Chương 20:

Tôn Cường Quốc phát hiện điều bất thường bèn khập khiễng đi qua, ông kéo Tôn Khả An ra sau lưng mình rồi cười nói: “Cậu nhóc tới mua đồ kho đúng không, đồ kho nhà chúng tôi làm ngon lắm đấy.”

Lý Diệu Bạch chưa nói chuyện, đám đàn em phía sau cậu ta cũng không dám hành động. Cậu ta im lặng chốc lát, ánh mắt dữ tợn dời khỏi mặt Tôn Khả An rồi dở thau vịt trước mặt Tôn Cường Quốc lên.

Món kho đã bán được kha khá rồi, trong thau đã nhìn thấy đáy.

‘Choang’ một tiếng, cái thau rơi xuống đất, vài giọt nước vịt bắn ra văng lên váy Tôn Khả An.

Tiếng vang rất lớn, phút chốc thu hút ánh mắt của rất nhiều người nhưng không có ai dám tới gần, phần lớn đứng đó xì xào bàn tán sôi nổi.

“Thì ra là thằng nhóc đó à, nghe nói đi học ở trung tâm thành phố, lâu rồi chưa gặp cậu ấy.”

“Sao mấy người ai cũng biết cậu ấy hết vậy?”

“Hồi nhỏ gặp hoài, là con trai của chủ nhà trọ bọn tôi.”

Tôn Khả An không hề sợ hãi, cô nhìn bọn họ một cách bình tĩnh. Lúc chàng trai vừa cầm chiếc thau lên cố ý quăng sang hướng bên kia, nước canh trong thau không có bắn tới trước mặt cô. Cho nên cô đoán những người này tới chẳng hề có ý định gây chuyện đánh nhau.

Chàng trai đẫn đầu cau mày nhìn bọn họ bằng vẻ mặt mất kiên nhẫn, giọng cậu ta trong trẻo nói từng chữ một: “Sau này đừng bày bán ở đây nữa, cảnh cáo mấy người một lần, nếu lần sau tôi còn nhìn thấy nữa……”

Chưa nói xong lời cảnh cáo thì cách đó không xa vọng tới giọng nói của một bà lão: “Cái thằng mất dạy này!”

Giọng nói có phần quen tai, Tôn Khả An vô thức ngoảnh đầu lại nhìn. Người nói chuyện thế vậy mà là bà cụ bán vòng tay.

Nhìn thấy bà cụ đi tới, vẻ mặt Lý Diệu Bạch phút chốc trở nên cứng đờ. Người anh em tốt đứng cạnh đó vỗ vai cậu ta nói nhỏ: “Xảy ra chuyện gì vậy anh Diệu, đó chẳng phải bà nội của anh sao?”

“Mày lăn qua đây cho bà.” Bà cụ nổi giận quát Lý Diệu Bạch.

Lý Diệu Bạch hít sâu hai cái rồi nhăn nhó mặt mày đi tới chỗ bà cụ, còn ngoan ngoãn cúi đầu xuống: “Nội ạ.”

Bà cụ lập tức đánh mạnh lên ngực Lý Diệu Cường hai bạt tay, giận dữ nói: “Bà cũng cảnh cáo con một lần, nếu để bà nhìn thấy con làm xằng làm bậy ở đây nữa coi bà có đánh què con không!”

“……”

“Vâng.”

Bà cụ xách tai Lý Diệu Bạch đi qua xin lỗi.

Lý Diệu Bạch hệt như cậu nhóc đang trong thời kỳ phản nghịch nhưng còn biết nghe lời, bà cụ bảo xin lỗi là xin lỗi, có điều nghe chẳng chân thành chút nào hết.

Bà cụ đang trò chuyện với ba mình, Tôn Khả An ngước mắt nhìn về phía chàng trai đó, cậu đang dựa lên cái cột gần đó dưới ánh đèn mờ tối, cậu cúi đầu giơ chân nghịch chiếc bình rỗng dưới đất… Trên người cậu có sự ngông nghênh và quen thuộc.

Tôn Khả An bỗng thấy hoảng hốt.

Bị bắt tại trận như vậy khiến tâm tình Lý Diệu Bạch rất là xấu rất là buồn bực nhưng bà cụ còn đang ở đây cậu ta không làm gì được nên chỉ biết nhịn.