Chương 18:

Lý Nguyệt Nguyệt biết chuyến này lấy không được công thức rồi, bà ta hừ một tiếng rồi cầm tiền bỏ đi.

Giải quyết xong mọi chuyện thì đã là mười giờ tối. Tôn Khả An giải thích nguồn gốc của số tiền bốn ngàn tệ này với ba mẹ, sau đó cô về phòng nghỉ ngơi.

Mọi người đều không để chuyện này vào lòng, giờ mọi việc phải nghĩ về hướng tích cực tiến về phía trước. Nợ nần sớm muộn gì cũng trả xong, cuộc sống dần dần trở nên tốt đẹp hơn.

Sáng sớm ngày hôm sau Tôn Cường Quốc tiếp tục dậy sớm bắt đầu nấu nướng. Tới trưa đồ ăn chuẩn bị xong hết, mùi thơm thoang thoảng bay vào nhà họ xóm khiến họ không khỏi bật ra câu cảm thán thơm quá đi.

Nhà Lý Nguyệt Nguyệt cũng ở trong tiểu khu này cách đó không xa. Buổi trưa bà ta ra ngoài về xa xa đã ngửi được mùi thơm của món kho bay tới.

“Mùi này thơm thật, không biết bay từ đâu tới nhỉ.” Hai học sinh trung học về nhà ăn cơm đi ngang Lý Nguyệt Nguyệt bắt đầu thảo luận tới mùi thơm này.

Câu nói của họ lọt vào tai Lý Nguyệt Nguyệt khiến sắc mặt bà ta trở nên khó coi, lòng đố kỵ dâng trào trong đáy mắt: “Chẳng phải chỉ bán đồ kho thôi sao, đắc tội tao thì tao sẽ khiến bọn mày không buôn bán được gì hết!”

Sắc trời tối xuống, lại tới giờ hai cha con ra bán. Giờ bọn họ đều đợi tới sau tám giờ mới bày hàng, dù sau chỗ họ bán hơi khuất bình thường chẳng có ai đi chiếm chỗ đó cả.

Nhưng hôm nay trái ngược với mọi khi, lúc hai cha con Tôn Cường Quốc tới thì phát hiện chỗ của bọn họ bị người khác chiếm rồi. Là người bán gà chiên chiếm chỗ của bọn họ, do quầy hàng của bọn họ nhiều nên chiếm luôn chỗ bán của bà cụ vòng tay.

Nơi này vốn buôn bán tự do, ai tới trước dễ chiếm được chỗ tốt. Hết cách bọn họ buộc phải tìm chỗ khác bán.

Đi về phía trước có rất nhiều chỗ tốt, cuối cùng Tôn Cường Quốc tìm được chỗ không tệ bắt đầu bày hàng ra.

“Ba ơi, ba có thấy hơi kỳ lạ không ạ?” Sau khi bày đồ xong hết, Tôn Khả An nhìn chỗ bán cũ nói khẽ.

“Hả?”

“Ở đây rõ ràng có tới mấy chỗ rộng rãi dễ bán, nhưng tại sao nhà đó muốn chiếm chỗ của chúng ta chứ?” Tôn Khả An nói ra điều nghi hoặc.

“Chắc tại họ cảm thấy chỗ đó bán được ấy mà.” Tôn Cường Quốc chẳng để ý nhiều.

Có lẽ do nhiều khách hàng không chú ý tới chỗ mới của bọn họ nên tốc độ bán tối nay hơi chậm một chút. Tâm trạng của Tôn Cường Quốc rất tốt cũng chẳng nóng lòng, ông còn cười ha ha trò chuyện với khách hàng.

Ở một góc khuất nọ, có một đám thanh niên trẻ tuổi đang quan sát chỗ bán của Tôn Cường Quốc.

Thủ lĩnh là một thiếu niên cao to vạm vỡ, trên cánh tay chắc khỏe xăm đầy hình xăm, cậu ta mặc áo thun ba lỗ màu đen trông vẻ mặt dữ dằn hung tợn.