đi chốc lát rồi trở ra, cô còn cầm theo một cái phong bì trong tay. Cô bước tới trước mặt Liễu Tinh cùng Lý Nguyệt Nguyệt đặt phong bì lên bàn.

Vẻ mặt cô điềm tĩnh, khí chất dịu dàng như vừa sinh ra đã có. Cô nhìn thẳng vào Lý Nguyệt Nguyệt nói một cách cương quyết: “Ở đây có bốn ngàn tệ, trả cho thím đấy.”

Bốn ngàn tệ này là tiền nhuận bút viết truyện gần đây của cô, cùng với một ít tiền tiêu vặt Tôn Cường Quốc cho cô. Giờ ở nhà chẳng tiêu xài được bao nhiêu nên cô bèn tích lũy tiền lên.

Không ngờ Tôn Khả An có thể lấy ra bốn ngàn tệ thật, Lý Nguyệt Nguyệt phút chốc á khẩu ngậm miệng lại.

Nhưng xưa nay bà ta chẳng phải loại người nói lý, Lý Nguyệt Nguyệt chưng hửng một lúc rồi duỗi tay lấy tiền trên bàn bỏ vào túi của mình, vừa bỏ vừa liếc trắng mắt mắng mỏ: “Cho có công thức nấu thôi mà làm gì dữ vậy, lúc nhà mấy người khó khăn thì biết tới nhà bọn tôi mượn tiền, giờ kiếm được tiền rồi thì giấu nghề, đúng là đồ ăn cháo đá bát!”

“Bọn em đâu có nói thiếu tiền không trả, anh hai chịu giúp bọn em bọn em cũng đem lòng cảm kích anh hai, nhưng chị dâu à hôm nay chị tới nhà em gây chuyện muốn công thức là hơi quá đáng rồi đó.”

Bình thường tính của Liễu Tinh rất ôn hòa nhưng không có nghĩa bà là quả hồng mềm, huống chi giờ đang ở trước mặt Tôn Khả An, lúc Lý Nguyệt Nguyệt nói ra những lời đó thì bà đã bắt đầu bốc hỏa rồi.

“Tôi quá đáng? Lúc cô tới nhà tôi mượn tiền sao không cảm thấy quá đáng đi? Giờ không cần tụi này nữa thì chẳng cần dùng giọng điệu của lúc mượn tiền rồi phải không? Sói mắt trắng chính là sói mắt trắng, biết vậy hồi đầu không cho mấy người mượn tiền!” Lý Nguyệt Nguyệt nói mà chẳng chịu nể mặt chút nào.

Liễu Tinh tức đỏ cả mắt, Tôn Cường Quốc đi tới vỗ về an ủi bà.

Thật ra Tôn Khả An biết cả, bà thím hai này đó giờ chẳng có ý muốn cho bọn họ mượn tiền. Khoảng tiền hai mươi ngàn này là chú hai giấu Lý Nguyệt Nguyệt đưa cho bọn họ mượn. Giờ vì công thức nấu món kho mà Lý Nguyệt Nguyệt vơ hết lời lẽ tốt đẹp lên người mình giống như hồi trước chính bà ta là bồ tát sống cứu nhân độ thế vậy.

Ba mẹ nể tình họ hàng thân thích nên nhịn nhưng Tôn Khả An thì không, cô nhìn Lý Nguyệt Nguyệt nói từng chữ một: “Tiền đã trả xong hết rồi, thím còn tiếp tục gây chuyện nữa thì tôi báo cảnh sát đấy.”

Nói xong Tôn Khả An cầm điện thoại gần đó lên thật, con ngươi trong trẻo sáng ngời nhìn chằm chằm Lý Nguyệt Nguyệt.